Đường thị cuối cùng vẫn bị thu mua, cũng không phải Khương gia làm.
Khương gia công khai những chuyện xấu cha Đường đã làm, mà Đường thị cũng là minh chứng cha Đường đoạt được một cách phi pháp.
Đường thị vốn phải thuộc về Lý gia.
Đương gia Lý thị lại qua tiếp nhận.
Tần Mậu giờ mới hiểu được, vì sao Khương tam thiếu và đương gia Lý thị lại có mặt trong ngày cậu được cứu.
Cứu cậu là một lý do, chắc hẳn là đến để trừng trị cha Đường mới là mục đích.
Cho dù nói như nào, Lý Thanh Tuyền vẫn là con cháu Lý thị, đương gia Lý thị tự tay dẫn độ cha Đường cũng sư xuất hữu danh.
Hiện giờ cha Đường đang tiếp nhận xét xử, cũng không biết Đường gia tình hình ra sao.
Khi Tần Mậu đến sơn trang, bên trong không náo nhiệt như trước, người hầu cũng giảm đi một nửa.
Đúng lúc Đường nhị tỷ ở nhà, thấy cậu đến, cho người ra đón cậu vào.
Lần này Khương Ngôn Mặc đi cùng Tần Mậu, có lẽ là chuyện Tần Mậu bị bắt cóc kích động đến Khương Ngôn Mặc, hắn cũng không dám để cậu một mình ra ngoài.
Tần Mậu vốn không quá quen với kiểu trói buộc này, nhưng cậu cũng hiểu sự lo lắng của Khương Ngôn Mặc, trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, lại theo sát bên cạnh hắn không rời nửa bước.
Chờ qua một thời gian ngắn, Khương Ngôn Mặc xác định cậu sẽ không xảy ra chuyện gì lần nữa xong, chắc sẽ khá hơn một chút.
Đường nhị tỷ nhìn thấy hai người cùng đến, nhìn bọn họ một cái, cũng không nói gì.
Tần Mậu gọi một tiếng “Chị hai”, đứng ở đó, có hơi bối rối.
Đường nhị tỷ thở dài, nói: “Ngồi.”
Tần Mậu lúc này mới lôi kéo Khương Ngôn Mặc ngồi xuống.
Khương Ngôn Mặc gật đầu với Đường nhị tỷ, lại cũng không lên tiếng, chỉ ngồi ở một bên, nhìn Tần Mậu nói chuyện với cô.
Tần Mậu chần chừ, rất nhiều vấn đề giấu ở trong lòng lại không mở miệng được.
Đường Phẩm Hạ cũng đến, cười gọi “Anh nhỏ”, ngồi xuống bên cạnh cậu, nói cho cậu biết: “Vừa mới thu dọn hành lí, chị hai và anh rể phải về Mĩ, tôi và Văn Tư cũng định quay trở lại trường, tiếp tục hoàn thành việc học.”
Tần Mậu cuối cùng cũng có thể thả lỏng, cậu có chút cao hứng mà nhìn Đường nhị tỷ.
Đường nhị tỷ nói: “A Mậu, em theo chị vào thư phòng.”
Tần Mậu vội vàng trả lời, lại đứng dậy.
Lại nghe Khương Ngôn Mặc thản nhiên nói: “Chị hai nói ngay ở đây đi.”
Đường nhị tỷ nghe vậy liếc mắt qua, lại thấy vẻ mặt Khương Ngôn Mặc nhàn nhạt, lại có sự kiên định không thể phản bác lại, cô giận đến cười một tiếng: “A Mậu, em lại chịu được người bá đạo như vậy.”
Tần Mậu cười xấu hổ, thông minh không tham dự vào tranh đấu giữa bọn họ.
Khương Ngôn Mặc vẫn không nhường một bước.
Đường nhị tỷ hết cách, đành phải nói: “Chúng ta qua phòng bếp đi, để cậu từng giây từng phút cũng có thể nhìn thấy A Mậu được chưa.”
Khương Ngôn Mặc không nói nữa, hiển nhiên là đồng ý.
Tần Mậu lập tức ngoan ngoãn theo sau Đường nhị tỷ đang hầm hừ tức giận.
Nhưng sau khi ngồi xuống, Đường nhị tỷ lại không truy cứu sự thất lễ của Khương Ngôn Mặc nữa, lại tán dương: “Khương Ngôn Mặc đối xử với em không tệ, A Mậu.”
Mặt Tần Mậu ửng đỏ, vâng dạ nói: “Anh ấy… Anh ấy… Tốt lắm.”
Đường nhị tỷ hiểu nên cười một tiếng, sau đó nói: “A Mậu, chị quyết định cùng anh rể em về Mĩ.”
Tần Mậu gật đầu, cậu vừa mới nghe Đường Phẩm Hạ nói.
Đường nhị tỷ nói: “Anh rể em theo chị lâu như vậy, vừa bận chuyện của Đường thị, vừa bận chuyện làm ăn bên Mĩ, mỗi ngày đều rất vất vả, bây giờ Đường thị bị thâu tóm, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm, chờ làm xong thủ tục bàn giao, chị sẽ đi cùng anh ấy.”
“Vâng, rất tốt.” Tần Mậu cười rộ lên.
Đường nhị tỷ dừng một chút, lại nói: “Thật ra chị cũng rất nhớ Hân Nghiên với thằng bé con, mỗi lần gọi điện, nghe Hân Nghiên gọi mẹ, nghe thấy tiếng cười khanh khách của thằng bé qua điện thoại, lòng chị cũng thắt lại… Chị quá nhớ hai đứa nó.”
Cô khẽ thở dài, vẻ mặt dịu dàng thắm thiết, lại mang theo chút nhớ nhung.
Hình như đây là lần đầu tiên Đường nhị tỷ để lộ vẻ mặt yếu đuối trước mặt Tần Mậu, mà loại yếu đuối này, là vì hai đứa con của cô, mang theo tình thân sâu đậm.
Tần Mậu không khỏi nghĩ, tính cách Đường nhị tỷ thật sự thay đổi, trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều.
Có lẽ là chung sống lâu với con cái, tình thương của người mẹ cũng bị kích thích…
Nghĩ đến đây, Tần Mậu tự đáy lòng nói: “Chị hai, em ủng hộ chị.”
Đường nhị tỷ nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Tần Mậu nghĩ một chút, hỏi: “Mẹ và chị cả? Bọn họ…”
“Mẹ bị anh rể em thuyết phục, theo bọn chị về Mĩ. Còn anh rể và chị cả được mời về Lý thị, vẫn làm việc ở Đường thị sau khi cải tổ.”
Cũng đúng, muốn nói xem có ai quen thuộc cách Đường thị vận hành, ngoài cha Đường ra, chính là Đường đại tỷ và chồng cô.
Tần Mậu gật đầu, tỏ ý sắp xếp như vậy thật tốt.
Mà cậu và Đường nhị tỷ, cũng cẩn thận tránh nói đến cha Đường.
Tần Mậu đoán, hẳn mẹ Đường và chị em Đường nhị tỷ đã sớm biết việc làm của cha Đường, chẳng qua vì toàn bộ Đường gia nên mọi người mới giữ kín.
Nhưng không biết sau khi cha Đường bị bắt, chị em Đường nhị tỷ cảm thấy như nào.
Cậu mang theo cái nhìn tìm tòi nhìn Đường nhị tỷ, lại không dám hỏi.
Đường nhị tỷ nhìn thấy ánh mắt của cậu, nhướng mày nói: “Sao vậy, A Mậu.”
Tần Mậu nhanh chóng lắc đầu.
Đường nhị tỷ nhìn nhìn cậu, nói: “Chị biết em muốn hỏi gì.”
Tần Mậu ngượng ngùng cúi đầu.
Đường nhị tỷ cười cười, tiếp theo lại có chút do dự: “A Mậu, thật ra chị nên nói một tiếng xin lỗi với em.”
Tần Mậu ngạc nhiên ngẩng đầu.
Cậu nghĩ cậu biết Đường nhị tỷ sẽ nói gì tiếp theo, cậu muốn ngắt lời cô, nhưng vừa mới mở miệng, lại phát hiện giọng lại khàn khàn.
Đường nhị tỷ có lẽ biết suy nghĩ của cậu, đặt tay lên mu bàn tay cậu như trấn an: “Em đừng nói.”
Tần Mậu ngoan ngoãn rũ mắt.
Đường nhị tỷ cười cười, lại có chút áy náy, nhẹ giọng nói: “Chuyện còn phải nói từ cha…”
Có lẽ lúc đó Đường nhị tỷ mười tuổi, Đường đại tỷ khi đó cũng chỉ mới mười ba tuổi.
Đường nhị tỷ nhớ, có một thời gian ngắn, ngày nào cha cô và mẹ cô cũng cãi nhau, mẹ khóc rất to, ôm cô và Đường đại tỷ, khóc thương tâm gần chết.
Cô và Đường đại tỷ nghe lén nội dung cha mẹ cãi nhau, mới biết hóa ra cha Đường có con riêng ở bên ngoài.
Khi đó Đường nhị tỷ đau lòng khóc to, giống như trời sập vậy, cô vẫn rất yêu cha, lại không ngờ cha cô làm nhiều chuyện xấu như vậy.
Cũng chính bắt đầu từ khi đó, Đường nhị tỷ bắt đầu hận cha cô.
Cô mới mười tuổi, cũng không thể thật sự chống lại cha Đường, chỉ có thể giả vờ tùy hứng, cố ý muốn mang một đứa bé trai gần tuổi đứa con riêng của cha Đường từ cô nhi viện về.
Đứa bé trai đó chính là Tần Mậu…
Đường nhị tỷ nói đến đây, dừng lại một chút, vẻ mặt áy náy nói: “A Mậu… Xin lỗi em, ngay từ đầu chị đã…”
Cô không nói thêm gì nữa, nhưng Tần Mậu hiểu ý cô.
Cậu chậm rãi lắc đầu: “Không, chị hai, em rất biết ơn.”
Cho dù lúc trước động cơ Đường nhị tỷ nhận nuôi cậu cũng không đơn thuần, nhưng cậu vẫn biết ơn cô đã mang cậu ra khỏi cô nhi viện.
Đường nhị tỷ biết cậu hiền, cười một tiếng, lại nói tiếp: “Khi đó suy nghĩ của chị cực đoan, chỉ nghĩ nếu cha có một đứa con riêng bốn tuổi, vậy chị cũng nuôi một đứa em trai bốn tuổi, để mỗi lần cha nhìn thấy cũng cảm thấy hổ thẹn.”