Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 31




Ta ngồi chờ thật lâu cũng không thấy Mã tiểu thư quay lại, chẳng lẽ nàng vừa uống sữa xong rồi bị đau bụng? Hừ, đã nói không nên tùy tiện uống loạn mà, đợi nàng về nhất định phải nói nàng một chút mới được.


Tiếp viên hàng không đã dọn xong bữa tối mà Mã tiểu thư vẫn chưa trở về. Ta nghiêng người ló đầu nhìn thử, không thấy bóng dáng của nàng đâu, chỉ nhìn thấy nam nhân ngồi cạnh chúng ta. Hắn xem ra mới rửa tay, vừa lau tay vừa đi tới.


Hắn thấy ta đang nhìn hắn, mỉm cười nháy mắt với ta. Đậu má, ta nổi hết da gà luôn rồi, ngươi nhìn cái gì không nên nhìn nên mới bị đau mắt hột muốn gạt nó ra hả!


Ta một trận phát tởm thu tầm mắt lại, mở hộp cơm chuẩn bị ăn miễn cho Mã tiểu thư quay lại cướp lấy phần của ta.


"Đại tiện xong dội phân chưa sạch, anh nóng lòng đi ăn ghê ha!" Giọng nói cao vút của Mã tiểu thư vang vọng trong khoang máy bay, tất cả những người đang mở cơm tối ra chuẩn bị ăn đều cứng người ngay tại chỗ, ngay cả ta cũng không ổn!


"Ách, thật xin lỗi, vừa rồi tôi quên mất." Nam nhân ngồi cạnh chúng ta hết sức khó xử, hậm hực giải thích.


Một lát sau, Mã tiểu thư đen mặt trở về, nam nhân kia không dám lỗ mãng nữa, chủ động đứng dậy nhường vị trí. Mã tiểu thư đi vào ngồi, lạnh lùng nói, "Quá buồn nôn."


"Eo—— Cô đừng sát lại đây, trên người có mùi cứt thối kìa." Ta ôm hộp cơm trốn tránh.


Mã tiểu thư làm việc xưa nay đều ngoài dự đoán của mọi người. Nàng trực tiếp ôm đầu của ta dí vào trong lồng ngực to bự của nàng, "Vậy cô phải nhớ kỹ mùi hương của tôi, tránh sau này đi lạc không tìm được đường về nhà."


Ta giẫy giụa thoát ra từ trong lòng nàng, clm, nữ nhân này quả nhiên là hàng khó chơi, không đúng, nàng có vẻ là loại thích trêu hoa ghẹo nguyệt mà! "Cô nghĩ tôi là chó sao?! Còn nhớ mùi hương..."


"Không phải à? A Hoàng."


"Là con em cô! Cấm gọi tôi như vậy!"


"Ơ hay? Vừa nãy không phải là con gái của tôi sao, giờ thành em gái của tôi rồi?" Nói xong lời này, bản thân nàng lại yên lặng trước, ánh mắt bình tĩnh không biết tinh thần bắt đầu lang thang nơi nào rồi.


"Hừ, tôi nói cho cô nghe, sau này đừng nói tào lao kiểu tôi là con gái của cô nữa được không?" Ta rất sợ nàng nói như vậy, có một ngày liền thật sự sẽ trở thành mẹ con. Mỗi khi nhắc đến đúng là không thể chịu được mà, mặc dù cơ hội để ta xuyên trở lại tỷ lệ hầu như bằng không.


Bởi vì Mã tiểu thư đột nhiên yên lặng. Ta không hiểu nổi nàng đang nghĩ gì, dường như đang nhắc về người nhà thì nàng thành như vậy rồi, lẽ nào quan hệ không tốt với người trong nhà? "Chẳng nhẽ, cô thật sự có em gái?"


"Không, có một chị gái." Tuy trên mặt nàng vẫn biểu hiện bình thường, nhưng ta có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng bây giờ trông có hơi đau thương.


"Ò, chưa nghe cô nhắc lần nào... Chị ấy sẽ không giống cô chứ?" Trực giác nói cho ta biết ta không nên tiếp tục đề tài này, nhưng ta vẫn cảm thấy hứng thú đến mọi thông tin của nàng, muốn hiểu thêm về nàng nhiều hơn.


"Đã qua đời." Nàng bình tĩnh nói.


"Thật xin lỗi..." Quả nhiên bị ta đoán được nhưng ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải, để ta đi an ủi người khác, đây tuyệt đối là bỏ đá xuống giếng, cho nên cuối cùng ta lựa chọn im lặng.


"Không sao, đã qua lâu rồi."


"Vậy cho cô mượn bờ vai để dựa vào một lát nè. Vừa nãy tôi nên thu phí, đè vai tôi đau quá."


"Không được đè à?"


Càng nói càng thấy nàng thâm ý*, "Tôi là công, đương nhiên đều là tôi đè người khác rồi!"


*nguyên văn: thoại lý hữu thoại (话里有话)


"Hừ." Mã tiểu thư liếc xéo ta, sau đó xé một túi đồ ăn vặt bắt đầu ăn, hoàn toàn gạt ta sang một bên.


"Lại làm sao? Tâm trạng của cô biến đổi theo quy luật tuần hoàn gì đó hả?" Ta không thể chỉ nhìn nàng ăn vui vẻ, lấy một bịch đồ ăn vặt từ trong túi ra, vừa định ăn liền bị Mã tiểu thư đoạt mất, "Cô đã nói cô không ăn trên máy bay mà, không cho phép cướp của tôi."


"Đcm... Đây rốt cuộc là ai cướp ai hả... Có cần keo kiệt đến vậy không!" Kỳ thực con người nàng mới là con nít ba tuổi!


Lúc này bộ đàm trên máy bay đột nhiên phát thanh cảnh báo, nhắc nhở máy bay gặp phải khí lưu sẽ trở nên lắc lư, đề nghị mọi người thắt chặt dây an toàn.


Mã tiểu thư đột nhiên nắm lấy tay ta, ta có thể cảm thấy mồ hôi trong lòng bàn tay của nàng, "Yên tâm nào, sẽ không sao đâu mà, tôi ở nhà được người ta gọi là ngôi sao may mắn luôn có thể gặp dữ hóa lành đó. Đây không phải thổi phồng, lần động đất mười mấy năm trước cô còn... Trời ơi đậu má! Áu—— "


Ta đang an ủi Mã tiểu thư, ai biết máy bay đột ngột bổ nhào, rơi xuống rất nhanh khiến người ta không thể không tưởng tượng máy bay có phải sắp rơi thật rồi không. Thực vất vả vững vàng chưa tới mười giây lại bắt đầu tiến cao, thân máy bay không ngừng rung lắc.


Chờ thêm một hồi lâu, máy bay mới dần dần khôi phục bình thường. Vừa mở mắt thì phát hiện ta đang nhào vào trong lòng của Mã tiểu thư, giống như vùi mặt vào ngực nàng tự sát, ôm nàng sít sao, "Khụ khụ... Cô không sao chứ? Tôi đây là vì bảo vệ cô nha."


"Phải không, sao tôi cảm thấy cô còn sợ hãi hơn tôi. Đã tè ra quần chưa?"


"Cô vừa nói vậy... Tôi thực sự rất muốn đi vệ sinh. Đậu, nhất định là do sữa cô cho tôi uống có vấn đề!" Ta ngẩng đầu nhìn lại, WC dường như tạm thời chưa sử dụng được, thật gấp chết người mà.


"Xi—— Xi—— Xi——" Vào lúc này nàng còn tạo ra âm thanh như thế, ta có thể bóp chết nàng không!


"Khốn kiếp... Câm miệng!" Ta lấy tay bụm miệng nàng lại, nhưng bị nàng xi như vậy ta lại càng muốn đi vệ sinh hơn!


Mắt thấy máy bay sắp hạ cánh, nếu không đi, ta thật sự sắp tè ra quần rồi. Đời này chưa từng quá mất mặt như vậy, khuyên can mãi mới thương lượng được với hai người đang xếp hàng trước mặt để ta lên trước, lúc này mới tránh khỏi thảm kịch nước tiểu rơi vạn thước trên không.


Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, ta liên tục cảm ơn hai người tốt bụng kia. Lúc trở lại chỗ ngồi, ta vẫy nước lên mặt Mã tiểu thư, "Cô chờ lần sau cô buồn tè đi!"


"Đây là đang rèn luyện cho cô."


"Rèn luyện hạ thân bắp thịt hả?!"


"Cô thật hèn mọn."


"Là cô nói về chủ đề này trước được không!"


"Là tự cô cả nghĩ quá thôi."


Hai chúng ta đấu khẩu không ngừng, vừa xuống máy bay là dừng lại. Máy bay cần phải tạm dừng một thời gian ngắn mới có thể tiếp tục bay đến Tân Hải.


"Rất tiếc phải thông báo cho những hành khách sắp bay đến Thành phố Tân Hải, do nguyên nhân thời tiết, thời gian cất cánh sẽ bị trì hoãn..." Tin tức về sự chậm trễ của máy bay liên tục phát đi trong đại sảnh sân bay. Bên ngoài trời đang mưa to, tạm thời nửa khắc mưa sẽ không ngừng.


"Cái đệt... Nhân phẩm gì đây, sao trời mưa to thế này, về đến nhà chắc phải nửa đêm..." Ta dựa vào cửa sổ, nhìn đồng hồ.


Mã tiểu thư không nói gì, hai tay chống lên lan can nhìn bầu trời tối đen, đèn chỉ thị trên đường băng đều bị mưa bụi che khuất, trận mưa này càng lúc càng lớn rồi.


"Tôi đói." Nàng không có chủ đề nào khác hả!


Ta cũng lười so đo về đồ ăn với nàng, "Rồi rồi rồi, quỷ chết đói! Giờ tôi sẽ mua thức ăn cho cô! Xùy, sớm biết nên lấy mấy bịch đồ ăn vặt trên máy bay xuống! Đều tại cô cứ tranh cãi với tôi."


"Ai biết trời sẽ mưa to bất chợt chứ, nên thừa nhận dung lượng não cô quá nhỏ là được rồi."


"Dung lượng não của cô lớn chắc? Vậy sao nó dồn xuống ngực hết rồi?!"


"Cô đố kị?"


"Đố kị cái rắm á! Cô còn muốn ăn nữa không?"


"Lẽ nào cô có tiền?" Mã tiểu thư dùng tư thái chủ nghĩa tư bản cực kì độc ác quơ quơ chiếc ví đang cầm trên tay.


"Đậu má..." Ta nắm chặt chiếc ví đã sớm teo lại của mình, kiềm chế suy nghĩ muốn chạy sang ôm đùi cầu xin nàng giúp đỡ trong đầu, cố gắng thẳng lưng, đưa tay về phía nàng, "Đưa đây, mua cho cô ăn, cô còn không chủ động đưa tiền giao ra đây!"


"Không cho tiêu lung tung."


Ta cầm lấy ví tiền rồi đi đến cửa hàng gần đó, nhìn bảng giá lại không dám mua, sao cái này đắt quá vậy!


Cuối cùng đành phải lấy hai bịch bánh kẹo và nước suối, chỉ nhiêu đó mà đã tốn gần một trăm tệ, các ngươi cắt cổ vừa thôi!


Trên đường về đi ngang qua một quán cà phê, ngửi mùi thấy cũng không tồi, ta nhớ nàng rất thích uống thứ này nên liền lui lại, mua một ly mang về.


Một ly nhỏ như vậy mà tốn mấy chục tệ, sinh hoạt của Mã tiểu thư quả nhiên cao hơn ta rất nhiều, còn ta thì mấy chục tệ đủ để mua thức ăn trong nhiều ngày!


"Sao chậm vậy?" Mã tiểu thư ngồi đó phàn nàn, ngoại trừ mặt đơ, ta cảm thấy toàn thân nàng sắp bị bại liệt rồi!


"Thực sự xin lỗi, chân tôi hơi ngắn nên đi chậm đó!" Ta nhét cà phê vào tay nàng, ngồi xuống bên cạnh, vừa nhìn khí trời bên ngoài vừa uống nước, thật bực bội mà.


Mã tiểu thư đang cầm cà phê uống, đột nhiên lấy ngón tay chọc vào lưng ta, ta lập tức phản xạ có điều kiện thẳng người lên, quay đầu lại tức giận la, "Làm gì?!"


"'Làm' là ai? Cuộc sống của cô thực hỗn loạn nha." Nàng nhấp một ngụm cà phê, khoanh chân tao nhã ngồi đó.


Ta đang mặc quần soọc nên ngồi gác chân lên đùi rất không hình tượng, một cánh tay còn đặt trên thành ghế, "Hừ, khí trời cũng không nóng, cô không cần phải nói lời lạnh lùng. Đệt, mưa chừng nào mới ngớt đây, đừng qua đêm ở địa phương quỷ quái này chứ..." Ta mở miệng ngáp một cái.


"Trên răng của cô bị dính rau thơm kìa." Mã tiểu thư nghiêm túc nói.


"Hả?!" Ta theo bản năng che miệng, dùng đầu lưỡi liếm dọc theo hàm răng một lượt, không cảm giác có dị vật gì, "Trên răng nào?" Lúc ta hỏi còn cẩn thận liếc những người khác, sợ bị người ta nhìn thấy một mặt xấu hổ như vậy.


"Trên răng của cô bị dính rau thơm kìa." Mã tiểu thư vẫn nghiêm túc lặp lại.


"Đậu má, tôi đang hỏi dính ở chỗ nào mà?!"


"Trên răng của cô bị dính rau thơm kìa."


"Cô đang đùa tôi đấy à?"


"Trên răng của cô bị dính rau thơm kìa."


"Đcm..." Ta có thể xác định, nàng chắc chắn đang chơi ta! "Lại tiếp tục để ý tới cô, tôi chính là chó!"


"Lẽ nào bây giờ không phải sao?" Mã tiểu thư nghiêng đầu nhìn ta chằm chằm.


Ta hiện tại rất muốn cắn chết nàng. Thật sự, phát ra từ tận đáy lòng!


Ôm cánh tay quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn dứt khoát không nhìn tới nàng. Mưa bên ngoài giống như có người cầm chậu nước tưới lên nóc nhà chảy xuống nhịp nhàng, còn có tia sét như hợp kim ti tan muốn chọc mù mắt, liên tục chớp nháy không ngừng, pin không cần tiền hả?


Ta ngồi đó vô cùng buồn chán, mà Mã tiểu thư đang ngồi bên cạnh dường như không để ý đến bầu không khí yên lặng này chút nào, còn cầm tạp chí miễn phí lật xem.


Ta lại nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ, hôm nay có lẽ không bay được rồi. Lần thứ hai ngáp một cái, khuỷu tay vịn lên ghế rồi tựa đầu, mí mắt càng ngày càng nặng.


Gần đây Mã tiểu thư luôn cùng giường cùng gối ở tại nhà ta, muốn một đêm ngon giấc cũng không được nữa!