Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 34




"Á!" Một tiếng sấm đánh thức ta khỏi giấc mộng, gần như muốn bật dậy khỏi ghế. Mở mắt ra mới phát hiện, ta không biết từ khi nào đã bắt đầu tựa vào vai Mã tiểu thư.


Mã tiểu thư xoa lỗ tai, cau mày nhìn ta, "Kêu lớn tiếng như vậy, cô nằm mơ bị người ta cưỡng X sao."


"Bị cô cưỡng X ấy à?! Mịa!" Ta vặn vẹo cổ đang bị đau nhức, xem ra vai của Mã tiểu thư không thoải mái lắm, ngủ mà cổ ta đau quá.


"Nước miếng của cô chảy hết lên áo tôi rồi này, dơ dáy." Mã tiểu thư liếc mắt, vô cùng ghét bỏ nhìn vết hằn như vệt nước trên vai.


"Hả? Phải không? Dù sao cũng dơ rồi, vậy thì bẩn hơn tí chắc không sao ha." Ta túm lấy áo sơ mi của Mã tiểu thư, sau đó lau miệng, "Ah, thật giống như chảy nước miếng nè~ Phải lau sạch nha."


"Cô muốn chết hả, muốn chết đâu hay muốn chết đây?! Chọn một cái đi!" Mã tiểu thư lại bắt đầu bóp gáy ta, dùng sức véo.


"Đệt... Cô... buông tay ra..." Bị người ta tóm được điểm yếu thực sự hỏng bét.


Ngay khi chúng ta đang giằng co không dứt, phát thanh sân bay thông báo đến thời gian đăng ký, lúc này ta mới may mắn chạy thoát, xoa cái cổ có hơi đau, "Quá tốt rồi, rốt cục cũng được về nhà."


Lần thứ hai cất cánh, phần sau cuộc hành trình thuận lợi hơn nhiều, chỉ gặp phải khí lưu hai lần, sau đó đến thành phố Tân Hải, vừa nhìn đồng hồ, thế mà đã một giờ rạng sáng rồi.


Bởi vì khoảng cách giữa nhà ta với Tân Hải nội thành còn khá xa, nên cần phải đi xe buýt thêm một đoạn nữa mới được, nhưng thời gian sáng sớm này sẽ không có xe, hơn nữa những chiếc xe khách chạy lén ở sân bay cũng không chịu đi.


"Nhà cô ở hoang sơn dã lĩnh à?" Mã tiểu thư kéo vali đi theo sau ta.


"Nhà tôi có non xanh nước biếc lưng núi mặt biển cực kì đẹp đến phát chán được chưa!!! Chỉ hơi xa Tân Hải một chút thôi mà, giao thông ở thế ngoại đào nguyên không thuận lợi lắm, cô có hiểu hay không hả~" Ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho người khinh bỉ quê hương thứ hai của ta.


"Vậy chúng ta phải chờ tới hừng đông? Hay là đi khách sạn nội thành nghỉ một đêm trước?" Đề nghị của Mã tiểu thư cũng không tồi, nhưng mắt thấy sắp về đến nhà rồi mà còn ở khách sạn, thực sự quá lãng phí!


"Đợi tôi nói với mẹ một tiếng đã."


Ta lấy điện thoại di động ra, vừa mới khởi động máy liền nhận được cuộc gọi của mẹ, bà rất lo lắng hỏi tại sao giờ này vẫn chưa về nhà.


Thấy chưa, đây mới gọi là mẹ ruột nè! So với người nào đó thì càng thấy người đó là tên khốn kiếp khốn nạn!


Ta nói với mẹ muốn ở lại Tân Hải một đêm, nhưng bà ấy nhất định muốn nhờ Khôn ca nhà hàng xóm lái xe tới đón ta, "Không nên làm phiền người ta, mới giờ này mà." Nhưng ta vẫn nói không lại lão nhân gia, cuối cùng đành quyết định ở lại sân bay chờ người tới đón.


Sau khi cúp điện thoại, ta ngoảnh lại tìm Mã tiểu thư. Bóng đêm trầm lặng, có một vài ngôi sao sáng lẻ tẻ trên bầu trời, dưới đèn ven đường, Mã tiểu thư đang yên tĩnh đứng đó, gió nhẹ lay động sợi tóc nàng, nhưng sao lại thổi không đi khô nóng nơi đây.


Trong ánh đèn, quang ảnh suy yếu, bất chợt quay đầu, mỹ nhân ở đây.


Không đợi ta chơi chữ thêm vài câu để miêu tả sự động tâm lúc này, liền nhìn thấy một người nước ngoài đang đi về phía Mã tiểu thư, khi ta cho rằng hắn có thể là hỏi đường thì hắn lại dùng tiếng Trung nói không trôi chảy, "Tiểu thư, nhiêu tiền một đêm?"


Mã tiểu thư đầu tiên là sững sốt, rồi trong nháy mắt phản ứng lại, nhấc chân lên, ra sức đá một cước ngay giữa hai chân của nam nhân kia, chỉ nghe thấy hắn kêu thảm một tiếng, liền bụm hạ thân ngã trên mặt đất.


Vốn dĩ muốn cười ha ha, không nghĩ rằng nàng thật sự hạ tử cước, chắc nam nhân kia chỉ có một kết cục gà bay trứng nát, "Chạy mau."


Ta ôm lấy vali, la to về phía Mã tiểu thư. Chạy được thì chạy, ta cũng không muốn bị chú cảnh sát mời đi uống trà, mặc dù nguyên nhân của vụ việc là do nam nhân kia.


"Hahahahahahahahahaha, không được rồi, tôi cười muốn đau sốc hông luôn!" Chạy không bao xa, ta không nhịn được liền cười phá lên, dưới chân vấp té, suýt chút nữa cả người mang cái rương cùng lúc bị ngã xuống.


Mã tiểu thư tay mắt lanh lẹ kéo ta lại một phen, tay còn lại chuẩn xác bắt lấy cái vali, "Cô nhiêu tiền một đêm? Bao cô một đêm, đánh cô được không?" Tuy ánh sáng xung quanh rất tối, nhưng ta vẫn có thể thấy nàng đang rất tức giận.


"Hết cách rồi, hahahaha, ai biểu cô lớn lên có khuôn mặt của hồ ly tinh chứ, hahahaha."


"Muốn chết hả?!" Mã tiểu thư càng thêm dùng sức bóp gáy ta, lập tức vui quá hóa buồn rồi.


"Bíp bíp!——" Một chiếc ô tô màu đen dừng lại bên cạnh chúng ta, Mã tiểu thư theo bản năng chắn ta ở sau lưng, lui nửa bước làm tư thế phòng thủ. Ngay lúc ta cho rằng sẽ có những đại hán vạm vỡ xuống xe bắt cóc chúng ta, thì cửa sổ xe kéo xuống.


"A Tinh?" Người trong xe kêu tên ở quê của ta.


"Khôn ca?" Ta ló đầu ra từ phía sau của Mã tiểu thư. Nhìn kỹ, đúng là đại ca nhà hàng xóm, "Anh đổi xe rồi? Mà vừa mới gọi điện xong, anh bay đến hả?!"


"Hahaha, phải nói là do em tốt số, không hổ là A Tinh. Đúng lúc anh đang tới sân bay để đón bạn nhưng hắn gặp phải mưa to, máy bay phải hạ cánh chỗ khác nên hôm nay đến không được."


"Trùng hợp như thế?! Hahahaha, bọn em cũng thiếu chút nữa bị mưa chặn giữa đường. Em đã nói em tốt số rồi mà, hahahaha~" Ta lôi Mã tiểu thư lên xe, đến khu vực nhà ta, dường như khí lực nói chuyện càng liên tục.


Lúc xe chạy đến nhà đã hơn ba giờ, sắc trời đã sáng hơn rất nhiều, vị trí chân trời đã hiện lên màu xanh ngọc đẹp đẽ.


Khôn ca mang hành lý của ta từ trong cốp xe ra, hướng về trong sân lớn tiếng la to, "Bác gái~ A Tinh đã về rồi!"


Đèn trong phòng ngủ vẫn còn sáng, nghe thấy âm thanh, rèm cửa sổ bị kéo ra một chút, mẹ ta nhìn ra ngoài, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi cổng cùng cha ta.


"Máy bay trễ giờ sao không báo cho mẹ một tiếng, hại mẹ lo lắng~" Mỗi lần về nhà mẹ ta đều rất nhiệt tình, gặp mặt là hay ôm ta không thả như con nít.


"Được rồi mà, chắc chắn sẽ không có chuyện gì nữa đâu, hại mẹ lo lắng rồi~" Ta vỗ lưng an ủi bà.


"Vị này chính là bạn đồng nghiệp của A Tinh?" Vẫn là cha ta tương đối bình tĩnh, chú ý cây thông cao cao ở đằng sau ta, Mã tiểu thư.


"À, cô ấy tên là Marjorie, mọi người có thể gọi là Mã Cầu Lệ hoặc cái tên nào khác cũng được, cô ấy không ngại đâu." Ta cười giới thiệu, dù sao Mã tiểu thư không thích người khác gọi tên thật của nàng, vậy thì để người ta đặt loạn tên nàng vậy.


"Chào chú, chào dì." Thái độ của Mã tiểu thư khác hơn thường ngày, đứng đó vô cùng thục nữ, lấy tay vén tóc ra sau tai, một bộ tư thái cô gái nhỏ. Thật ra ta cực kì muốn phỉ nhổ, ngươi lớn như vậy, ngụy trang thế nào cũng không thể thành cô gái nhỏ được!


"Mau vào nhà thôi, có đói bụng không?" Mẹ ta kéo cánh tay của ta đi vào nhà.


"Đói bụng? Con đã ăn no rồi..." Đi cùng với kẻ tham ăn, làm sao có thể sẽ bị đói bụng chứ.


Vừa vào nhà, mẹ ta liền kinh ngạc lớn tiếng hỏi, "Ơ? A Tinh, mũi của con bị sao vậy? Có phải ở bên ngoài bị người ta bắt nạt hay không?"


Ta lúng túng quay đầu lại liếc mắt nhìn kẻ đầu sỏ kia, nàng đang cúi đầu vuốt mũi, "Ách... Sao có thể, nhân duyên của con tốt như vậy, mọi người thích con còn không kịp nữa là~ Mà do con không cẩn thận va vào cửa mà thôi."


"Nhiều năm như vậy, sao vẫn còn ngốc như thế, mẹ thật lo lắng cho con mà~ Lại đây, để mẹ xem bị thương có nghiêm trọng không?" Mẹ ta giữ mặt ta rồi nhìn.


"Ha." Một tiếng này thật giống tiếng cười nha!? Nhưng Mã tiểu thư sao có thể cười được?! Ta kinh hãi nhanh chóng quay đầu, thế nhưng không chộp được dấu vết nào, gương mặt nàng vẫn mặt đơ như vậy.


Thấy ta nhìn nàng, nhỏ giọng nói, "Mẹ cô nói như vậy, xem ra từ nhỏ cô đã ngốc như thế rồi."


"Xì, hôm nay tôi không so đo với cô." Ta nói xong rồi lấy đặc sản từ trong vali ra, mẹ ta cao hứng ôm một đống xúc xích và đồ ăn vặt, mừng rỡ giống như lúc nãy nhìn thấy ta.


"Những thứ này đều là Mã Cầu lệ đặc biệt mua cho mẹ, cô ấy muốn ở nhà chúng ta chừng mấy ngày á, đâu thể ăn uống chùa được." Ta rất không có hình tượng một tay nhét vào túi, một tay thì ngoáy mũi.


"Con nhỏ dở hơi, sao có thể nói người ta như vậy, sao con không biết xấu hổ để người ta bỏ tiền hả!" Mẹ ta có chút tức giận đập đầu ta. Ơ, mẹ à, ngươi nhanh như vậy đã bị Mã tiểu thư thu mua rồi!


"Cô ấy giành trả tiền mà, con không giành lại được. Mẹ nhìn chiều cao của cô ấy xem, nhẹ nhàng va chạm thôi là con bay ra ngoài luôn, sao có thể giành lại cô ấy được~" Ta cảm thấy công lực nói dối không chớp mắt của ta càng được dày công tôi luyện.


"Những thứ này để mẹ dọn cho, hai đứa nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi. A Tinh ngủ ở phòng khách là được rồi, Marjorie ngủ ở phòng ngủ, ga trải giường mẹ đã đổi mới hết rồi đó~" Đây là việc mẹ ruột nên làm sao? Để con gái ruột ngủ phòng khách, hơi quá đáng...


"Mẹ, sao mẹ mới nghe lần đầu đã thuận lợi nhớ được tên của cô ấy? Nó cực kì khó đọc!"


"Này có gì khó, mẹ mi còn có thể dùng đầu lưỡi thắt cuống anh đào nữa kìa!" Mẹ ta còn hất đầu khoe khoang.


"Mẹ à, chú ý tiết tháo của mẹ chút đi, có người ngoài đang ở đây mà..." Rồi xong, ở trước mặt Mã tiểu thư chắc chắn không ngóc đầu lên nổi, bộ dạng gia đình toàn là...


"Marjorie cười lên thật xinh đẹp, lại còn cao ráo. Con xem A Tinh nhà chúng ta, haiz, sửa soạn thế nào cũng chẳng giống con gái cho nổi."


"Kìa mẹ, không có ai nâng người khác lên rồi hạ thấp con mình như vậy đâu. Con chỗ nào không giống con gái chứ, mẹ xem con lớn lên dễ thương biết bao nhiêu~ Con cười lên kém hơn cô ấy chỗ nào... Ơ?!... Đậu phộng, mẹ à, mẹ vừa nói gì cơ?! Mã tiểu thư đang mỉm cười?!?!"


Vẻ mặt ta như bị sét đánh, nhanh chóng quay đầu suýt nữa trẹo cả cổ, nhưng nghênh tiếp ta vẫn là vẻ mặt đơ kia.


"Con nhìn con xem, con gái phải rụt rè một chút, không nên nói thô tục như vậy. Nhanh lên lầu đi, nhớ đánh răng trước khi đi ngủ."


"Mẹ!!! Đủ rồi đó——" Có vẻ như ta luân hồi bao nhiêu đời vẫn bị mẹ ghét bỏ mà...


Thừa dịp lúc mẹ ta còn chưa tổn hại chút hình tượng còn sót lại của ta, kéo Mã tiểu thư chạy nhanh lên lầu.


"Điều kiện nhà cô cũng không tệ lắm, thế sao cô trôi qua thê thảm vậy?" Mã tiểu thư ngẩng đầu đánh giá nhà ta.


"Cái này gọi là cần kiệm trì gia, vì theo tôi nhà có tiền hay không chẳng quan trọng. Hơn nữa tiền cũng là họ khổ cực kiếm được, không thể tiêu lung tung." Bọn họ thật sự rất yêu ta, ta cũng rất quý trọng phần tình thân này, kể cả kiếp trước cũng vậy.


"Tại sao ai cũng gọi cô là A Tinh?" Mã tiểu thư luôn có rất nhiều câu vì sao phải chờ để hỏi.


"Tôi đã nói với cô nhiều lần rồi, mọi người trong nhà đều gọi tôi là Hạnh Vận Tinh, cô còn trẻ như vậy sao đã thành người già hay quên rồi~" Ta nhướng mày nhìn nàng.


Mã tiểu thư vì lòng hiếu kỳ của mình, nỗ lực bình ổn sự kích động muốn bóp chết ta, tiếp tục hỏi, "Tại sao gọi là Hạnh Vận Tinh? Hồi chọn đồ vật đoán tương lai thì lấy được sao biển hả?"


"Ơ đệt, nếu tôi lấy được sao biển, thì cô lấy được chính là cục phân ngựa!" Tên khốn kiếp này luôn nói mấy câu đùa thật lỗi thời.