Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 57: Tìm được manh mối




Vương Tập Ngật đưa kết quả điều tra cho Khương Ngôn Mặc xem.

Khương Ngôn Mặc xem xong, một lời cũng không nói.

Vương Tập Ngật cũng nhíu mày: “Đang tra địa điểm, có lẽ ở trong nội thành.”

Đầu ngón tay Khương Ngôn Mặc mơn trớn tờ giấy, mặt mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vương Tập Ngật nhìn hắn, nói: “Họ không gọi điện cho chú là cố ý làm chú sốt ruột, chú bình tĩnh một chút.”

Khương Ngôn Mặc ngừng động tác dưới tay, lại trầm mặc như cũ.

Vương Tập Ngật thở dài: “Cho chú xem thứ khác, có lẽ chú xem hết xong sẽ càng lo lắng hơn.”

Khương Ngôn Mặc “Ừ” một tiếng.

Vương Tập Ngật đưa túi tài liệu trên bàn qua: “Những thứ tôi nghe ngóng được nằm ở trong này. Hóa ra trước đây Đường gia làm giàu có nhiều nội tình như vậy, bây giờ là trùm bất động sản, hóa ra hơn hai mươi năm trước còn chỉ là một tên côn đồ.”

Khương Ngôn Mặc dừng một chút, mới nhận túi tài liệu.

Bên trong thu thập một số chuyện không mấy ai biết mà cha Đường đã làm trong mấy năm nay.

Trong đó còn có vụ việc toàn bộ người nhà Lý Thanh Tuyền chết vì tai nạn xe cộ hơn hai mươi năm trước.

Khương Ngôn Mặc nhíu mày: “Tập Ngật, chuyện này còn có ai biết?”

Vương Tập Ngật nhìn vẻ mặt hắn: “Có tôi xem qua, sao vậy?”

Khương Ngôn Mặc lắc đầu, im lặng rồi nói: “Đừng cho người khác xem.”

Vương Tập Ngật nhướng mày, nói: “Tôi thấy chú có vẻ không bất ngờ, chú đã biết những chuyện này từ trước?”

Khương Ngôn Mặc nhìn hắn một cái, giận dữ nói: “Trong này không phải là nói về chuyện của cha tôi? Hẳn cậu cũng đoán được đầu đuôi từ trước.”

Vương Tập Ngật cười rất khiêm tốn: “Tôi không đoán được.”

Khương Ngôn Mặc đặt tập tài liệu xuống, trầm ngâm nói: “Chuyện này liên quan đến cha tôi và em tư, ngay cả anh cả cũng không biết…”

Vương Tập Ngật cười nói: “Được rồi, vậy tôi không hỏi.”

Khương Ngôn Mặc rũ mắt: “Cậu có thể tra được nhiều như vậy, thật sự lợi hại.”

Vương Tập Ngật nói: “Ngoài chuyện của cha chú hơi tốn sức lực, những chuyện khác… Đường tổng làm việc thích để lại chứng cứ, ông ấy muốn cho mình đường lui, nhưng cũng để lại cho chúng ta manh mối để điều tra.”

Khương Ngôn Mặc lại đang suy tư một chuyện khác.

Năm đó cha Khương bị Lý Thanh Tuyền hãm hại, sau khi Lý Thanh Tuyền xảy ra tai nạn, cha Đường tiêu hủy tất cả chứng cứ trước mặt ông, sau đó cha Khương lại khử tất cả những người biết nội tình…

Lại không ngờ vẫn bị Vương Tập Ngật đào lên.

Vương Tập Ngật có thể tra được, chắc hẳn những người khác tốn chút suy nghĩ cũng có thể tra được.

May mà chuyện của Khương tứ thiếu được cha Khương và mẹ Khương giữ kín, trong tài liệu của Vương Tập Ngật cũng không có gì liên quan đến thân thế của Khương tứ thiếu.

Nhưng Khương Ngôn Mặc rất nhanh lại nhớ ra, tuy năm đó cha Khương đã xử lý tất cả những người biết chuyện, nhưng cha Đường vẫn còn!

Cha Đường là trung tâm của tất cả mọi chuyện, vừa nãy Vương Tập Ngật còn nói cha Đường rất chú ý cho mình đường lui, cho nên… Nói không chừng những cuốn phim kia, cha Đường vốn không tiêu hủy.

Mà cho đến bây giờ, cha Đường còn có thể dùng thứ này để đe dọa Khương gia…

Nghĩ đến đây, Khương Ngôn Mặc sầm mặt.

Vương Tập Ngật làm bạn với hắn nhiều năm, đương nhiên nhận thấy được thay đổi của hắn, vội hỏi: “Chú đang nghĩ cái gì vậy?”

Khương Ngôn Mặc nói: “Lần này cha Đường nhất định là có chuẩn bị.”

Vương Tập Ngật nhìn hắn: “Ý là sao?”

Giọng Khương Ngôn Mặc ngày càng trầm: “Ông ta vừa bắt cóc A Mậu, vừa dùng cuộn phim để đe dọa cha tôi, ông ta đều làm cùng một lúc.”

Sắc mặt Vương Tập Ngật cũng thay đổi: “Quả nhiên là cáo già.”

Khương Ngôn Mặc chậm rãi suy tư: “A Mậu sẽ bị nhốt ở đâu? Bây giờ bọn họ vẫn chưa gọi cho tôi, là cố ý làm tôi lo lắng, hay là bọn họ vẫn chưa nghĩ ra lợi thế…”

Hai người bảo vệ Tần Mậu cũng đã mất dấu cậu.

Cho nên bây giờ, Khương Ngôn Mặc cũng không biết cha Đường sẽ mang Tần Mậu đi đâu.

Sau một khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Vương Tập Ngật nói: “Chú nói con cáo già kia làm nhiều động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì? Chỉ để bảo toàn Đường thị?”

Khương Ngôn Mặc nói: “Đây chính là điều tôi lo lắng nhất, có một số người lòng tham không đáy.”

Vương Tập Ngật thở dài: “Xem ra phải nhanh chóng tìm ra nơi nhốt A Mậu.”

Khương Ngôn Mặc gật đầu.

Vương Tập Ngật đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi hắn: “Chú đã nói cho cha chú biết chưa?”

Khương Ngôn Mặc xoa mi tâm, gật đầu: “Cha và em ba cũng đang cho người điều tra.”

Vương Tập Ngật cắn răng nói: “Chúng ta nhiều người như vậy, lại chỉ có thể khoanh tay bó gối, xem ra đúng như chú nói, đối phương đã có âm mưu từ lâu, bây giờ đối phương cách xa lợi thế.”

Đám bạn bè của Khương Ngôn Mặc, bất cứ một ai cũng có gia thế tương đối kinh người.

Hơn thế nữa, Khương gia vẫn là quyền quý nhất Giang thị.

Nhưng bây giờ bọn họ lại bị một tên côn đồ vượt mặt.

Điều này làm Vương Tập Ngật bốc hỏa trong lòng, đi qua đi lại ở trong thư phòng, chỉ cảm thấy hết nhục nhã.

Trong lúc Vương Tập Ngật điên tiết, Khương Ngôn Mặc lại xem lại tài liệu kĩ càng một lần nữa.

Hai người đều đang suy nghĩ, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Hồ Niệm Cảnh mang trà vào, nói với Vương Tập Ngật: “Liêu tổng và mọi người đến rồi, bọn họ đang ở trong phòng khách.”

Liêu tổng và Khương Ngôn Mặc, Vương Tập Ngật cùng lớn lên, đám bạn lần trước Khương Ngôn Mặc dẫn Tần Mậu đi gặp cũng hính là bọn họ.

Vương Tập Ngật đi qua ôm lấy Hồ Niệm Cảnh, hôn hôn trán cậu: “Vất vả rồi bảo bối.”

Hồ Niệm Cảnh nở nụ cười, vỗ vỗ cánh tay hắn: “Em đi mời đám Liêu tổng vào đây?”

Sau khi người nhà hai người đồng ý, bọn họ liền dọn đến ở chung, vẻ đôn hậu của Hồ Niệm Cảnh cũng được phô bày ra, chuyện lớn nhỏ gì cũng đều thu xếp xong xuôi từ trước cho Vương Tập Ngật.

Từ khi Vương Tập Ngật ôm mỹ nhân về, vẫn cảm khái mắt chọn vợ của mình tốt.

“Được, chỉ là vợ chạy đi chạy lại làm anh đau lòng.” Vương Tập Ngật không nhịn được hôn lên làn da mịn màng của vợ.

Hồ Niệm Cảnh bị chọc cười, xoa đầu hắn: “Em ra ngoài trước.”

Cậu xoay người, liếc thấy Khương Ngôn Mặc xuất thần, dừng một chút, hỏi Vương Tập Ngật: “Khương tổng làm sao vậy?”

Hồ Niệm Cảnh vẫn chưa biết chuyện Tần Mậu bị bắt cóc.

Vương Tập Ngật cố ý giấu cậu, sợ cậu lo lắng.

Thấy cậu hỏi, Vương Tập Ngật ôm cậu đi ra ngoài, cười nói: “Có lẽ thấy chúng ta ân ái như vậy nên nhớ tới người kia.”

Hồ Niệm Cảnh chợt nói: “Đúng rồi, sao A Mậu không đến đây.”

“…”

Vương Tập Ngật chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Nhanh đi gọi lão Liêu vào đây, cảm ơn bảo bối.”

Hồ Niệm Cảnh nhìn hắn một cái, cũng không nghi ngờ, gật đầu đi ra ngoài.

Vương Tập Ngật trở lại thư phòng, thấy Khương Ngôn Mặc nhìn chằm chằm những tài liệu kia, nghi ngờ nói: “Có phải chú nhìn ra cái gì không.”

Khương Ngôn Mặc cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Cậu lại đây xem.”

Vương Tập Ngật đi đến bên cạnh hắn.

Khương Ngôn Mặc chỉ vào mấy đoạn văn ở trang đầu, lại lật sang trang khác, lại chỉ vào một đoạn văn trong đó: “Nhìn ra gì không.”

Vương Tập Ngật nhìn một chút đã lập tức nhận ra, vỗ tay nói: “Ông ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, hóa ra chỉ ở một nơi, xem ra A Mậu cũng bị nhốt ở đây… Ngôn Mặc, cũng là chú quan sát kỹ lưỡng.”

Khương Ngôn Mặc chống tay lên bàn: “Phải nhanh lên, đừng làm kinh động đối phương.”

Vương Tập Ngật gật đầu, bắt đầu đi ra ngoài: “Tôi sẽ đi bố trí ngay bây giờ.”

Khương Ngôn Mặc đã bày trận chờ địch, Tần Mậu cũng tương đối im lặng, nhưng làm cậu cảm thấy kì lạ là Khương Thiển lại thường xuyên vào nói chuyện với cậu.

Ngay từ đầu Tần Mậu vẫn âm thầm suy đoán dụng ý của Khương Thiển, sau đó nhiều lần, cậu đã cảm thấy có chút chết lặng.

Cậu không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài như thế nào, cũng không biết Khương Ngôn Mặc đã thương lượng với cha Đường hay chưa.

Lại nói, Khương Thiển đến nói chuyện với cậu, cũng làm cho cậu không sốt ruột hay buồn chán.

Khương Thiển lại đến, lần này vẫn giống như mấy lần trước, tháo khăn bịt mắt Tần Mậu xuống.

Tần Mậu không dám quên Khương Thiển hiểm ác, nhưng cậu cũng cần Khương Thiển cung cấp cho cậu một chút tin tức, trực tiếp hỏi: “Có phải đã qua một ngày rồi?”

Khương Thiển nhìn cậu một chút, cười nói: “Anh không sợ tôi chút nào mà còn dám hỏi tôi.”

Tần Mậu thở dài: “Sợ cậu cũng vô ích.”

Khương Thiển sờ cằm: “Anh có vẻ thông minh lên đấy.”

Tần Mậu biết cậu ta dời lực chú ý, lập tức ngậm miệng không nói.

Khương Thiển cũng không để ý, tiếp tục nói: “Cha vừa mới gọi cho Khương lão gia tử.”

Tần Mậu ngạc nhiên nhưng mặt không biến sắc, bình tĩnh nhìn cậu ta.

Khương Thiển cũng không nói cậu, cười nói: “Bọn họ đoán được là ai bắt cóc anh, lại không đoán được nơi nhốt anh… Ở đây, bọn họ không tìm được.”

Cậu ta có chút đắc ý, khóe mắt cong cong, nhìn vẻ mặt Tần Mậu.

Sắc mặt Tần Mậu bình tĩnh, trầm mặc vài giây, nói: “Rốt cuộc các cậu muốn cái gì?”

Khương Thiển nhún vai, ngồi xuống đối diện cậu: “Rất đơn giản, làm bọn họ dừng thâu tóm Đường thị.”

Tần Mậu cúi đầu không nói.

Khương Thiển chậm rãi nói: “Đương nhiên, nếu Khương gia có thể hoàn toàn phá hủy Đường thị, tôi cũng không ngại.”

Khương Thiển mới sinh đã bị đưa đến Khương gia làm con tin, chịu đủ lạnh nhạt.

Sau đó rất nhiều năm, cha Đường lại lợi dụng cậu ta để thu được tin tức, kiềm chế Khương gia.

Có lẽ ở trong lòng Khương Thiển, cậu ta hận nhất không phải là người nhà họ Khương, không phải là thế giới tràn đầy tình người nóng lạnh này, mà là cha ruột của mình.

Tần Mậu nghĩ thông suốt xong, thấp giọng nói: “Khương Ngôn Mặc luôn thương cậu, nói không chừng anh ấy sẽ cho cậu thứ cậu muốn.”

Khương Thiển cười như không cười: “Tôi muốn nhất chính là anh hai.”

“…” Tần Mậu rốt cuộc không so nói được với Khương Thiển, một câu đã làm cậu á khẩu không trả lời được.

Khương Thiển cao thấp đánh giá cậu: “Tôi vốn nghĩ anh cũng đáng thương giống tôi, nhưng xem ra bây giờ, tình cảnh của anh không biết tốt hơn tôi bao nhiêu.”

Tần Mậu cười khổ: “Tình cảnh này thì tốt ở đâu?”

Tay chân cậu bị dây thừng trói, mắt cũng bị bịt, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cha Đường và Khương Thiển bây giờ sẽ không thả cậu đi…

Bị trói như vậy không biết tốt ở đâu.

Khương Thiển liếc cậu một cái, nói: “Anh hai sẽ đến cứu anh.”

Đối với sự chắc chắn của cậu ta, Tần Mậu chỉ có thể trầm mặc không đáp lời.

Khương Thiển cong khóe môi, đáy mắt không nhìn ra là tâm tư gì, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười: “Anh hai đối tốt với anh, từ nhỏ anh cũng chưa từng chịu bất cứ oan ức gì, trước đây nhìn thấy anh bị đám người nhà họ Đường lợi dụng, tôi thầm nghĩ anh cũng thật đáng thương…”

Cậu ta nheo mắt lại, như đang nghĩ đến điều gì, lắc đầu nở nụ cười.

Tần Mậu nhìn người trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì tiếp.

Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Khương Thiển lại nói nhiều với cậu như vậy, thậm chí còn nói rõ tâm tư.

Mặc dù cậu cũng biết, Khương Thiển có lẽ chỉ muốn tìm một người để nói hết mà thôi, nhưng đối mặt với lời “bộc lộ chân tình” này, Tần Mậu vẫn có chút ngạc nhiên sửng sốt.

Khương Thiển đột nhiên đứng lên, nói: “Tôi giúp anh đi xem xem anh hai đang làm gì, có mang hết sức đến cứu anh không.”

Tần Mậu mở miệng.

Khương Thiển nhìn cậu: “Anh muốn nói gì?”

Tần Mậu vài giây sau, mới nói: “Tôi cũng từng hâm mộ cậu.”

Kiếp trước Khương Ngôn Mặc đối xử với Khương Thiển cũng rất tốt, thậm chí làm cậu ghen tị đến phát điên, cuối cùng từ từ rời xa Khương Ngôn Mặc.

Tuy kiếp trước Khương Thiển hại cậu, kiếp này thoạt nhìn cũng không quá bình thường, nhưng không biết vì sao, Tần Mậu lại bỗng nhiên muốn nói suy nghĩ của mình.

Khương Thiển nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Hả?”

Tần Mậu lại lắc đầu, không nói.

Khương Thiển nhìn cậu chốc lát: “Tôi lại không hâm mộ anh, từ nhỏ tôi đã tự nói với mình, muốn gì thì phải tự mình đoạt lấy.”

Tần Mậu đối mắt với cậu ta, cậu không biết cảm xúc trong mắt mình là gì, lại chỉ thấy Khương Thiển nở nụ cười, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhưng Khương Thiển còn chưa đi tới cửa, đã có người xông vào thở gấp nói: “Thiếu gia, Khương gia đã tìm đến đây.”