Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 40: Ngu xuẩn hay ngu hiếu




Gần đây Hoa Đình đầu tư vào một dự án bất động sản, đây là động thái đầu tiên của tập đoàn Hoa Đình từ công nghiệp điện tử bước chân vào bất động sản, rất được bên ngoài chú ý.

Hôm nay dự án tiến hành nghi thức khởi động, Tần Mậu là phóng viên, được mời tham dự.

Vương Tập Ngật đọc diễn văn xong, chào hỏi một lúc, lại hào hứng chạy lên tầng hai.

Tầng hai có một phòng nghỉ loại nhỏ, bạn bè của hắn đều ở đó chờ chúc mừng hắn.

Đang đi lên, lại nhìn thấy Khương Ngôn Mặc chống hai tay lên lan can, bất động nhìn nơi nào đó ở dưới đại sảnh.

Vương Tập Ngật đi đến, cười hắc hắc: “Tôi biết rồi.”

Khương Ngôn Mặc không để ý đến hắn.

Vương Tập Ngật đứng ở bên cạnh hắn, nhìn theo ánh mắt của hắn, bất đắc dĩ nói: “Hai người đang làm trò à.”

Khương Ngôn Mặc liếc nhìn hắn một cái: “Cậu không vào à? Đều đang chờ cậu.”

Vương Tập Ngật trừng hắn: “Đừng nói sang chuyện khác.”

Khương Ngôn Mặc cũng không ngước mắt, vẫn nhìn xuống dưới.

Vương Tập Ngật nói: “Tôi thấy chú tâm tâm niệm niệm, người còn lại cũng thất hồn lạc phách, không hiểu nổi hai người đang giày vò gì nhau.”

Khương Ngôn Mặc nghe vậy, cười khổ.

Vương Tập Ngật bĩu môi: “Thích như vậy, thì không màng mà đuổi theo, quấn đến khi đối phương đồng ý thì thôi.”

Khương Ngôn Mặc lắc đầu: “Vẫn chưa đến lúc.”

Vương Tập Ngật phát điên: “Chuyện như vậy vẫn còn chờ ngày lành tháng tốt?”

Khương Ngôn Mặc cười cười: “Tôi yêu em ấy, em ấy cũng không phải không tình cảm với tôi… Nhưng rất nhiều chuyện chen ngang, bây giờ em ấy nhất quyết trốn tránh tôi, tôi không muốn tăng thêm gánh nặng ở trong lòng em ấy, đâu dám quấy rầy em ấy.”

Vương Tập Ngật không hiểu những tâm tư cong cong vẹo vẹo này của hắn, nhún nhún vai: “Được rồi, chú cứ từ từ xem, tôi vào trước.”

Nói xong, xoay người đi về phía phòng nghỉ.

Khương Ngôn Mặc lại gọi hắn lại.

Vương Tập Ngật nhướng mày.

Khương Ngôn Mặc nghiêm túc nói: “Tập Ngật, lần trước cảm ơn cậu.”

Sắc mặt Vương Tập Ngật trầm xuống: “Chúng ta là anh em nhiều năm, chú cần gì phải nói mấy lời khách sáo này với tôi.”

Khương Ngôn Mặc khẽ nhếch khóe môi: “Tôi vẫn chưa nói xong… Sau này, có lẽ sẽ còn nhiều chuyện làm phiền cậu hơn.”

Vương Tập Ngật nghĩ đến cái gì đó, chợt hiểu ra, bất đắc dĩ mà thở dài: “Nhiều chuyện? Chú đừng muốn làm nghiêm túc như vậy.”

Khương Ngôn Mặc bật cười, cũng không nói thêm nữa, cùng hắn đi vào trong.

Khi Vương Tập Ngật vào cửa, quay đầu lại nhìn đại sảnh.

Trong đại sảnh bắt đầu có khách khứa đến, mà Tần Mậu cũng không biết biến mất ở góc nào.

Vương Tập Ngật lại nghiêng đầu liếc nhìn Khương nhị thiếu ở bên cạnh, không nhịn được thở thật dài ở trong lòng.

Nghi thức khởi động của Hoa Đình hoàn thành xong, còn có một buổi họp báo.

Đến khi buổi họp báo kết thúc, đã là chuyện của hai tiếng sau.

Tần Mậu phỏng vấn xong, vội vàng về tòa soạn chuẩn bị viết bài.

Lần này Hoa Đình đầu tư không ít tiền vào tòa soạn của bọn cậu, tổng biên tập đặc biệt nhấn mạnh, phải viết tin hay.

Nhưng cậu vừa mới ra khỏi Hoa Đình, đã bị người ngăn lại.

Vương Tập Ngật cười như lưu manh, nhướng mày với cậu: “Tần tiên sinh, cho chút thể diện?”

Tần Mậu cảnh giác nhìn hắn.

Vương Tập Ngật không nhịn được, lần này là cười thật: “Đi thôi, Niệm Cảnh đang đợi chúng ta.”

Vậy mà cũng kéo cả Hồ Niệm Cảnh vào, không biết là chuyện quan trọng gì.

Vương Tập Ngật giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cười nói: “Tôi sợ đến lúc đó chọc giận cậu, Niệm Cảnh sẽ không tha cho tôi, nên tôi dứt khoát gọi em ấy đến, để em ấy giám sát.”

Tần Mậu có hơi kinh ngạc, lập tức lại vì Hồ Niệm Cảnh cảm thấy vui vẻ.

Nhìn dáng vẻ Vương Tập Ngật, chắc là thật sự động tâm với Hồ Niệm Cảnh.

Vương Tập Ngật dẫn Tần Mậu đến quán trà bên cạnh Hoa Đình.

Hai người gọi đồ, chờ Hồ Niệm Cảnh đến.

Tần Mậu chậm rãi khuấy cà phê, sau lần thứ ba nhìn thấy Vương Tập Ngật nheo mắt lại, cậu buông thìa: “Vương thiếu, có chuyện gì thì nói đi.”

Hình như Vương Tập Ngật đang suy nghĩ.

Tần Mậu nói: “Đừng lo Niệm Cảnh, cho dù anh nói cái gì, tôi cũng không nói với Niệm Cảnh, anh không cần lo bị giận cá chém thớt.”

Vương Tập Ngật hừ một tiếng, khá bất mãn với giọng điệu của cậu.

Tần Mậu nở nụ cười: “Tôi đoán anh cũng muốn nói hết trước khi Niệm Cảnh đến.”

Vương Tập Ngật như có điều suy nghĩ mà nhìn cậu: “Xem ra cậu cũng không tính là quá ngốc.”

Tần Mậu nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Vương Tập Ngật dừng một lúc, nói: “Hôm nay tìm đến cậu là chợt nghĩ ra, hơn nữa có lẽ tôi không quá thích hợp để nói những lời này, nhưng tôi và Ngôn Mặc là anh em, có vài lời tôi vẫn muốn nói với cậu một chút.”

Khi Tần Mậu đồng ý đến đây, đã đoán được Vương Tập Ngật tìm đến cậu, có lẽ có liên quan đến Khương Ngôn Mặc.

Quả nhiên, lại nghe thấy Vương Tập Ngật nói: “Tôi không biết hai người xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn từ thái độ một mực lảng tránh Ngôn Mặc của cậu, tôi cũng đoán được.”

Tần Mậu không lên tiếng, nhưng ngón tay cầm thìa cà phê bỗng siết chặt.

Vương Tập Ngật đảo mắt qua tay cậu, nhếch khóe môi, nói: “Thật ra trước khi cậu xuất hiện, đám bọn tôi đều nghĩ Ngôn Mặc sẽ tiến đến với Khương Thiển.”

Tay Tần Mậu khẽ run, thìa cà phê khẽ rơi xuống cốc, cà phê bị bắn ra bên ngoài.

Ý cười trên mặt Vương Tập Ngật càng sâu, chậm rãi nói: “Nhưng nhiều năm như vậy, cũng không thấy bọn họ phát sinh qua chuyện gì, người có mắt cũng nhìn ra được, dù chỉ là một chút, bọn họ đã ở bên nhau từ lâu rồi, còn đến phiên cậu đến chặn ngang một bước?”

Tần Mậu vội vàng lau vết cà phê ở trên bàn, không lo nói chuyện với hắn.

Vương Tập Ngật lại nhìn ngón tay run rẩy của cậu, nói tiếp: “Nếu Ngôn Mặc có một chút tình cảm vượt qua tình anh em với Khương Thiển, với tính cách của chú ấy, đã sớm xuống tay với Khương Thiển.”

Cuối cùng Tần Mậu cũng lau sạch mặt bàn, sau khi thở phào, cậu rũ làn mi dài: “Có lẽ Khương Ngôn Mặc vẫn không hiểu rõ lòng mình, gần đây mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hiểu được trái tim mình.”

Vương Tập Ngật tức giận đến trừng cậu: “Tần Mậu, cậu đừng kỳ quặc như vậy.”

Tần Mậu chấp nhận lời chỉ trích của hắn, cúi đầu không nói.

Vương Tập Ngật hừ nói: “Hứa sẽ tình thâm ý nặng với cậu, thì chú ấy không được đối xử tốt với người khác?”

Tần Mậu ngẩng đầu: “Vương thiếu, anh là anh em của Khương Ngôn Mặc, lại lớn lên với Khương Thiển, đứng về phía họ tôi rất hiểu. Nhưng tôi cho rằng chúng ta cũng không cần nói tiếp, tôi không có chút quan hệ gì với Khương Ngôn Mặc, không cần anh quan tâm.”

Vương Tập Ngật rất nhanh bị cậu nói đến không tức nổi: “Tần Mậu, nhưng lời tôi vừa nói rốt cuộc có đúng hay không, tôi nghĩ trong lòng cậu cũng biết. Cậu cho rằng cậu tình thâm ý trọng với Đường gia, kết quả người ta chỉ…”

“Vương thiếu.” Tần Mậu ngắt lời hắn: “Chuyện của Đường gia, cũng không đến phiên anh nói.”

Vương Tập Ngật cười lạnh: “Chỉ là một Đường gia, tôi còn không để vào mắt.”

Sắc mặt Tần Mậu trắng bệch.

Quả thật, ít nhất Vương gia đã tích lũy tài phú hơn năm đời, quan hệ thế gia, gi đình học thức, sao có thể so với Đường gia vừa mới dừng chân hai mươi năm ở Giang thị?

Ánh mắt Vương Tập Ngật sắc bén, nhìn thẳng vào cậu, nói: “Cậu đây không phải là tốt bụng mà là ngu xuẩn.”

Tần Mậu đứng lên.

Ít nhất cậu có thể chọn nghe hay không nghe.

Vương Tập Ngật không cản cậu, trên mặt xuất hiện khinh thường.

Giờ phút này, hắn thật sự có chút coi thường người trước mắt này: “Một người biết cảm ơn là chuyện tốt, nhưng nếu không biết phân biệt phải trái, có thể là ngu hiếu(*), trong mắt tôi, không phải là đầu người này có vấn đề, chỉ là quá ích kỷ.”

[(*)Ngu hiếu: Có thể hiểu là mù quáng vì chữ hiếu, hiếu thảo một cách ngu muội.]

Hắn cười khinh miệt: “Cũng không biết Ngôn Mặc nhìn trúng cái gì ở cậu, yếu đuối, ngu dốt, lòng tự trọng thì cao.”

Tần Mậu nghe hắn nói xong, lại trở nên tỉnh táo, ngồi xuống lần nữa, im lặng nhìn thẳng vào mắt hắn.

Vương Tập Ngật nhếch khóe môi: “Cậu không cần giấu đầu hở đuôi, chúng tôi đều biết Đường gia làm gì với cậu. Ngôn Mặc không chọc phá, là vì chú ấy yêu cậu, thật lòng yêu cậu, sợ cậu khó chịu. Nhưng trong mắt tôi, cách yêu thương cậu của chú ấy, giống với hành động của cậu, đều ngu xuẩn như nhau.”

Mặc dù Tần Mậu đã đoán được hắn muốn nói gì từ trước, nhưng nghe hắn nói thẳng như vậy, sắc mặt vẫn trắng bệch.

Vương Tập Ngật như không nhìn thấy sắc mặt cậu, tiếp tục nói: “Cậu đối tốt với Đường gia vô điều kiện, vì sao không thể suy nghĩ lại, thái độ của Ngôn Mặc với Khương Thiển, như cậu đối với Đường gia có khác nhau chỗ nào?”

Hắn hơi nheo mắt, như đang nhớ lại: “Khi còn bé Khương Thiển luôn bị người khác bắt nạt, chỉ có Ngôn Mặc là ôn hòa với cậu ta một chút, cậu ta lại tin điều này, lúc nào cũng đi theo sau Ngôn Mặc. Ngôn Mặc thông cảm với cậu ta, dần dần cũng thả lòng, gần như coi cậu ta là đứa con đang nuôi. Giữa bọn họ không tình yêu, nhưng luôn có tình thân, giống như Đường nhị tỷ nuôi lớn cậu vậy.”

Vương Tập Ngật ngửa đầu ra sau, ngả cả cả người vào ghế, thở dài nói: “A Mậu, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.”

Tần Mậu che mắt.

Cậu nghĩ, không nên đến đây với Vương Tập Ngật, những lời hắn nói…

Những lời này… Không phải là cậu chưa từng nghĩ đến…

Nhưng cậu vẫn không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.

Một người, khi phải đưa ra lựa chọn giữa tình yêu và tình thân, luôn dễ dàng hi sinh tình yêu.

Bởi vì người thân là quan trọng nhất.

Cậu cũng không ngoại lệ.

Nhưng… Tim không khỏi đau, huống hồ cậu còn yêu Khương Ngôn Mặc như vậy.

Tần Mậu hai tay che mặt, đè nén tất cả cảm xúc.

Cậu bắt đầu có chút hận Vương Tập Ngật.

Hận Vương Tập Ngật thẳng thắn như vậy, dễ dàng phá vỡ toàn bộ tâm tư cậu rất vất vả mới kiềm chế được cân bằng.

Lại nghĩ tới, Vương Tập Ngật cũng không biết cậu sống lại, cũng không biết cậu chết như thế nào, không biết vì sao cậu lại hận Khương Thiển như vậy.

Tần Mậu buông tay ra, trên mặt đã không còn biểu tình dư thừa, chỉ có một nụ cười khổ nhàn nhạt: “Vương thiếu, anh nói đúng, chúng ta đều nên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.”

Sau khi cậu sống lại, vẫn oán hận Khương Ngôn Mặc kiếp trước tuyệt tình, lạnh nhạt.

Nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, kiếp trước Khương Ngôn Mặc đối với cậu, chẳng lẽ thật sự không có một chút tình cảm?

Nhưng trước đây Khương Ngôn Mặc cho cậu quá ít ám hiệu, cậu lại phiền lòng chuyện của Đường gia, không nhận ra Khương Ngôn Mặc rốt cuộc có bao nhiêu thật lòng.

Mà cậu vẫn tự nói với bản thân, Khương Ngôn Mặc là đang lợi dụng cậu, cậu là sợ hãi bản thân sẽ rung động.

Vì cậu đã chọn Đường gia.

Còn Khương Ngôn Mặc?

Kiếp trước Khương Ngôn Mặc đương nhiên cũng có sai.

…….

Cho nên chuyện này, có ai hiểu rõ được?

Tần Mậu vẫn cất những kí ức mơ hồ này vào sâu trong lòng, nhưng sợ bản thân sẽ giống như ngày hôm nay, trong lòng càng thanh thản, lại càng tuyệt vọng.

Vì vậy cậu mới hận Vương Tập Ngật, nếu không phải là Vương Tập Ngật đột nhiên xé mở vấn đề, đặt trước mặt cậu, cậu cũng không cần phải quẫn bách hay khó chịu như vậy.

Tần Mậu lấy lại tinh thần, chậm rãi nói: “Nếu như vậy, tôi và Khương Ngôn Mặc đều có lỗi.”

Cậu dừng một chút, lắc đầu cười: “Nếu sai rồi, vậy thì quên đi, dù sao trước sau gì cũng phải chia tay.”

Ngoài vấn đề yêu và không yêu, giữa bọn họ còn có lựa chọn riêng của mỗi người.

Mà có lẽ trong tiềm thức cậu đã từng nghĩ đến những thứ này, mới ngả bài với Khương Ngôn Mặc.

Vương Tập Ngật trợn to hai mắt.

Hắn không ngờ đích thân tận tình khuyên bảo, mắt thấy đối phương có một chút lơi lỏng, kết quả nháy mắt, đối phương đột nhiên lại đi vào chỗ bế tắc.

Hắn tức đến đau cả bụng: “Tần Mậu, cậu dại dột thì không còn cách để cứu chữa.”

Tần Mậu cười cười: “Đúng.”

Vương Tập Ngật bị nghẹn họng, lấy lại sức xong, mới bất đắc dĩ nói: “Ngôn Mặc thật sự yêu cậu, lúc trước thể hiện trước mặt nhiều anh em như vậy, muốn chúng tôi đồng ý, cho dù phản bội cũng không thể phản bội cậu, cậu biết chúng tôi có bao nhiêu khiếp sợ? Những việc sau này làm cho cậu, chỉ sợ đến giờ cậu cũng không biết rõ.”

Tần Mậu rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vương Tập Ngật đảo mắt qua cậu: “Biết cậu bảo vệ Đường gia, chú ấy lập tức đi tìm Khương lão gia tử, hai cha con tranh cãi lớn tiếng. Sau khi cậu đánh trả Khương Thiển, cứ tưởng kín đáo như nào, nhưng nếu không phải Ngôn Mặc âm thầm giúp cậu, những tài liệu kia của cậu vốn đã không được công bố, chắc chắn đã bị Khương Thiển ngăn lại tiêu hủy từ lâu rồi…”

Hắn nói liên miên, còn muốn nói tiếp, lại bị người khác cắt ngang.

Không biết Khương Ngôn Mặc xuất hiện ở trong quán cà phê từ khi nào, quát to một tiếng giống như cảnh cáo: “Tập Ngật!”