Vương Tập Ngật nhìn vẻ mặt Tần Mậu thoải mái lại thoáng chút hạnh phúc, hắn không nhịn được bật cười, hắn không cần phải nói gì thêm nữa.
Khương Ngôn Mặc rốt cuộc đã làm gì vì Tần Mậu, có lẽ Tần Mậu cũng thấy rất rõ.
Hiện giờ Tần Mậu đã đủ tin tưởng dành cho Khương Ngôn mặc, cũng không cần hắn độc mồm độc miệng nhắc lại một lần.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Vương Tập Ngật cong lên, hỏi Tần Mậu: “Cậu có biết cha Đường nhốt cậu ở đâu không?”
Bị hỏi đến chuyện bắt cóc, Tần Mậu vừa mới vui vẻ một chút nhưng cũng không đủ kích động cậu.
Hồ Niệm Cảnh không nhịn được lườm Vương Tập Ngật.
Vương Tập Ngật lại cười xấu xa, nắm tay cậu ta.
Hành động này làm Hồ Niệm Cảnh rất cạn lời.
Tần Mậu không khỏi cười rộ lên, cậu vừa lắc đầu vừa nói: “Tôi không đoán được.”
Vương Tập Ngật lôi kéo Hồ Niệm Cảnh ngồi xuống, không để ý Hồ Niệm Cảnh giãy giụa mà trực tiếp ôm đối phương vào trong lòng, sau đó nói với Tần Mậu: “Ngay trong kho hàng của Đường thị.”
Nơi đó gần như ghi chép nơi phạm tội cả kiếp này của cha Đường.
Những chuyện ác Cha Đường đã làm gần như đều thực hiện rất kín đáo trong kho hàng.
Trong kho hàng kia có đầy đủ các loại vũ khí, mà phía sau kho hàng cũng có đường thoát nối thẳng ra sông.
Cho nên lần trước cha Đường mới có thể nhanh chóng rút lui, chạy đến bờ sông.
Nếu ngồi thuyền thì có thể rời khỏi Giang thị rất nhanh, chờ thuyền chạy ra biển là có thể ra khỏi địa phận quốc gia.
Kế hoạch của cha Đường rất tỉ mỉ, nhưng mỗi ngày ông ta đều ra vào Đường thị, lại có thể sống như không có chuyện gì xảy ra, không thể không nói tố chất cường đại trong người ông thật đáng sợ.
Nếu hôm đó không phải bị Khương Thiển phản bội, quay ra muốn chế ngự cha Đường, thì chắc chắn bọn họ sẽ phải trả một cái giá nghiêm trọng hơn nhiều.
Mà Tần Mậu cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn.
Nhưng Vương Tập Ngật cũng không muốn nói những việc cha Đường đã làm cho Tần Mậu nghe.
Tần Mậu vẫn sợ hãi trước sự thật trong kho hàng ở Đường thị.
Cậu cũng không ngờ mình lại bị nhốt ở trong Đường thị.
Ban ngày có hơn một nghìn công nhân viên ra ra vào vào nơi đó, nhưng không ai phát hiện ra việc làm của cha Đường.
Chỉ có thể nói cha Đường thật sự rất đáng sợ…
Ba người nhất thời đều trầm mặc.
Tần Mậu rất lâu sau mới khẽ thở dài: “Không biết Đường gia bây giờ thế nào.”
Từ khi cậu bị bắt cóc đến hôn mê rồi tỉnh lại, người nhà họ Đường cũng chưa từng xuất hiện.
Vương Tập Ngật nói: “Cha Đường đã bị bắt, giờ đang chờ thẩm vấn, cũng không bất ngờ khi bị phán tử hình.”
Tần Mậu gật đầu, thật ra cậu đang lo lắng cho Đường nhị tỷ và Đường Phẩm Hạ.
Hiện giờ cha Đường bị bắt, Đường thị lại bị thu mua, cũng không biết bây giờ chị em Đường nhị tỷ ra sao.
Dựa theo cách làm của Đường nhị tỷ ở kiếp trước, cô có thể sẽ phản kích…
“Tôi… Hơi lo cho chị hai…” Tần Mậu nói.
Vương Tập Ngật nhìn cậu một cái: “Sao cậu không hỏi Ngôn Mặc xem?”
Tần Mậu gật đầu, cười khổ: “Cũng phải.”
Vương Tập Ngật nhướng mày rồi nói: “Hoặc cậu mau chóng nghỉ ngơi dưỡng sức khỏe, sau đó cậu có thể tự đi tìm hiểu.”
Tần Mậu cười cười, không suy nghĩ vấn đề này nữa.
Cậu nhìn nhìn Vương Tập Ngật, trầm ngâm một lúc mới hỏi: “… Đã có tin tức của Khương Thiển chưa?”
Vương Tập Ngật ôm Hồ Niệm Cảnh, thỉnh thoảng trêu Hồ Niệm Cảnh một chút, nghe vậy nên hơi khựng lại, hắn nghiêm mặt lắc đầu: “Không tìm thấy.”
Tần Mậu rũ mắt, vẻ mặt có chút mơ hồ.
Hồ Niệm Cảnh sợ cậu khó chịu, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Có lẽ Khương Thiển đã được cứu.”
Bọn họ cũng không biết chuyện kiếp trước của Tần Mậu, chỉ biết cuối cùng Khương Thiển cứu Tần Mậu, rốt cuộc cậu ta cũng không phải là người xấu, hẳn là mạng lớn.
Tần Mậu hiện giờ cũng thầm cầu nguyện, hy vọng Khương Thiển không làm sao.
Nhưng đã nhiều ngày như vậy mà vẫn không có tin tức, lòng cậu không khỏi nặng nề.
Vương Tập Ngật và Hồ Niệm Cảnh ăn cơm trưa xong mới về.
Khương Ngôn Mặc không chịu để Tần Mậu đi ra hoa viên, hắn bế cậu về phòng, sau đó hai người nằm ở trên giường nghỉ trưa.
Tần Mậu ôm vòng eo tráng kiện của Khương Ngôn Mặc, cọ mặt vào lồng ngực ấm áp rộng lớn của đối phương, nói nhỏ: “Công ty không bận ạ?”
Khương Ngôn Mặc nghiêng người làm Tần Mậu nằm trên người mình, hai tay ôm eo cậu, siết chặt người vào ngực mình, hôn đỉnh đầu cậu: “Không bận, tất cả đều ném cho anh cả đi làm.”
Tần Mậu cười rộ lên.
Khương Ngôn Mặc giơ tay lên xoa khóe môi cậu, cũng cười: “Mặc quán bên này không cần quá nhiều sức để quản lý. Bây giờ anh cả cũng không chịu sang Vancouver, tôi ném Mặc quán qua cho anh ấy xử lý. Chờ sức khỏe em tốt lên, chúng ta sẽ sang Vancouver, tiếp nhận sản nghiệp của anh ấy. Hơn nữa Mặc quán bên đó cũng sắp khai trương, chúng ta có thể đuổi kịp.”
Tần Mậu gật đầu, cho dù Khương Ngôn Mặc đi đâu cậu luôn muốn đi theo.
Hai người lẳng lặng hưởng thụ chút thời gian ấm áp này.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào làm toàn bộ căn phòng cũng sáng sủa theo, làm lòng người trở nên thư thái.
Tần Mậu nhẹ nhàng vẽ lên ngực Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc kiềm chế động tình, từ động tác của cậu, hắn biết cậu còn một số chuyện vẫn chưa suy nghĩ ra nhưng cũng không thúc giục.
Một lúc lâu sau, quả nhiên Tần Mậu lên tiếng: “Anh… Từ khi nào anh phát hiện ra em cũng…”
“Cũng sống lại?” Khương Ngôn Mặc không nhịn được cười một tiếng, hóa ra bảo bối của hắn vẫn luôn lăn tăn về vấn đề này.
Hắn hơi dùng sức kéo Tần Mậu lên một ít, làm trán hai người chạm vào nhau, nhìn qua vô cùng thân mật: “Có lẽ là từ khi em nói em bắt đầu nằm mơ.”
Có lẽ là sớm hơn.
Khi nhìn thấy phản ứng giữa hai kiếp của Tần Mậu khác nhau, hắn đã cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng hắn vẫn không ý thức được có lẽ Tần Mậu cũng giống hắn, cho đến khi cậu nói mình nằm mơ, mơ thấy bị Khương Thiển đẩy ngã.
Sau vài lần thăm dò, rất nhanh đã xác nhận suy đoán của hắn.
Điều này làm hắn cảm thấy kinh sợ, nhưng cũng vui mừng…
Nghĩ đến đây, Khương Ngôn Mặc không khỏi hôn mạnh lên môi Tần Mậu.
Tần Mậu ngoan ngoãn phối hợp theo, cậu cũng không cảm thấy bất ngờ, Khương Ngôn Mặc luôn luôn thông minh hơn cậu.
Khi hai người tách ra đều thở hồng hộc, cả mặt Tần Mậu ửng hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn hết sức ngon miệng, làm Khương Ngôn Mặc lại thêm rung động.
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc mang theo ý cười, hắn nhìn sâu vào mắt cậu.
Trong mắt người đàn ông tràn đầy dáng vẻ của cậu, mà ánh mắt của hắn dịu dàng lẫn thâm tình như vậy.
Khóe mắt Tần Mậu dần đỏ lên, im lặng một lúc lâu, dường như cậu đã hạ quyết tâm, hai tay nắm chặt lấy chăn thấp giọng nói: “Ngôn Mặc, anh… Kiếp trước, có phải anh rất yêu Khương Thiển đúng không?”
Cậu nói xong cũng không dám nhìn vào mắt Khương Ngôn Mặc nên hơi ngoảnh mặt đi.
Khương Ngôn Mặc lại quay mặt cậu lại, nghiêm túc trả lời: “Kiếp trước và kiếp này, tôi cũng chỉ yêu mình em.”
Tần Mậu há miệng, rũ mắt nói: “Nhưng anh vì Khương Thiển mà xa lánh em, lúc Khương Thiển đẩy em ngã, anh đang đứng ngay sau cậu ta, nhưng vẻ mặt lại hờ hững, giống như vốn không quan tâm em sống chết…”
Khương Ngôn Mặc biết cậu hiểu lầm, nhưng không ngờ lại hiểu lầm sâu như thế, hắn không khỏi cười khổ nói: “Bảo bối, không phải như vậy.”
Tần Mậu vẫn cúi đầu, không chịu nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc càng cười khổ: “Tôi thừa nhận khi đó tôi cố ý xa lánh em cũng vì Khương Thiển… Bảo bối, em còn nhớ rõ không, nhiều lần tôi hỏi em, nếu bị người nhà lợi dụng, em sẽ làm như thế nào.”
Tần Mậu nhớ lại, quả thực Khương Ngôn Mặc đã từng hỏi, khi đó cậu đã biết Khương Ngôn Mặc đang lợi dụng cậu, còn Đường nhị tỷ, cậu cũng ít nhiều đoán được tại sao cô một lòng một dạ tác hợp cho cậu và Khương Ngôn Mặc.
Nhưng cho dù là Đường nhị tỷ hay Khương Ngôn Mặc, cậu cũng thương bọn họ.
Vì thế câu trả lời của cậu ngay lúc đó là cậu sẽ tha thứ.
Khương Ngôn Mặc ôm chặt cậu, khẽ nói: “Sau đó tôi cố tình cho em xem một số tài liệu, khi đó cha cũng định ra tay với Đường gia. Sau khi em xem xong, lại âm thầm chậm rãi cách xa tôi. Lúc đó tôi nghĩ thì ra em chọn Đường gia… Rất nhiều lần tôi không cam tâm, nhưng mỗi lần thăm dò lại càng làm em cách xa tôi…”
Năm đó hắn đau lòng ra sao, lại có bao nhiêu hối hận.
Nhưng nửa còn lại chỉ biết chạy trốn, cuối cùng hai người đi theo hai hướng trái ngược, cho dù yêu nhau song rốt cuộc vẫn không chống lại được nghi kị, ngờ vực.
Huống hồ ở trong lòng bọn họ, đối phương cũng không hề yêu chính mình.
Tần Mậu ôm cổ Khương Ngôn Mặc, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hóa ra Khương Ngôn Mặc đã ám chỉ rõ ràng như vậy, nhưng lúc trước cậu một lòng hướng về Đường gia, nên mới đẩy Khương Ngôn Mặc ra xa, rất rất xa…
Nghĩ như vậy, trong lòng cậu không khỏi chua xót, vì một đời bọn họ đã lỡ.
Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng vỗ vai cậu, hắn cũng thở dài: “Trước đây khi tiếp cận em, quả thật có chút suy nghĩ lợi dụng, nhưng bất tri bất giác tôi đã thích em, sao còn có thể coi em là mồi nhử. Khi em nói sẽ tha thứ, quả thực đã cho tôi một chút tin tưởng, sau đó… Sau đó em xa cách tôi, tôi nản lòng, mấy tháng trước khi em đi, tôi cũng không biết sẽ như thế nào…”
Tần Mậu vùi mặt vào ngực hắn, cảm nhận nỗi đau của người đàn ông.
Mà sao cậu có thể không cảm thấy khổ sở hay tiếc nuối?
“… Còn chuyện Khương Thiển đẩy em ngã… Khi đó tôi hoàn toàn không ý thức được chuyện gì xảy ra… Trong thời gian đó em luôn ngất xỉu, tôi nghĩ là em bị suy nhược cơ thể nên mới ngã. Cho đến khi nhìn thấy em ngã xuống lầu, tôi mới nhận ra… Tôi ôm em chạy đến bệnh viện như thằng điên, nhưng em… Em cũng không tỉnh lại nữa…”
Giọng nói bi thương giống như hắn đang nhớ lại, mà những hồi ức này đối với hắn mà nói đều rất đáng sợ.
Tần Mậu không khỏi ôm chặt lấy hắn, dính sát không chút khe hở.
Hai người ôm nhau, ít nhất một chút ấm áp cũng có thể gạt bỏ những đau khổ và bi thương ra khỏi lòng.
Khương Ngôn Mặc hôn lên tóc Tần Mậu, giống như muốn khảm cậu vào trong người mình.
Có thể sống lại, một lần nữa giao trái tim cho người trong lòng, Khương Ngôn Mặc cảm thấy số phận thật sự chiếu cố hắn, hắn vô cùng cảm tạ.
Hai người bọn họ, về mặt tình cảm hay tính cách cũng không coi là ngay thẳng, nếu không phải nhờ sống lại, kết cục của bọn họ cũng chỉ có thể giống như kiếp trước vậy.
Bởi vì bọn họ chưa từng thẳng thắn hay tin tưởng lẫn nhau.
Khương Ngôn Mặc hiện giờ không biết có bao nhiêu may mắn.
Bọn họ trao nhau một nụ hôn giống như muốn đền bù tất cả những tiếc nuối ở kiếp trước, lại giống như muốn xác nhận xem giờ phút này đối phương tồn tại là thật.
Mà trong lòng bọn họ không hề trống rỗng.
Tần Mậu vẫn để bụng chuyện Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển mập mờ quá mức, cậu chỉ nhìn thấy Khương Ngôn Mặc nuông chiều Khương Thiển, nhưng cũng không hiểu tại sao hắn lại tốt với cậu ta như vậy.
Đương nhiên, có lẽ hành động của Khương Ngôn Mặc ở kiếp trước làm Khương Thiển hiểu lầm cậu ta có cơ hội, mà Khương Thiển lại cố ý khoe khoang trước mặt Tần Mậu, mới làm cậu ngày càng để ý, cho đến khi rời xa.
Nhưng nếu lúc đó cậu tin tưởng Khương Ngôn Mặc một chút, quan tâm mọi thứ và con người xung quanh Khương Ngôn mặc nhiều hơn một chút, có lẽ sự tình sẽ không tệ như vậy.
Cho nên từ đầu đến cuối vấn đề cũng chỉ nằm giữa cậu và Khương Ngôn Mặc.
Hiện giờ hiểu lầm được cởi bỏ, cái gai trong lòng Tần Mậu cuối cùng cũng nhổ được, tuy vẫn đau nhưng càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cậu ngẩng đầu, chủ động hôn Khương Ngôn Mặc.
Đến khi không thở nổi, Khương Ngôn Mặc mới dịu dàng ngậm môi cậu, hơi thở hổn hển, hắn nói nhỏ: “Bảo bối, em có biết sau khi em rời đi đã xảy ra chuyện gì không?”
Tần Mậu lắc đầu, trước đây cậu rất sợ phải nghe sau khi cậu chết, Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển ở bên nhau. Nếu là như vậy, cậu nghĩ ở nơi suối vàng cậu cũng không sống yên ổn được.
Nhưng Khương Ngôn Mặc vừa mới giải thích hắn cũng không yêu Khương Thiển… Tần Mậu dừng lại, quyết định nghe theo lòng hiếu kỳ của mình, cậu lắc đầu nói: “Em không biết, anh nói cho em nghe một chút đi?”
Giọng Khương Ngôn Mặc ôn hòa, chậm rãi nói với cậu chuyện tang lễ, nói về kết cục của Khương Thiển, còn có tai nạn xe của hắn.
Tần Mậu nghe đến chi tiết hắn tự sát, sắc mặt cũng thay đổi, ngón tay cấu chặt vào da hắn.
Khương Ngôn Mặc lại trấn an cậu: “May mà nhờ đó, nếu không kiếp này tôi cũng không thể ở bên em.”
Tần Mậu biết hắn nói không sai nên chậm rãi bình tĩnh lại.
Hiện giờ có thể ở bên Khương Ngôn Mặc, cậu chỉ cảm thấy dường như cuộc đời chưa từng trọn vẹn như vậy.
Tần Mậu bình tĩnh trong chốc lát, sau đó hôn lên khóe môi Khương Ngôn Mặc một cái rồi nói: “Ngôn Mặc, em muốn gặp chị hai.”
Khương Ngôn Mặc ôm eo cậu: “Được.”