Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 3




Cơm nước xong, cách giờ làm việc buổi chiều còn sớm, MT tỷ bọn họ an vị ở tiệm cơm tiếp tục nói chuyện phiếm, mà lúc này tất cả hình bóng lãnh diễm kia của Mã tiểu thư đều ở trong đầu, ta đã hoàn toàn không còn hứng thú cùng nói chuyện với bọn họ nữa.


"Á, em có hơi đau bụng, em về công ty trước nhé~" chào MT tỷ xong, ta liền ra khỏi tiệm cơm, không trực tiếp quay về công ty mà là đi đến siêu thị bên cạnh.


Tùy tiện mua mấy bịch đồ ăn vặt, có lẽ nhìn thấy Mã tiểu thư ăn vui vẻ làm ta cũng thèm ăn rồi, sau đó lúc đi tới quầy thanh toán, vừa vặn liền nhìn thấy loại thỏi chocolate nàng thường ăn.


Đến cùng nó ăn ngon bao nhiêu mà nàng có thể mỗi ngày ăn không ngừng, thế là ta cũng mua một cây, vì không muốn bị hiểu lầm, ta ra siêu thị liền mở ra ăn ngay mới không bị người khác cho rằng ta muốn bắt chước dáng vẻ của nàng.


Ừ, xác thực ăn rất ngon, lúc ta đang say sưa vừa đi vừa ăn ngon lành, đúng lúc nhìn thấy Mã tiểu thư đang ăn hamburger với uống cà phê ở quán cà phê ven đường, trong tay còn cầm một quyển sách, cúi đầu đọc chăm chú.


Nàng ngồi ở vị trí dưới táng cây, cành cây che kín tảng lớn ánh mặt trời, gió thổi lay động làn váy nàng, mà nàng vẫn chuyên chú quyển sách trên tay, khi thì giơ tay vén tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, nếu như không phải biết nàng thuộc tính mặt than, đây thật sự là một bức tranh tuyệt mỹ.


Ta cũng không muốn nói chuyện với nàng lúc này, nhất là trong lúc miệng còn đang ăn thỏi chocolate nàng thường ăn kia, ta cúi đầu bước nhanh đi qua không muốn bị nàng phát hiện, rất tốt, đã đi qua rồi.


Ngay khi ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị nhấc chân đi tiếp, phía sau truyền đến âm thanh ta không muốn nghe nhất, "Hoàng tiểu thư?" Cái đậu má! Đỉnh đầu của nàng có mọc mắt sao? Rõ ràng vẫn luôn cúi đầu! Làm sao thấy ta được!!!


"Ai da~ trùng hợp thế?" Ta không thể không xoay người chào hỏi với nàng.


"Cô cũng thích ăn cái kia?"


Ta vốn tưởng rằng nàng sẽ hỏi ta tại sao không cùng một chỗ với MT tỷ, ai biết nàng chỉ quan tâm đến ăn! Cái đồ tham ăn! "À, đi dạo siêu thị đúng lúc nhìn thấy có vẻ ăn rất ngon."


Ta đứng cách nàng không xa, cảm thấy khoảng cách như vậy thật lúng túng, ta lại không thể như thân thiết rồi trực tiếp ngồi vào ghế đối diện người ta, tốt xấu gì cũng phải khách sáo mời ngồi một chút chứ, cùng lắm thì ta chỉ cần từ chối trực tiếp là có thể về công ty rồi, vậy mà kêu ta đến nói chuyện rồi không cho ta ngồi xuống, ngươi đang cố ý sao!


"Tôi rất thích ăn loại này." Nàng không vẻ mặt gì nhìn ta, thản nhiên nói.


Ăn cái con em nhà ngươi chứ ăn, lão nương đứng dưới trời nắng chói chang để nói chuyện với ngươi cả nửa ngày, không cần phải nói đề tài phát ra sự nhàm chán đâu nhá, trên hamburger của ngươi có một con ong mật kìa, này! Lúc ăn thì nên chăm chú vào cái, nàng có thể sẽ ăn con ong mật kia luôn hay không, sao cảm thấy dáng vẻ của nàng thật ngốc.


Ngay lúc nội tâm của ta đang gào thét độc thoại, rốt cục nàng cũng cúi đầu nhìn thoáng qua hamburger, khi ta cho rằng nàng đã phát hiện ra mặt trên có con tặng phẩm kia, thế nhưng nàng lại lộ vẻ mặt xoắn xuýt đưa hamburger, lẽ nào nữ nhân sợ côn trùng không dám bắt?


Nhưng ta cũng sợ nha, ta liều lĩnh giơ tay đuổi con ong mật nguy hiểm kia đi giúp nàng, nàng lại yếu ớt nói một câu, "Cô nhìn lâu như vậy muốn ăn đến thế sao, tuy rằng tôi đã ăn một nửa nhưng xác thực ăn rất ngon, còn lại cho cô ăn nè." Giọng nói kia còn rất không tình nguyện.


Đậu má! Ta thật muốn cầm hamburger ném vào vẻ mặt anh dũng hi sinh của nàng!!! Nhưng ta là một người có tố chất, còn phản ứng rất nhanh, trở tay đẩy ra, "Quân tử không đoạt người yêu, cô ăn là được rồi, tôi chỉ muốn nói cho cô biết có một con ong mật rơi xuống trên mặt hamburger kia kìa."


"Ò, như vậy à, cảm ơn." Tầm mắt của nàng từ trên mặt ta chuyển đến hamburger trên tay, sau đó không chút do dự cầm con ong mật rồi nhẹ nhàng đặt lên đóa hoa đang nở rộ bên cạnh, cái đệt, có cần thánh mẫu như vậy không!


Một con côn trùng mà thôi, ngươi dùng cái loại ánh mắt thương hại rồi mang theo ước ao nhìn nó làm chi! Nó sẽ không trở về báo ân đưa ngươi một bình mật ong được đâu!


Bất tri bất giác ta đã ngồi xuống, đậu má nó, ta thật muốn tự tát vào mồm mình, cái mông làm sao lại nặng như thế, tại sao phải ngồi xuống! Ngồi xuống lại càng khó rời đi hơn đó!


Ta ngồi xuống rồi mà nàng không nói lời nào, thật đúng là đại vương tẻ nhạt, thấy trên bàn có cái gạt tàn thuốc, vì thế ta quang minh chính đại móc thuốc lá ra, lười biếng dựa vào ghế, phun vòng khói thuốc, "Này, cô đang đọc sách gì đấy?"


Thời đại nào rồi mà bìa sách còn được bao lại, ngươi là học sinh tiểu học sao! Ta ở trong lòng không ngừng khinh bỉ.


"Marjorie." Nàng giương mắt nhìn ta.


"Hở? Đó là sách gì?" Tên sách nghe thật kỳ quái, làm sao lại nghe như tên của chính nàng.


"Tôi nói tên của tôi." Ta luôn có loại cảm giác hình như không ai có thể làm cho nàng cười cũng không ai có thể chọc nàng tức giận.


"À, tôi đang hỏi tên sách." Ta có chút cố ý muốn chọc nàng buồn bực, biết rõ nàng nói là có ý gì, nhưng ta càng không ngừng chọc vào bạo điểm của nàng.


Nàng không biểu lộ gì nhìn ta chằm chằm, ánh mắt của nàng tựa như mắt cá chết thật sự rất áp lực, phía sau lưng ta cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lại nghĩ ngay sau đó nàng có thể cầm ly cà phê hất lên hay không .


Thế nhưng chuyện gì cũng đều không có xảy ra, nàng lại cúi đầu ăn hamburger, sau đó một tay lật sách, một lát sau mới nói, "Tôi quên tên gì rồi, là truyện tranh hài hước."


Ta thật sự rất muốn nâng trán, đầu ta đau quá, cung phản xạ của Mã tiểu thư như kéo dài tới tận mặt trăng luôn rồi, thế nhưng người như nàng sẽ thích đọc truyện hài? Thật bất ngờ.


Ta xách cái ghế đến bên cạnh nàng, nghiêng người xem truyện tranh trong tay nàng, kết quả nàng úp truyện tranh lên mặt bàn, lúc ta đang rất kinh ngạc, nàng lấy điếu thuốc trên tay ta ném xuống đất, "Giẫm tắt nó."


Ta thua, thật sự muốn quỳ trước nàng, ngươi không thích mùi thuốc lá thì chỉ cần nói thẳng ra thôi, còn lãng phí một điếu thuốc của ta, ta căm hờn trút giận lên tàn thuốc mà giẫm mấy cái, nàng tiếp tục cầm truyện lên vừa ăn vừa đọc.


"À, truyện này tôi đọc rồi, siêu cấp buồn cười, cô thích xem loại này hả?!" Ta cực kỳ cảm thấy, truyện thể loại khôi hài mà đưa cho Mã tiểu thư mặt than xem, tác giả nhất định sẽ tích tụ hộc máu mà chết.


"Không tồi, rất thú vị." Nàng ăn hết miếng hamburger cuối cùng, sau đó uống một ngụm cà phê rồi cầm truyện bằng hai tay, xích gần ta một chút, thuận tiện cho hai người cùng xem.


Động tác nhỏ này khiến nhận thức của ta thay đổi về Mã tiểu thư, có lẽ xem ra nàng cũng không lạnh lùng như vậy, chỉ là có chút mặt than mà thôi, bởi vì khoảng cách trở nên thật gần, ta có thể ngửi thấy được mùi thanh mát trên cơ thể nàng, "Cô dùng nước hoa loại nào thế? Rất dễ chịu nha."


Nàng cúi đầu hửi hửi chính mình, sau đó nhìn ta, "SixGod."


"Cái gì cơ?" Nhãn hiệu này nghe rất quen tai nhưng không giống như tên nước hoa hàng hiệu, thưởng thức quả nhiên đặc biệt.


"Nước hoa Lục Thần." Nàng lại cúi đầu tiếp tục đọc truyện tiếp.


"Cái đệt..." Ta không muốn nói chuyện với nàng nữa, thật sự cảm thấy tam quan của ta bị nàng hủy hoại hết rồi.


Nhưng không nói lời nào, miệng của ta sẽ không chịu ngồi yên, lấy đồ ăn vặt vừa nãy mới mua mở ra, Mã tiểu thư tự nhiên đưa tay lấy ăn, sau đó lật sang trang tiếp theo, đối với cử động không giống người thường như nàng, ta hết sức bày ra năng lực thích ứng tốt của mình, để bịch bánh giữa hai người, thuận lợi nàng ăn.


"Hahahahahaha! Đậu má, truyện này buồn cười quá đi, cười chết tôi rồi, hahahahahaha~" ta cảm thấy ta rất nhanh sẽ cười ra sáu múi, suýt chút nữa tuột xuống ghế rồi, kết quả vừa quay đầu lại nhìn thấy mặt không cảm xúc của Mã tiểu thư, trong nháy mắt có chút tiêu hóa khó khăn, lúc này lâu sẽ không bị làm cho táo bón chứ.


Ta vừa nãy cười đến đau sốc cả hông, ôm bụng đau dựa lên tay vịn, cực kì không nói nên lời ngẩng đầu nhìn Mã tiểu thư vạn năm vẻ mặt bất biến, "Cô không cảm thấy rất buồn cười sao?"


"Ừm, rất thú vị." Nàng lại bưng chén cà phê lên uống một hớp nhỏ, vô cùng lạnh nhạt lật sang trang tiếp theo.


Đậu phộng, nàng đến cùng là vì cái gì mới đọc truyện tranh hài hước thế hả, orz.


Bởi vì đã bị nàng ảnh hưởng, ta đọc truyện hoàn toàn không thể cười nổi, trong nháy mắt cảm thấy điểm chọc cười của ta có phải quá thấp với thẩm mỹ thì kém cạnh hay không, nên mãi cho đến hiện tại đều chưa phát triển gì, vẫn luôn là nữ hán tử, ta phải nghĩ biện pháp trở nên cao quý lãnh diễm mới được!


Vì thế ta đổ hết những mảnh vụn còn lại trong bịch bánh vào miệng, cũng học dáng vẻ của nàng, lấy tay chống cằm, căng mặt cùng nhau đọc truyện tranh.


Thực ra ta nghẹn cười đến nỗi thận phát đau luôn rồi, nhưng vì có thể trở nên cao quý lãnh diễm, ta nhịn! Ngay lúc ta rốt cục nhịn không được nữa lại bắt đầu cười ha hả, nàng thản nhiên nói, "Ai nha, đã hai giờ rồi, thời gian trôi qua thật nhanh."


"Cái gì?! Hai giờ?! Cái đậu ngựa, không phải lại đến muộn nữa chớ!!!" Ta vội vàng thu thập đồ này nọ chuẩn bị chạy đi, buổi sáng đến muộn, buổi chiều lại đến muộn nữa, ta đây thật sự không muốn làm rồi!


Vừa quay đầu lại, thế nhưng nàng còn không chút để ý, từ từ thu dọn truyện tranh rồi đi vào trong cửa hàng tính tiền, "Tôi ức chế rồi đó, cô làm sao không có chút sốt ruột nào hả! Chúng ta đã đến muộn tận một tiếng!"


Nàng nhận tiền lẻ của người phục vụ rồi còn đếm tiền một lúc, chậm rãi nhét vào bóp tiền, giương mắt nhìn ta, "Dù sao cô đã đến muộn một giờ, gấp làm gì."


"Cái đệt! Cô cũng biết đến muộn một giờ! Tiền hôm nay của tôi đã bị khẩu trừ hết!"


Ta sắp muốn điên rồi, vậy mà cảm xúc của nàng vẫn không có một tí dao động gì cả, "Tôi đến muộn không trừ tiền."


"Cô muốn tôi bắt chước giống MT tỷ oán hận cô sao?! Nhanh lên đi!"


Ta kéo tay nàng chạy ngay lập tức, nàng đang mặc quần jean với mang đôi giày xăng-đan bị ta lôi kéo lảo đảo đuổi kịp.


Ta quay đầu lại nhìn nàng một cái, tóc nàng bị gió thổi bay lên, lộ ra cái trán sung mãn, phối hợp với mặt than và hai mắt thoạt nhìn như vĩnh viễn không tỉnh ngủ, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.


"Tiền của cô đều bị trừ hết mà còn cười được?" Nàng không giống ta, lúc nói chuyện khi đang chạy bộ vậy mà cũng không thở hổn hển một chút nào, rõ ràng gầy như vậy, ngực còn lớn, lẽ ra thần kinh vận động không phát triển mới đúng, thân thể cân bằng rất khó bảo trì lắm đó, làm sao cảm giác nàng càng chạy càng nhanh, cuối cùng một đường kéo ta về công ty!