Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu

Chương 103: Năm Mới Vui Vẻ






Edit: Bông
Đợi qua lễ Giáng Sinh, cũng đã gần đến Tết nên gia đình cậu Tư phải về chuẩn bị.
Trước khi về, cậu Tư hỏi mẹ Cao năm nay có về Lâm gia ăn Tết không.

Mẹ cao lắc đầu, nói năm nay vẫn muốn ở nhà đón Tết cùng hai người Hạ gia.
Cậu Tư biết việc của mẹ Hạ nên không miễn cưỡng mẹ Cao.

Mẹ Cao đã ba năm không về Lâm gia, giống như muốn giữ hiếu ba năm cho mẹ Hạ.
Cậu Tư lại dặn mẹ Cao khi nào rảnh thì dẫn Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy đến nhà cậu chơi rồi rời đi.
Năm nay ăn Tết vẫn là hai gia đình ở bên nhau, tuy không náo nhiệt như bao nhà khác nhưng vẫn rất đầm ấm.
Bốn người lớn phát cho Hạ Dư Huy và Cao Chí Bác bao lì xì thật dày rồi cùng nhau xem Xuân Vãn trên ti vi.
Gần đến 12 giờ, Cao Chí Bác kéo mọi người ra ngoài chuẩn bị bắn pháo hoa.
Đặt pháo hoa lên bãi đất trống, Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy ngồi một bên đợi đến 12 giờ.
Cao Chí Bác nhìn đồng hồ trên tay, đây là quà ba Hạ tặng hắn.
Kim giây di chuyển tích tắc tích tắc, Cao Chí Bác cầm bật lửa lên, đợi đúng đến 55 giây liền châm ngòi.
12 giờ, pháo hoa phóng lên trời rồi nổ tung.

Cao Chí Bác ngậm môi Hạ Dư Huy, vui vẻ nói: "Bảo bối, năm mới vui vẻ."
Hạ Dư Huy cũng hôn lại hắn một cái: "Anh năm mới vui vẻ."
Cao Chí Bác ôm eo Hạ Dư Huy, hôn sâu.


Đây là cái Tết thứ mười ba bọn họ ở bên nhau.
Những cái Tết sau này, bọn họ cũng sẽ ở bên nhau.
Mẹ Cao đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn hai người đứng dưới pháo hoa rực rỡ, không biết nên khóc hay nên cười.

Cuối cùng chỉ đành thở dài, xoay người vào phòng.
Ba Cao vừa thấy mẹ Cao về phòng liền tặng bà một nụ hôn: "Bà xã, năm mới vui vẻ."
Ba Hạ đã về nhà từ sớm, ngồi đần người trong phòng nhìn ảnh mẹ Hạ.

Tiếng chuông điểm 12 giờ vừa vang lên, ông đặt một nụ hôn lên tấm ảnh: "Phương Phương, năm mới vui vẻ."
Đây đã là năm thứ ba họ không được đón Tết cùng nhau.
Sau Tết, rất nhanh đã bước vào học kỳ hai.
Hà Đại Tráng đã bắt đầu bước lên con đường thiếu niên bất lương.
Hút thuốc đánh nhau chưa đủ còn thi thoảng đến trước mặt Cao Chí Bác trêu ngươi.
Nhưng cậu vẫn dính Hạ Dư Huy như cũ, giống như kẹo mạch nha ném cũng không ném ra được.
Hạ Dư Huy cảm thấy cũng chẳng sao cả, cái kẹo mạch nha này đã dính lên người cậu mấy năm nay rồi, cậu sớm đã chết lặng, không còn quan tâm nữa.
Cao Chí Bác đối với sự khiêu khích của Hà Đại Tráng cũng không để trong lòng.
Hiện tại "Thần Huy" có rất nhiều việc cần hắn, vả lại ba Cao đã để hắn dần tiếp xúc với công việc trong công ty của gia đình cho nên căn bản hắn không còn thời gian rảnh để quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa.
Chờ Cao Chí Bác phát hiện Hà Đại Tráng thay đổi, đã là lúc hắn chuẩn bị tốt nghiệp.
Hơn nữa là do Hướng Diệp kể với hắn.
"Cậu đã biết chuyện Hà Đại Tráng suýt bị đuổi học chưa?
Cao Chí Bác đang hút thuốc cũng phải ngây người ra một lúc: "Sao lại vậy?"
"Đánh một học sinh lớp 4 phải vào viện, người lớn trong nhà đấy đến trường làm loạn.

May mà nhà nó có tiền, ém chuyện này xuống, không thì trường đã sớm đuổi đi."
Cao Chí Bác nhíu mày: "Sao mình lại không biết?"
"Cậu bận rộn như vậy, thời gian rảnh cũng chạy quanh Hạ Dư Huy, làm sao mà biết được"
"Nó bị cái gì kích thích à? Mình nhớ trước đây nó không như vậy." Tuy hơi tự cao tự đại nhưng không phải người thích gây chuyện.
"Làm sao mình biết được! À mình còn nghe nói dạo này nó hay đi cùng một đám du côn, hút thuốc đánh nhau đã bị nhà trường bắt được mấy lần rồi."
"Không phải thằng nhỏ này thích em trai cậu à? Làm người như thế, không sợ em trai cậu chạy mất dép sao"
Cao Chí Bác nhíu mày, không hé răng.
Tuy Hà Đại Tráng luôn tuyên chiến với hắn rằng muốn cướp Hạ Dư Huy nhưng hắn chỉ coi là đùa vui.

Thực ra Cao Chí Bác vẫn coi Hà Đại Tráng như một đứa em của mình vì cậu thật sự đối tốt với Hạ du Huy.

Đối tốt với Hạ Dư Huy, dù là người đáng ghét thế nào Cao Chí Bác cũng không ghét nổi.
Ném thuốc lá đi, Cao Chí Bác xoay người bước ra ngoài.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Hạ Dư Huy đang sắp xếp sách vở thì Hà Đại Tráng chạy tới.
"Cá nhỏ, thứ 7 cậu định đi đâu không? Chúng ta cùng đi chơi đi."
Hạ du Huy vẫn thu thập đồ đạc, không hé răng.
"Nghe nói Thủy cung thứ 7 này có biểu diễn, chúng ta cùng đi xem đi."
Hạ Dư Huy đeo cặp sách lên, lướt qua Hà Đại Tráng bước ra ngoài.

Hà Đại Tráng vẫn bám theo phía sau: "Nếu cậu không muốn đến Thủy cung thì chúng ta đến công viên trò chơi nhé?".

ngôn tình ngược
Hạ Dư Huy dừng chân, quay lại nói với Hà Đại Tráng: "Mình phải luyện đàn.

Với lại anh sẽ dẫn mình đến Thủy cung."
Hà Đại Tráng chề mặt ra, sau đó lại vui vẻ nói: "Không việc gì, ba chúng ta cùng đi cũng được."
Hạ Dư Huy tiếp tục đi.
Cao Chí Bác đang đứng trước phòng học chờ Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy liếc mắt một cái liền thấy hắn, vội vàng gọi: "Anh ơi."
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy, cầm lấy cặp sách của cậu rồi nhìn Hà Đại Tráng đứng phía sau.
Hà Đại Tráng khinh thường nhìn Cao Chí Bác, nói với Hạ Dư Huy: "Cá nhỏ, mình đi trước đây, ngày mai gặp nhé!"
Cao Chí Bác túm người lại: "Đợi đã."
Hà Đại Tráng giãy dụa, trừng Cao Chí Bác: "Làm gì đó?
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm Hà Đại Tráng: "Tôi có lời muốn nói với cậu."
Hà Đại Tráng cũng nhìn chằm chằm hắn: "Vậy anh buông tay ra."
Cao Chí Bác buông tay ra, nói với Hạ Dư Huy: "Em sang kia đợi anh nhé!"
Hạ Dư Huy nhìn qua nhìn lại giữa Cao Chí Bác và Hà Đại Tráng một lúc rồi bước ra xa xa.
"Nghe nói gần đây cậu đánh một người vào viện?"
Hà Đại Tráng khinh thường hừ lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo: “Đúng vậy, ai bảo nó chọc tôi!"
Cao Chí Bác nhíu mày: "Cậu còn hút thuốc?”
“Đúng vậy! Làm sao? Anh có thể hút mà không cho tôi hút à?”
Cao Chí Bác nhìn vẻ mắt không cam tâm của Hà Đại Tráng, giật mình nghĩ chẳng lẽ thằng bé này học theo mình?
Cao Chí Bác càng nghĩ càng thấy không ổn, nhăn mày: "Cậu học theo tôi à?"
Hà Đại Tráng bị phát hiện có hơi xấu hổ nhưng vẫn mạnh miệng: "Cái gì cơ? Anh không thấy nực cười à?"
"Tôi chỉ nói một lần này thôi.

Thuốc lá tốt nhất là cậu đừng động đến nữa, để tôi nhìn thấy một lần sẽ đánh cậu một lần.

Đánh nhau cũng đừng để tôi bắt gặp, nếu không tôi sẽ cho cậu biết nắm đấm chân chính là thế nào.”
Hà Đại Tráng nổi cơn tam bành: "Mẹ! Anh là cái đ éo gì mà muốn quản tôi! Tôi thích hút thuốc, thích đánh nhau đấy! Tôi thích thế đấy! Anh làm gì được tôi? Có ngon anh đánh tôi xem nào!”
Cao Chí Bác lạnh mặt làm Hà Đại Tráng phải lùi lại một bước: "Làm sao? Muốn đánh tôi? Anh thử xem?"
Cao Chí Bác đặt tay lên bả vai Hà Đại Tráng, răng rắc, trật khớp rồi!
“A a a a a……” Hà Đại Tráng kêu thảm thiết.
Hạ Dư Huy hoảng sợ, chạy tới hỏi: “Sao vậy anh?"
Hà Đại Tráng bị đau mà mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt đã đảo quanh một vòng nhưng vừa thấy Hạ Dư Huy chạy đến liền ép ngược nước mắt lại, nhất quyết không muốn mất mặt trước người thương.
Cao Chí Bác nói với Hạ Dư Huy: “Không có gì.”
Hạ Dư Huy hơi sợ vẻ mặt lạnh lùng của Cao Chí Bác, quay lại nhìn Hạ Dư Huy.
Hà Đại Tráng nhìn Hạ Dư Huy, cố gắng nhếch miệng cười nhưng trông còn khó coi hơn khóc: "Không...không có gì..."
Hạ Dư Huy lại nhìn Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác lại đặt tay lên vai Hà Đại Tráng, răng rắc, lành lại rồi!

Cao Chí Bác nhìn chằm chằm Hà Đại Tráng đang ôm cánh tay gào thét: "Nhớ kĩ những gì tôi vừa nói, đừng tưởng tôi đang giỡn với cậu."
Nói xong liền dẫn Hạ Dư Huy đi.
Hà Đại Tráng nhìn theo bóng lưng Cao Chí Bác, đôi mắt đỏ bừng không biết vì đau hay khóc.
Hạ Dư Huy quay đầu nhìn Hà Đại Tráng, lại ngẩng đầu nhìn Cao Chí Bác nói: “Anh đánh cậu ấy ạ?"
Cao Chí Bác cười: "Tự dưng anh đánh nó làm gì?
Hạ Dư Huy không tin: "Vậy sao cậu ấy lại kêu thảm như vậy?"
“Anh không đánh, chỉ cảnh cáo nó thôi."
"Sao phải cảnh cáo ạ?"
"Để nó không làm mấy việc ngu ngốc."
"Cậu ấy làm gì ạ?"
"Anh cũng không biết."
"Anh không biết?"
“Đúng vậy.”
“Vậy sao anh lại đánh cậu ấy?"
"Làm gì có.”
“Nhưng em nghe thấy cậu ấy kêu.”
"Chắc em nghe nhầm đấy!"
"Anh!"
"Haha mau về nhà ăn cơm thôi!"
“Anh đừng có đánh trống lảng!"
"Ừ.

Em muốn ăn gì?"
"Anh!"
“Anh muốn ăn bò kho.

Bảo bối muốn ăn gì?"
"Anh!..."
Cuối cùng Hạ Dư Huy vẫn không biết chuyện gì vừa xảy ra, ngược lại còn bị Cao Chí Bác đè ra giường gặm loạn một phen.
Hạ Dư Huy giận, đã bảo không được lưu lại dấu vết gì rồi!
Cao Chí Bác cảm thấy mỹ mãn, ôm Hạ Dư Huy gật gù.
Lý do: Em quan tâm Hà Đại Tráng như vậy làm anh ghen.
Hạ Dư Huy giận, cắn lên vai Cao Chí Bác, cắn đến khi Cao Chí Bác phải xin tha..