Hạ Dư Huy đang rất hồi hộp, từ lúc đứng sau cánh gà tim đã muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Nghe thấy người chủ trì gọi tên mình, trong đầu Hạ Dư Huy lập tức trống rỗng, tiếng vỗ tay dường như trở nên rất xa xôi, xung quanh chỉ còn tiếng tim cậu đập rộn ràng.
Bịch bịch bịch...
Không biết là ai đẩy cậu ra ngoài, khi Hạ Dư Huy lấy lại tinh thần đã thấy mình đang đứng giữa sân khấu.
Nhìn xuống sân khấu ngoài người thì chỉ có người kia, Hạ Dư Duy thấy hơi hối hận, đáng lẽ cậu không nên nhận lời biểu diễn.
Cậu vốn có chứng sợ giao tiếp, hiện tại còn đông người như vậy...
Anh đâu rồi...
Cao Chí Bác nhìn người kia đang nhắm hờ mắt, khẽ nhếch miệng cười, thì ra đây là lý do hôm nay Hạ Dư Huy khác thường như vậy.
Cao Chí Bác lại gần sân khấu, mặc kệ tiếng oán giận sau lưng, đứng ở nơi chắc chắn Hạ Dư Huy có thể nhìn thấy mình.
Đứng, làm sức mạnh cho Hạ Dư Huy.
Thấy Hạ Dư Duy mãi không nhúc nhích, Cao Chí Bác gọi khẽ: "Dương Dương..."
Hạ Dư Huy nhìn về hướng Cao Chí Bác đang đứng, thấy hắn mỉm cười nhìn cậu, không hiểu tại sao trái tim vốn muốn nhảy ra khỏi cổ họng liền bình tĩnh lại.
Trong mắt Hạ Dư Huy giờ chỉ còn có một người.
"Đừng sợ, anh ở đây."
Đúng vậy, cậu không phải sợ.
Có anh ở đây, trời có sụp cũng đã có anh đỡ, tại sao cậu phải sợ?
Hạ Dư Duy bước lại gần dương cầm, ngồi xuống.
Hít một hơi sâu, ngón tay đặt lên những phím đàn đen trắng.
Tiếng đàn dần dần vang lên, ôn nhu như một cơn gió, nhẹ nhàng phảng qua từng khuôn mặt phía dưới, mơn trớn từng đường nét trên khuôn mặt họ, khiến mọi người không kìm được mà nhắm mắt lại, dùng tâm lắng nghe.
Trong nháy mắt, những âm thanh ồn ào huyên náo phía dưới đã không còn nữa, chỉ còn lại tiếng đàn của Hạ Dư Huy.
You are my sunshine, my only sunshine
You make me happy when skies are grey you
You never know dear how much I love you
Please dont take my sunshine away.
Vốn là một bản nhạc vui tươi nhưng qua bàn tay Hạ Dư Huy lại trở nên trầm lắng, thâm tình, mềm mại lướt qua trái tim Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác khẽ rũ mắt, hắn dường như lại nhìn thấy bóng dáng của người nọ trên sân khấu ở đời trước, là tâm điểm chú ý của vạn người.
Cậu chính là như thế, không làm gì cả, chỉ cần đứng đó cũng có thể khiến tất cả mọi người chú ý đến mình.
Giống như bây giờ vậy, tất cả đều đang yên tĩnh thưởng thức.
Đây chính là mị lực độc nhất của Hạ Dư Huy.
Hát đến gần cuối, Hạ Dư Huy lại nhìn về phía Cao Chí Bác, hạ giọng.
Please dont take my sunshine away.
Cao Chí Bác mỉm cười, nhìn theo Hạ Dư Huy bước xuống, cúi đầu chào khán giả.
Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi khiến Cao Chí Bác có một loại xúc động muốn nhốt Hạ Dư Huy lại, để không ai có thể nhìn thấy cậu.
Xem đi, Hạ Dư Huy chính là như thế, chỉ cần cho cậu một cơ hội, cậu sẽ cuốn hút tất cả mọi người, khiến người bên cạnh nhịn không được muốn nhốt cậu lại, thưởng thức một mình.
Cao Chí Bác vội vàng chạy vào hậu trường, vừa nhìn thấy Hạ Dư Huy liền kéo cậu vào WC.
Cửa vừa đóng lại liền ngấu nghiến môi cậu.
Hạ Dư Huy còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị hôn đến sa sẩm mặt mày.
Cao Chí Bác rất vội, vội bộc lộ sự hưng phấn trong lòng.
Dương Dương của hắn, vợ của hắn, bảo bối của hắn...
Hạ Dư Huy có ảo giác rằng Cao Chí Bác muốn nuốt mình vào bụng.
Tay Cao Chí Bác chui vào áo Hạ Dư Huy, vuốt ve thân thể còn chưa phát dục.
Vội vàng như một con mãnh thũ đang gầm gừ, chỉ chực vọt ra khỏi lồng sắt.
Môi dán bên tai Hạ Dư Huy, một lần lại một lần gọi: "Vợ à...Bảo Bối à..."
Mặt Hạ Dư Huy đỏ lựng, Cao Chí Bác thâm tình như vậy làm cậu...
Hạ Dư Huy dúi đầu vào vai Cao Chí Bác: "Dạ..."
Mỗi khi thấy Cao Chí Bác như mất hết lí trí vì mình, cậu không thể hiện hết được sự vui sướng trong lòng.
Hà Đại Tráng vừa thấy Hạ Dư Huy xuống sân khấu liền chạy đi tìm, kết quả lại nhìn thấy Cao Chí Bác kéo Hạ Dư Huy vào WC, Hà Đại Tráng lén lút theo vào.
Hai người họ vào chung một buồng WC, Hà Đại Tráng liền chui vào buồng bên cạnh.
Hà Đại Tráng đứng trên nắp bồn cầu, ló mắt qua vách ngăn giữa hai căn buồng, đập vào mặt lại là một cảnh như vậy.
Trái tim Hà Đại Tráng tan nát không còn một mảnh.
Hà Đại Tráng ghen ghét nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, dựa vào cái gì Cao Chí Bác có thể hôn Hạ Dư Huy, cậu lại không được!!!
Quả nhiên cậu vẫn chưa đủ nỗ lực, cho nên Hạ Dư Huy mới không thích cậu sao?
Hơn nữa! Hạ Dư Huy là của Hà Đại Tráng cậu!
Hà Đại Tráng tức giận hét to: "Cao Chí Bác! Mau! Buông! Tay!"
Hạ Dư Huy bị doạ sợ, ôm chặt lấy Cao Chí Bác, ngẩng đầu nhìn lên trên thì thấy khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận của Hà Đại Tráng.
Cao Chí Bác thấy là Hà Đại Tráng liền kéo Hạ Dư Huy càng gần với mình hơn.
Hà Đại Tráng chỉ vào Cao Chí Bác, hét to: “Cao Chí Bác! Anh buông ra!”
Trong nháy mắt, Cao Chí Bác thật sự muốn bóp chết Hà Đại Tráng.
Cao Chí Bác kéo Hạ Dư Huy ra ngoài.
Hà Đại Tráng vội vàng chạy theo, kéo Cao Chí Bác: "Đứng lại!"
Cao Chí Bác lạnh lùng nói: "Lần trước tôi nhẹ tay với cậu quá à?"
Hà Đại Tráng quả nhiên có hơi sợ, thả tay, nhìn theo hai người rời đi.
Hà Đại Tráng siết chặt nắm tay.
Cao Chí Bác! Sớm muộn cá nhỏ cũng là của tôi!
Những tiết mục phía sau đã không thể khơi lên hứng thú của khán giả nữa, miễn cưỡng chỉ có tiết mục nhảy nhóm nữa.
Chưa nói đến nhảy nhót đẹp hay không, áo ngắn bó eo và quần soóc cũng đủ lôi kéo ánh mắt của đám con trai.
Hơn nữa còn có một vài động tác quyến rũ, nháy mắt hội trường lại vang lên tiếng hò reo.
Nhưng điều đó không có quan hệ gì với Cao Chí Bác.
Ra khỏi WC, Cao Chí Bác dẫn Hạ Dư Huy đi xin chủ nhiệm lớp về sớm.
Hạ Dư Huy vừa dát vàng lên mặt cả lớp, chủ nhiệm đương nhiên đồng ý.
Cao Chí Bác lại tìm chủ nhiệm lớp của mình rồi dẫn Hạ Dư Huy về.
Bác bảo vệ vừa thấy hai người liền vỗ vai Hạ Dư Huy: "Đàn hay lắm, khiến bác phải chăm chú nghe.
Đáng lẽ hôm nay phải dẫn Nhạc Nhạc đến đây xem, thằng bé nhất định sẽ rất vui."
Hạ Dư Huy có chút ngượng ngùng: "Đợi Nhạc Nhạc có thời gian rảnh có thể đến nhà cháu, cháu sẽ đàn cho cậu ấy nghe."
"Vậy bác sẽ nói lại với Nhạc Nhạc, đợi mấy ngày nữa liền đến nhà các cháu."
Nói tạm biệt với bác bảo vệ xong hai người liền đi thẳng về nhà.
Cửa vừa đóng lại, Cao Chí Bác đã ấn Hạ Dư Huy vào tường, ngấu nghiến hôn.
Hạ Dư Huy ôm cổ Cao Chí Bác, ngoan ngoan ngoãn ngoãn để hắn muốn làm gì thì làm.
Cao Chí Bác nhìn bộ dạng đỏ mặt của Hạ Dư Huy, dục hỏa đốt người.
Nếu có thể, hắn thật sự muốn "ăn" Hạ Dư Huy.
Xụi lơ trên người Hạ Dư Huy, đầu ghé vào vai cậu: "Vợ à, em còn không mau lớn, anh sẽ nghẹn chết mất."
Hạ Dư Huy ôm Cao Chí Bác, mặc dù không hiểu Cao Chí Bác đang nói gì nhưng vẫn vỗ vỗ lưng hắn: "Anh, đứng dậy nào."
Cao Chí Bác bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy, nắm tay Hạ Dư Huy đến sopha, ôm cậu vào lòng.
“Nhóc thối, còn dám giữ bí mật với anh cơ à?”
Hạ Dư Huy đỏ mặt, cúi đầu nói: “Nào có.”
“Còn không có, hỏi em rất nhiều lần, em đều nói không có gì."
Cao Chí Bác nhéo mông Hạ Dư Huy: "Anh phải trừng phạt em thế nào đây?"
Hạ Dư Huy nghi hoặc, sao lại phạt cậu?
“Nhóc thối lừa anh, khiến anh rất buồn, không lẽ không nên trừng phạt?”
Hạ Dư Huy giận: “Anh!”
Cao Chí Bác chơi xấu, cắn vành tai Hạ Dư Huy: "Mặc kệ, dù sao anh cũng phải phạt em, phạt...phạt hát lại cho anh nghe bài vừa nãy đi."
Hạ Dư Huy trừng Cao Chí Bác, ca sao anh lại ấu trĩ như vậy!
Nhưng Hạ Dư Huy vẫn ngồi vào trước đàn dương cầm, đặt tay xuống, nhẹ giọng ngâm nga.
You are my sunshine
My only sunshine
Cao Chí Bác đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn sườn mặt Hạ Dư Huy, đột nhiên nghĩ, nếu thời gian dừng lại tại giây phút này cũng không tồi.
Có thể gặp gỡ Hạ Dư Huy, được được cậu toàn tâm toàn ý yêu là may mắn của hắn..