Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 25




"Ui..." Trong lúc đang mông lung ngủ, ta cứ cảm thấy hô hấp hơi khó chịu, hơn nữa sao cảm giác ngột ngạt như vậy, mùa hè ở thành phố Tái Bắc rõ ràng rất dễ chịu mà, nhất là khi sáng sớm.


Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mặt là một mảnh trắng bóng, cái rãnh sâu kia đủ để kẹp chết một con chuột đó. Không, ngay cả ta cũng có thể kẹp đến chết nha!!!


Cái này không được rồi, hiện tại ta suýt chút nữa bị người nào đó vô ý mưu sát ngay trong lúc ngủ. Hôm qua đến nhà nàng vốn là để dọn đồ đi công tác cho nàng, kết quả quên sạch sành sanh, trừ một đống đồ ăn vặt thì cái gì cũng chưa mang về, chính sự không lo cứ đi chơi đùa.


Cho nên đành phải cho nàng mượn áo ngủ của ta lần nữa. Nói là áo ngủ vậy thôi chứ thật ra chỉ là một cái áo T-shirt rộng thùng thình, nhưng bây giờ lại bị Mã tiểu thư mặc thành kiểu phong tình khác.


"Chậc chậc, vậy mà cũng có thể biến T- shirt chín tệ mặc thành nội y tình thú, thật lợi hại." Thân thể ta ngửa về đằng sau kéo dài khoảng cách với Mã tiểu thư, nhẹ nhàng rút cánh tay nàng đang ôm lấy ta, mặc niệm chú tĩnh tâm trong lòng.


Thực đáng ghét, biết rõ ta thanh tâm quả dục lâu như vậy mà còn cố ý quyến rũ ta, nhất là lớn lên như thế cái xác cũng không cho người ta khống chế được! Phiền quá mà!~


"Ưm..." Việc ta rời đi dường như Mã tiểu thư rất bất mãn, hừ một tiếng, sau đó còn với tới đây, âm thanh vừa rồi đúng là khiến người ta muốn nhũn đến tận xương tủy.


Nhìn đồng hồ thấy còn rất sớm, cứ nằm trên giường với nàng chán ngán một hồi cũng không sao.


Lúc Mã tiểu thư đang ngủ có vẻ thanh thuần động lòng người hơn, mà vẻ đẹp của nàng thì càng khiến người ta không thể kháng cự được. Tóc dài đen nhánh xõa trên gối, làn da của nàng rất trắng rất mềm mại, sao có thể chăm sóc tốt như vậy?


Ngón tay ta nhẹ nhàng mò lên trán nàng, chậm rãi dọc theo mi tâm trượt tới chóp mũi, tầm mắt một cách tự nhiên dừng lại trên đôi môi mỏng manh xinh xắn của nàng.


Tuy thoạt nhìn trông ngọt ngào và ngon miệng, nhưng ta đoán phía trên kia chắc chắn đổ đầy độc dược, hơn nữa còn là một loại kịch độc, nếu không tại sao chỉ cần nói chuyện với nàng thì có loại dắt lừa thuê sắp chết bất đắc kì tử.


Ngước mắt nhìn Mã tiểu thư vẫn nhắm mắt không chút phản ứng nào, ta hơi đỡ người dậy, lấy tay vén tóc rối xõa xuống bên tai rồi lại gần.


Trái tim đập thật nhanh, ta có thể nghe thấy từng trận dao động kia, có lẽ khi đánh trống chuyền hoa cũng nhanh như vậy. Ta không phải bị bệnh thì là trúng độc, nếu không tại sao ta lại muốn hôn nàng?! Nơi đó như có một sức hấp dẫn thần bí khiến ta bất luận thế nào cũng không tránh thoát, chỉ có thể bị lôi kéo dần dần đến gần.


Thừa dịp hôn trộm lúc người ta đang ngủ như vậy rất không quân tử, nhưng ta vốn không phải người tốt lành gì, mới sẽ không bỏ qua cơ hội thiết ngọc thâu hương này, muốn trách chỉ có thể trách ngươi đưa tới cửa.


Trong lòng tìm cái cớ cho mình, ta chậm rãi cúi người xuống, bờ môi chuẩn xác lưu trên môi nàng, xúc giác ôn nhuyễn đánh thẳng vào tim, ngay cả hô hấp cũng đình trệ, nụ hôn đầu của ta không quá căng thẳng như vậy.


"Ta xong rồi." Bây giờ trong đầu của ta chỉ có ba chữ này, không chỉ là hậu quả nếu hôn trộm bị phát hiện, mà là ta dần dần hiểu ra, ta đã gặp phải điều khó khăn nhất trong đời, ta có vẻ thích một thẳng nữ đã có bạn trai, đây từng là điểm mấu chốt mà ta chưa bao giờ muốn chạm đến.


Chỉ chạm nhẹ thôi nên cũng không lưu luyến quá lâu đã tách ra. Chúng ta cách rất gần, nàng ở ngay trước mắt ta, thậm chí ta có thể cảm nhận được hơi thở của nàng.


Nhưng khoảng cách chúng ta lại xa như vậy, sự yêu mến của chúng ta hoàn toàn trái ngược nhau, nàng thích đàn ông, ta thích phụ nữ.


"Haiz." Ta nhẹ thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy, cẩn thận xuống giường sợ đánh thức nàng, còn than thở như vậy chẳng mấy chốc thành oán phụ mất.


Ta soi gương trên tủ đồ thì nhìn thấy trên trán đột nhiên nổi lên một cái mụn, thật phiền, nhất định là vì lửa bên trong quá mạnh, đều do cái tên mặt đơ khốn nạn kia, luôn hữu ý vô tình câu dẫn mình. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ trong gương liếc nhìn con lợn chết tiệc kia một chút.


Ai dè đúng lúc thấy nàng mở mắt, "Đậu má!" Ta sợ hãi nhanh chóng xoay người lại, thân thể kề sát tủ đồ, trong cơn hoảng loạn tay huơ đụng rớt kem dưỡng da trên bàn, phát ra tiếng vang.


Ta đỡ cái chai sợ nó sẽ rơi xuống đất. Cái mặt này vốn đã không sáng sủa rồi, nếu không có nó bồi dưỡng thì càng không dễ nhìn. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, ta nghi ngờ liệu mình vừa rồi có bị ảo tưởng hay không, lúc này Mã tiểu thư vẫn đang nhắm mắt lại ngủ như lợn chết.


"Ưm, cô thật ồn... Muốn chết sao..." Mã tiểu thư rất không có hình tượng chép chép miệng, sau đó ôm chăn mỏng trở mình, lại ngủ.


Bất chợt cả kinh, lưng ta đều đổ mồ hôi, mẹ kiếp, điều quái dị này kinh khủng quá mà! Nếu không phải lúc này đang có nắng đẹp, ta cũng nghi ngờ có phải gặp quỷ rồi không.


Nàng... Đang ngủ phải không, nếu nàng biết ta hôn trộm nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho ta như vậy. Ừ, chắc là thế, càng nghĩ càng thấy suy luận của ta là chính xác, yên lòng ra khỏi phòng ngủ.


Ta đi rồi có lẽ tám hay mười ngày vẫn chưa về được, vì vậy cần dọn dẹp khắp nhà một chút. Nên giặt đồ thì mau mau giặt sạch chứ nếu không lúc quay về nhìn một đống quần áo bẩn rất lâu chưa đụng, chắc chắn nản lắm.


Bình thường ta là người lười làm, nhưng làm rồi thì sẽ làm đến nơi đến chốn. Ném toàn bộ quần áo vào trong máy giặt, cái máy này là kiểu cũ rồi, mỗi lần giặt quần áo đều ầm ĩ đến nỗi làm người ta muốn đập nát nó ra.


Nhấn nút bắt đầu, khi ra khỏi phòng vệ sinh còn cố ý đóng chặt cửa hơn chút, sợ tạp âm quấy rầy đến thanh mộng của tên khốn kiếp kia. Sau khi suy nghĩ cẩn thận về việc thích nàng mới phát hiện, hóa ra trước đây đã có cảm giác đặc biệt với nàng từ lâu.


Không đúng, chúng ta quen biết đã được nhiêu ngày đâu! Hơn nữa ban đầu còn ghét nàng như vậy, nhưng dường như giữa chúng ta có một loại ăn ý không thể nói rõ, ở chung vô cùng hòa thuận, tuy cãi nhau nhưng quan hệ càng ngày càng tốt.


Tiếp tục như vậy quá nguy hiểm, lỡ như ta cực kỳ yêu nàng, nhưng nàng cũng như bạn gái cũ của ta nói gì mà trong nhà thúc giục kết hôn các kiểu, vậy ta chẳng phải đã biết mà còn nhảy vào hố lửa ư?


Cho nên ta quyết định sau này phải kéo dài khoảng cách với Mã tiểu thư, cất kỹ lòng mình. Cũng không thể nói nàng thực sự quá mê hoặc, người bình thường còn không thể kiềm chế được.


Mang găng tay cao su vào, ta bắt đầu tổng vệ sinh triệt để. Mặt trời dần lên cao, nhiệt độ cũng tăng vọt, giữa trưa mùa hè vẫn còn rất nóng, ta dùng cánh tay lau mồ hôi trên đầu, hăng hái chiến đấu với vết dầu dính đầy trong phòng bếp.


"Meow~" Nhị Cẩu Tử thường xuyên đến ăn trực từ bệ cửa sổ nhà hàng xóm nhảy qua, nhìn thấy bàn ăn trống không, ngồi xuống rồi liếm láp mặt mày gọi ta.


"Mẹ nó, lúc ăn cơm mày mới nhớ tới tao, thật không có lương tâm, như tên khốn kiếp nào đó vậy." Ta cởi bao tay ra, xoa xoa cái đầu tròn ú của nó, miệng than phiền nhưng vẫn lấy túi thức ăn cho mèo trong tủ ngoài ban công, đổ cho nó một đĩa đầy.


Nó vùi đầu ăn nhưng không để ý đến ta, "Khốn thật, chỉ biết ăn thôi!" Ta đứng một bên nhìn nó ăn, nếu không phải vì thường xuyên không ở nhà nên không thể nuôi mèo, ta thực sự cũng muốn nuôi một con, lông xù rất đáng yêu.


Họ đều nói, những người yêu mèo tận trong xương đều là M, bởi vì một ngày nuôi mèo cả đời làm nô. Chúng nó luôn tao nhã lãnh ngạo bước đi, chỉ cần hơi thân cận một chút, chúng ta liền mừng rỡ như điên, tự nguyện làm trâu làm ngựa vì chúng nó.


Nhị Cẩu Tử ăn xong thức ăn cho mèo, ta đáng lẽ còn muốn sờ sờ nó, kết quả nó liền xoay người chạy đi, "Đậu phộng... Đồ ham ăn không có lương tâm! Về sau chết đói luôn đi! Không bao giờ cho mày ăn nữa!" Ta chống nạnh hướng về phía nó đang chạy mà gào thét, nó còn khoan khoái chạy, nguyên một đường vẫn trả lại ta bằng cái đít của nó, mẹ kiếp, cũng không thèm quay đầu một cái.


Chừng mấy ngày không về, ta định dẹp chén thức ăn nhưng nghĩ lại vẫn nên đổ đầy để đó, đại khái sợ buổi tối nó đói bụng không có gì ăn.


Thu dọn xong đồ đạc trên ban công, trở vào nhà, kết quả khi ta xoay người, mặt va phải cánh cửa tủ lạnh đang mở, chẳng biết Mã tiểu thư đã đứng ở đó tự lúc nào.


"Đậu... Má..." Lần này va một cái trời đất đen kịt, ta đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, lấy tay che mũi, đứng thẳng không nổi, liên tục rên rỉ trong đau khổ, ngay cả sức mắng mỏ nàng cũng không có.


Ta ngồi xổm trên mặt đất ôm mũi, có chất lỏng ấm áp từ khoang mũi chảy ra, nhỏ giọt xuống đất dọc theo ngón tay, giọt màu đỏ tươi rơi vào nền gạch màu xanh nhạt đặc biệt chói mắt.


"Có bị sao không?" Giọng nói của Mã tiểu thư rõ là hoảng rồi, nàng cũng ngồi xổm xuống nhưng lại không biết nên ra tay từ đâu.


"Đcm... Sao lại không chứ... Cô... Cô hủy dung của tôi... Cô không cần phải ghen tị với dung nhan của tôi, đến mức, thù bao nhiêu hả?" Ta gần như khóc nức nở nói, ôm mũi ngẩng đầu rồi hung hăng trừng nàng, sau đó nước mắt thuận thế trào ra.


Nàng vội vàng dìu ta vào nhà, đi lấy giấy, thấm lung tung vào mũi của ta. Vốn bị đụng đã rất đau rồi, thêm vào nàng ra tay không nặng không nhẹ, ta thực sự đau đến không muốn sống nữa.


"Cáu bẩn... Đau quá... Cái mũi chắc sẽ méo rớt mất... Nếu bởi vậy tôi không thể tìm được bạn gái, cô phải chịu trách nhiệm với tôi!" Ta tránh tay nàng, tự kéo khăn giấy rồi ngẩng đầu lên cầm máu, chỉ cần chạm nhẹ vào sống mũi cũng khiến tim ta thiệt nhói đau.


"Quá đần độn, tôi sẽ không lấy đâu." Nàng thành thành thật thật ngồi bên cạnh ta, thấy ta vẫn ngước lên một góc bốn mươi lăm độ yên lặng rơi lệ, nàng có lẽ cảm thấy xấu hổ trong lòng, thì thầm, "Cùng lắm thì lại cho cô hôn một cái."


"Đậu! Má!" Ta gần như kinh ngạc đến ngây người, ngay cả máu mũi cũng không để ý tới, quay đầu khiếp sợ nhìn nàng, chẳng lẽ lúc sáng không phải là ta gặp ảo giác, nàng thật sự tỉnh rồi!


"Khi đó cô giả bộ ngủ?!" Khi đang nói chuyện, hai dòng máu mũi chảy xuống khóe miệng.


Mã tiểu thư có hơi bất đắc dĩ rút mấy tờ khăn giấy, lần này chăm chút cẩn thận che mũi ta, sẵn tiện chặn luôn cái miệng nói nhiều của ta, mặt không hề cảm xúc thản nhiên nói, "Không giả bộ ngủ lẽ nào dậy đánh cô một trận à."


"Ò..." Nàng đã nói như vậy ngược lại là ta có phần lúng túng. Nói cũng đúng, nếu như lúc đó nàng phản ứng lại, hai người ngay tại chỗ chắc phải ngượng ngùng muốn chết.


Bộ dáng này của nàng thật đáng ghét, làm sao ta không động lòng, làm sao không thích nàng cho được! Tên khốn kiếp này!




Mã "khốn kiếp" xắn tay áo: Lại đây lại đây, xem ai khốn kiếp hơn.


Hoàng Khanh xách quần chạy tám hướng: Không phải emmmmmmm~