Sau khi người hầu Âu Gia đều nhận thức mình, Âu Lăng Dật lấy cớ mệt mỏi, muốn một mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Bị Âu Hình Thiến nhiệt tình đưa lên phòng mình trên lầu hai, nhìn căn phòng ngủ rộng mở sáng ngời, tinh xảo đẹp đẽ cùng đồ trang trí quý giá, Âu Lăng Dật lại nghi hoặc nhíu mày. Này giống như không phải căn phòng trước kia y đã ở? Có phải sai rồi hay không?
Kiếp trước Âu Lăng Dật biết chính mình có một người cha cực kỳ có tiền, nếu không gặp lại vào thời điểm y đang bán thân, tủi nhục dơ bẩn, chắc chắn cao hứng đến phát điên, dọc theo đường đi, đối với chuyện Nhị thúc mang mình về nhà mà hết sức lấy lòng người ta. Loại thái độ hèn mọn cùng thân thể dơ bẩn, hoàn toàn là loại người điển hình mà Âu Hình Thiến chán ghét nhất.
Bởi vậy, Âu Hình Thiến miễn cưỡng dẫn y quay về âu gia đã xem là nhẫn nhịn đến cực hạn, sao có thể cho y hưởng thụ đãi ngộ tốt được chứ? Cuối cùng chỉ căn dặn quản gia an bài cho y dọn tới góc tối lầu một, căn phòng bình thường như người hầu đang ở.
Đời này bất đồng, Âu Lăng Dật tuyệt mỹ, kiên cường, đạm mạc, thông minh chỉ liếc mắt một cái liền trúng ngay điểm manh trong lòng Âu Hình Thiến, hơn nữa y còn trí tuệ cùng học thức hơn người, muốn làm cho Âu Hình Thiến chán ghét y cũng khó.
Thấy cháu nhỏ ngây ngốc đứng ở cửa phòng, chỉ lẳng lặng quan sát bài trí bên trong, cũng không vào cửa, Âu Hình Thiến lo lắng nhíu mày: “Tiểu Dật có phải cảm thấy không hài lòng hay không? Thời gian quá gấp gáp, chỉ có thể bố trí như vậy. Nếu có gì không thích, con cứ ở tạm. Ngày mai chú gọi người tới sửa gấp.”
Bị lời nói của Âu Hình Thiến làm cho hoàn hồn, Âu Lăng Dật khoát tay: “Không cần, cứ như vậy đi.” Kiếp này y đối với những vật ngoài thân như vậy không có chút cảm giác, chẳng để vào lòng. Đơn sơ cũng tốt, xa hoa cũng được, đều cùng y không có bất kỳ quan hệ. Tại Âu gia này, y chung quy chỉ cái khách qua đường mà thôi.
Âu Lăng Dật biểu tình lạnh nhạt, làm Âu Hình Thiến cẩn thận quan sát cũng khó biết suy nghĩ chân thật của y, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ cuộc.
Đứa nhỏ này, còn nhỏ như thế mà đã lạnh lùng như vậy? Chút tinh thần phấn chấn cũng không có! Đại khái ở làng chơi đã chịu rất nhiều khổ sở đi? Não bổ hình ảnh sinh hoạt thê thảm của đứa cháu nhỏ ở làng chơi, trái tim Âu Hình Thiến như bị hỏa thiêu, từng đợt bỏng cháy. Đúng là nên sớm một chút tìm được y, để cho y có cuộc sống khoái khoái mà lớn lên, bất quá hiện tại trở về cũng không muộn.
Nhìn thiếu niên cao mét sáu tám, tinh tế tuấn tú, còn chưa cao tới ngực mình, Âu Hình Thiến trong lòng tràn ngập thỏa mãn, trên mặt liền xuất hiện ý tươi cười hài lòng.
Đã quen với việc nhìn thấy Âu Hình Thiến thường thường lộ ra bộ dáng ngốc lăng, Âu Lăng Dật cũng lười quản hắn ta, lập tức đóng cửa phòng lại.
Còn đắm chìm trong cuộc sinh sinh hoạt hạnh phúc cùng đứa cháu nhỏ như tưởng tượng, Âu Hình Thiến bị cửa phòng đóng lại bất ngờ, không kịp tránh né mà đập vào mũi, phát ra một tiếng kêu thảm.
Như thế nào mà tiểu Dật đóng cửa phòng cũng không nói một tiếng. Âu Hình Thiến ngượng ngùng vuốt cái mũi đỏ bừng, trở về phòng gọi điện thoại báo anh trai mình.
Hắn ta hoàn toàn không có để ý cảm xúc khác thường của mình. Nếu là ngày thường có người đối với hắn như vậy, cho dù là Âu Thiên Bảo mà anh trai yêu thương đi nữa, hắn ta cũng sẽ hung hăng răn dạy một trận, đổi lại là Âu Lăng Dật, một tia lửa giận cũng khó mà phát ra.
Này chỉ có thể nói, tiểu mỹ nhân thật sự được người yêu thương, đặc biệt mỹ nhân bé nhỏ còn chưa trưởng thành, tinh thuần nhu thuận.
Mở cửa phòng mình, Âu Lăng Dật thả lỏng thân thể, đi vào bên trong, nằm lên giường lớn king size mềm mại thoải mái, nhắm mắt lại nhớ đến đủ chuyện xảy ra trong hôm nay, đem hình ảnh trong đầu so với kiếp trước, khi ngày đầu tiên mới trở về Âu gia.
Cùng quá khứ có nhiều điểm bất đồng, Âu Lăng Dật khó hiểu nhíu mày. Này chỉ là ngày đầu tiên về Âu gia, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, không biết chị Lăng Sương có thể hay không cũng khác với trong ký ức của y? Nhưng là cô ấy có thay đổi như thế nào, quyết tâm bảo vệ cô trong lòng y vĩnh viễn sẽ không thay đổi!
Nắm chặt hai tay thành đấm, Âu Lăng Dật yên lặng thề, lúc này đây, nhất định phải hộ hạnh phúc kiếp này của Âu Lăng Sương.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Đầu bên kia Âu Lăng Dật đối diện với chuyện trở vừa về Âu gia đã được đón tiếp long trọng mà sinh ra nghi hoặc khó hiểu, đầu bên này Âu Hình Thiến đang gọi điện thoại, chờ đợi cùng anh trai của mình tâm sự những chuyện vừa xảy ra.
Đứa nhỏ khả ái nhu thuận, lại thông minh hơn người, hắn ta thật sự không đành lòng thương tổn, chỉ có thể hy vọng thuyết phục được anh trai mình thay đổi chủ ý.
“Thế nào? Sự tình đã làm ổn thỏa?” Điện thoại có người tiếp, tiếng nói trầm thấp, tràn ngập từ tính theo đầu kia điện thoại truyền đến.
“Đã xong hết thảy, tiểu Dật đã trở lại Âu gia.” Nghe thanh âm anh trai nhà mình vang lên, Âu Hình Thiến tâm thần bình tĩnh, yên lặng lựa lời mà nói.
“Tiểu Dật?” Âu Hình Thiên vừa nghe điện thoại, đối với “tiểu Dật” trong miệng em trai mình nổi lên nghi hoặc.
“Tiểu Dật chính là Âu Lăng Dật, con trai nhỏ lưu lạc bên ngoài của anh, cũng là cháu trai của em. Em vừa mới đem nó mang về đến đây.”
“Ra là nó!” Lạnh lùng trả lời, Âu Hình Thiên dời bước đến trước mặt bàn, cầm lấy bức tranh vẽ truyền thần trên bàn nhìn thoáng qua: “Bức vẽ truyền thần mà em phát anh đã xem. Thân thể rất khỏe mạnh, nhóm máu cũng giống nhau, độ tương thích này hẳn là thành công, anh rất hài lòng.”
“Anh cả, em muốn nói với anh không phải chuyện này! Đứa nhỏ kia anh còn chưa biết. Nó cùng người khác bất đồng, thật khiến người đau lòng! Em rất thích nó. Chúng ta có thể hay không buông tha cho kế hoạch kia?” Vốn định mở miệng đem nghiên cứu của Âu Lăng Dật nói ra, nhưng là suy xét đến việc tổ chuyên gia còn chưa thông qua thảo luận và xét duyệt, sợ anh trai kỳ vọng quá lớn thất vọng càng lớn, Âu Hình Thiến khẽ cắn môi, vẫn là quyết định khi nào nghiên thành công sẽ nói với hắn sau. Dù sao so với thời gian chờ đợi giải phẫu của Âu Thiên Bảo đã nhiều năm, sẽ tới kịp.
“Em có biết mình đang nói cái gì sao? Liền vì tên nghiệt chủng hôm nay mới gặp mặt, em thế nhưng muốn từ bỏ cơ hội sinh tồn duy nhất của Thiên Bảo? Anh nói cho em biết, không có khả năng! Mặc kệ em thích nó như thế nào, quyết định của anh cũng không thay đổi! Em phải nhớ kỹ, tại đây trên đời, chỉ có anh cùng Thiên Bảo mới là thân nhân của em!” Nhăn lại đôi mày rậm tạo nên đường cong cương nghị, Âu Hình Thiên lãnh khốc từ chối thỉnh cầu của em trai.
Tuy rằng đối với chuyện em trai thay đổi chủ ý vô cùng bực mình, Âu Hình Thiên không thể không thừa nhận, hắn đối này đứa con trai chưa từng gặp mặt nổi lên chút tâm tư tò mò. Người dạng gì có thể làm cho em trai nội tâm lãnh khốc giống như mình lần đầu tiên gặp mặt liền như thế bảo vệ? Xem ra đứa con nhỏ này của mình không đơn giản.
“Anh trai! Anh như thế nào mà phú định sự tồn tại của y, anh nhất định sẽ hối hận!” Phiền muộn cắt đứt điện thoại, Âu Hình Thiến nội tâm tràn ngập thống khổ.
Hắn ta biết rõ anh trai mình tính tình lãnh khốc, hiện tại nói cái gì hắn cũng là nghe không vào. Âu Hình Thiến chỉ có thể buông tha chuyện thuyết phục Âu Hình Thiên qua điện thoại, mọi việc vẫn là chờ hắn trở về rồi nói sau. Chính mình cũng nên tăng tốc, mau chóng đem nghiên cứu của tiểu Dật xem xét rành mạch.
Đem mỗi bước đi trong tương lai đều phải tính toán qua, Âu Hình Thiến che mặt, mỏi mệt nằm ngã xuống giường.
Bị em trai mình thô bạo cắt đứt điện thoại, Âu Hình Thiên đối với thanh êm “đô đô” rung động trên di động nhướng mi trầm tư. Xem ra phải trở về trước, Âu Hình Thiến khác thường như thế, trong nhà không chừng sẽ xảy ra sự thay đổi lớn.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Âu Lăng Dật vốn tính nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, không nghĩ tới bất tri bất giác liền ngủ mất. Đến lúc quản gia đánh thức y, y mới biết được đã đến giờ cơm chiều, Âu Lăng Sương cùng Âu Thiên Bảo đã muốn trở về từ lâu.
Chờ mong dâng đầy cõi lòng, Âu Lăng Dật tiêu sái xuống lầu hướng sô pha phòng khách mà nhìn. Chỉ thấy Âu Lăng Sương cùng Âu Thiên Bảo một trái một phải ngồi ở bên người Âu Hình Thiến nói chuyện phiếm, phòng khách vang lên thanh âm vui cười.
Nghe thấy tiếng cười quen thuộc dễ nghe của Âu Lăng Sương, Âu Lăng Dật cũng thản nhiên cười nhẹ. Cảm giác quen thuộc chân thật như vậy, làm cho người ta hoài niệm.
Âu Hình Thiến một bên hỏi hai đứa nhỏ tình huống ở trường, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, Âu Lăng Dật vừa xuất hiện, hắn ta liền phát hiện.
Thấy Âu Lăng Dật ánh mắt chờ mong nhìn về phía bọn họ, nhìn thẳng Âu Lăng Sương không chớp mắt, còn lộ ra vẻ hoài niệm tươi cười, không biết vì sao, Âu Hình Thiến cảm thấy tức giận, trong lòng vừa chua xót vừa đắng chát.
Chính mình tốt xấu gì cũng là người đầu tiên dẫn y về nhà a, không phải đều nói đứa trẻ nào cũng giống chú chim non trong truyện sao? Tiểu Dật hiện tại rõ ràng chính là thích Âu Lăng Sương nhiều hơn hắn ta? Như vậy là không được!
Chỉ là chuyện nhỏ xíu mà trong đầu hắn ta như thể nhiễu nhiễu loạn loạn vô số lần, Âu Hình Thiến quyết đoán đứng lên hấp dẫn sự chú ý của Âu Lăng Dật.
Hắn ta vẻ mặt tươi cười, khoanh lấy hai tay, còn nhìn chằm chằm Âu Lăng Sương không chịu thua thiệt, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Dật ngủ lâu như vậy cảm giác thế nào, cả nhà đều chờ con ăn cơm! Đến đến đến, chú giới thiệu cho con, đây là anh trai cháu Âu Thiên Bảo, còn đây là chị gái con Âu Lăng Sương.”
Đem hai người phía sau giới thiệu cho Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiến cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘chị gái’.
Phát hiện oán khí Âu Hình Thiến phát ra, Âu Lăng Dật cảm thấy mạc danh kỳ diệu, bất quá đều mặc kệ. Y cẩn thận che dấu nội tâm kích động, bình tĩnh mở miệng: “Chào anh, chào chị, tôi là Âu Lăng Dật, về sau mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”
“Chào Tiểu Dật, thấy em trở về mọi người thật cao hứng! Về sau có cái gì khó khăn cứ việc đến tìm anh.” Âu Thiên Bảo khuôn mặt non nớt, tuấn dật hiện lên một chút ôn nhu, mỉm cười.
Âu Lăng Dật kinh ngạc chọn mi. Tuy rằng trên mặt Âu Thiên Bảo mỉm cười, nhưng ý cười kia một chút cũng không chạm tới đáy mắt, cả người còn tản ra từng đợt địch ý.
Kiếp trước Âu Lăng Dật thiếu hiểu biết, không rành thế sự, nhìn người chỉ nhìn vẻ bề ngoài, làm sao biết được nguyên lai anh ruột của mình vừa gặp mặt liền chán ghét mình như thế. Nhớ lại hồi ức kiếp trước cùng Âu Thiên Bảo ở chung, Âu Lăng Dật kinh ngạc phát hiện, nguyên lai anh trai y thật đúng là thâm tàng bất lộ, xem ra về sau vẫn là ít cùng gã tiếp xúc mới tốt.
Trong lòng đã tính toán nhượng bộ lui binh đối với Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật trên mặt nổi lên một tia giấu diếm, cũng đáp lại gã bằng một nụ cười tuyệt mỹ sáng ngời, điều này làm cho ánh mắt Âu Thiên Bảo lóe lên, phát ra địch ý càng thêm mãnh liệt.
Âu Lăng Sương cũng bị dáng vẻ tươi cười thuần mỹ của Âu Lăng Dật làm chói mắt, kích động tiến lên, ôm bờ vai của y, cọ cọ hai má non mềm, vẻ mặt say mê: “A! Không nghĩ tới em trai nhỏ của Âu Lăng Sương mình có thể khả ái như vật, thật sự là quá hạnh phúc! Tiểu Dật đừng sợ, về sau chị sẽ bảo hộ cưng!”
Mỉm cười nhìn Âu Lăng Sương ôm chính mình không ngừng cọ, Âu Lăng Dật nội tâm vô cùng thỏa mãn: Thật tốt, qua nhiều năm như vậy, gặp lại, chị ấy vẫn nhiệt tình ngay thẳng, một chút cũng không có thay đổi!
Đỏ mắt nhìn Âu Lăng Sương đối với thiếu niên giở trò, mà thiếu niên chẳng những không ngăn cản, vẻ mặt còn mỉm cười hùa theo, Âu Hình Thiến nhìn không được, dùng lực đẩy hai tay Âu Lăng Sương đang dính chặt bên người y giống như bôi keo con voi ra, ngữ khí âm trầm mở miệng: “Tốt lắm, đừng náo loạn nữa! Ăn cơm, tiểu Dật ngủ lâu như vậy, chắc đã đói bụng!”
Âu Lăng Sương thấy sắc mặt chú Hai khó coi, thức thời buông tay: “A, xem kìa, thiếu chút nữa liền quên mất. Tiểu Dật mau tới đây, ngồi bên cạnh chị nè.”
Âu Lăng Sương chạy vội tới nhà ăn giành chỗ trước, tiên hạ thủ vi cường kéo Âu Lăng Dật ngồi ngay bên cạnh mình.
Âu Lăng Dật bị nàng kéo một cái lảo đảo, vẻ mặt bất đắc dĩ, lại thuận theo mà ngồi xuống, chậm chút kiên mất tiên cơ Âu Hình Thiến ở sau lưng bọn họ tức đến thổi râu trừng mắt.
Âu Thiên Bảo dùng dư quang đánh giá biểu tình của mọi người xung quanh, nhíu mi ngồi vào vị trí mình hay ngồi. Bên người gã chính là vị trí chủ tọa, hiện tại không ai ngồi. Âu Hình Thiên còn ở Paris, hai ngày sau mới có thể trở về.
Không biết ba của gã sẽ đối xử với em trai mới tới này như thế nào? Âm thầm đánh giá dung nhan như ngọc cùng khí chất tuyệt mỹ của Âu Lăng Dật đang ngồi đối diện, Âu Thiên Bảo lo lắng cau mày.
Đối sự xuất hiện của đứa em trai này, trong lòng gã tràn đầy bài xích. Nhưng là, thấy chú Hai mình luôn luôn lạnh lùng lại thích y như vậy, Âu Lăng Sương cũng nhiệt tình như thế, vì duy trì phong độ của mình, gã không thể không tỏ vẻ hoan nghênh.
Quản gia chỉ huy người hầu đem từng món ăn đã được chuẩn bị theo quy cách tiêu chuẩn bưng lên bàn, cuối cùng là món đồ ăn sở trường nhất của đầu bếp: ‘Tôm hùm lớn nướng mỡ bò bách lý hương’.
Nhìn thấy tôm hùm to cực đại, nướng vàng ươm đỏ hồng, hào quang mê người đặt ở chính giữa bàn ăn, kí ức kiếp trước lại nổi lên trong đầu Âu Lăng Dật.
Y nhớ rõ lần đầu tiên về Âu gia, bữa tối hôm đó cũng là những món ăn đồng dạng thế này. Y chưa từng có cơ hội nếm qua thức ăn Tây, không biết lễ nghi phương Tây, quơ quơ dao nĩa trong tay, đụng vào bát đĩa phát ra những tiếng va chạm “đinh đương”, người ở trong phòng nhíu mày, nhìn y đầy khinh thường.
Đặc biệt thời điểm cuối cùng ăn đại tôm hùm, y trực tiếp cầm lấy cái thìa gõ vào vỏ tôm hùm, làm văng khắp nơi, còn rơi xuống chén canh trên bàn Âu Hình Thiến, làm hắn ta dính nước canh đầy mặt.
Mặt Âu Hình Thiến lúc đó đen đến dọa người, phất tay áo bỏ đi. Cuối cùng mắt thấy sự việc rối rắm cả lên, vẫn là Âu Thiên Bảo đứng ra, nắm tay dạy y lễ nghi dùng cơm Tây, còn làm mẫu chỉ y kỹ thuật ăn tôm hùm lớn.
Y nhớ rõ chính mình lúc trước thiếu chút nữa cảm động đến chảy nước mắt, sau lại liều chết liều sống ngày đêm nghiên cứu lễ nghi dùng bữa của từng quốc gia. Hiện tại xem ra, hết thảy đều là Âu Thiên Bảo cố ý sắp đặt, muốn thể hiện sự tao nhã cao quý của gã so với y một thân thô tục, thấp kém không chịu nổi.
Nhớ lại chuyện cũ trước kia, Âu Lăng Dật giật mình nhìn tôm hùm đến xuất thần. Âu Thiên Bảo thấy y ngẩn người, trong lòng âm thầm cười, ôn hòa mở miệng: “Đừng chỉ nhìn, mau dùng đi! Hôm nay ăn đại tiệc món Pháp, đây là anh vì chào đón tiểu Dật trở về mà dặn riêng phòng bếp chuẩn bị. Mỹ vị lại dinh dưỡng, tiểu Dật nhất định phải ăn nhiều một chút.”
Lời của Âu Thiên Bảo nói ra cùng kiếp trước giống hệt nhau, Âu Lăng Dật lần này không có một chút cảm động, chỉ có trong lòng. Chính mình lúc trước vì sao ngốc như vậy? Âu gia này khắp nơi toàn là địch ý, chính mình không hề phát giác, đến cuối cùng ngược lại hại chết người duy nhất yêu thương mình. Xem ra, chính mình kiếp trước đúng là chết chưa hết tội.
“Vậy à, cảm ơn anh trai!” Âu Lăng Dật ngẩng đầu lên, khách khí cười với Âu Thiên Bảo.
Mắt lạnh ngồi ở một bên nhìn hành động của hai người, Âu Hình Thiến khó chịu cau mày. Thiên Bảo sao lại thế này? Tuy rằng thái độ trên mặt hòa nhã, nhưng lại cố tình tiểu Dật khó xử? Tiểu Dật chưa từng ăn đồ Tây, Thiên Bảo còn gọi phòng bếp chuẩn bị tôm hùm lớn, đợi lát nữa tiểu Dật bị xấu mặt, làm sao bây giờ?
Trong lòng nghĩ như vậy, Âu Hình Thiến không khỏi lo lắng nhìn về phía Âu Lăng Dật biểu tình vẫn đạm mạc như cũ. Cùng lắm thì đợi lát nữa mình cầm tay dạy tiểu Dật cách ăn là được.
Não bổ hình ảnh có thể đem thiếu niên ôm vào trong ngực, nắm bàn tay trắng noãn nhỏ bé dạy y cách ăn, một tia bất mãn của Âu Hình Thiến đối với Âu Thiên Bảo nháy mắt tiêu tán, lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
Âu Lăng Sương cùng Âu Thiên Bảo đồng loạt liếc mắt liền thấy được biểu tình cực kỳ khác thường của chú Hai, chỉ có Âu Lăng Dật thấy nhưng không để tâm, tao nhã thanh lịch tiếp nhận đồ ăn, chậm rãi bắt đầu ăn cơm.
Một lát sau, tất cả mọi người trên bàn đều quên mất đang ăn cái gì, chỉ ngây ngốc nhìn thiếu niên trước mắt thanh nhã dùng bữa. Động tác tự nhiên tao nhã, mỗi động tác đều tràn ngập khí chất cao quý bức người, tựa như một vị hoàng tử chân chính.
Âu Lăng Sương thoáng chốc đối diện mỹ vị trước mặt mất đi hứng thú, nâng má, chuyên chú nhìn mỹ nhân đang ăn: “Thường nghe người ta nói cái gì tú sắc khả xán, hôm nay cuối cùng được nhìn thấy! Một chút cũng không hề khoa trương, là thật trăm phần trăm.”
Nghe Âu Lăng Sương thẳng thắn ca ngợi, Âu Lăng Dật chỉ mỉm cười: “Chị nhanh ăn đi! Để lâu sẽ nguội mất. Mọi người thật là.” Nhìn những người xung quanh đồng dạng giật mình, Âu Lăng Dật lại bồi thêm một câu.
Âu Thiên Bảo xem đến choáng váng cả mắt cùng với Âu Hình Thiến bất ngờ tỉnh táo, cúi đầu dùng cơm. Hai người động tác nhất trí, biểu tình lại hoàn toàn bất đồng. Một người là đố kỵ ganh ghét, một người là tiếc nuối không thôi.
Mặc kệ người khác tâm tình như thế nào, bữa tiệc này, Âu Lăng Dật lại ăn đến thật ngon miệng. Hơn nữa Âu Lăng Sương thường thường trêu đùa chọc ghẹo, tâm tình y lại càng thêm sáng sủa, trên mặt mỉm cười chưa từng thấy qua, Âu Hình Thiến nhìn thấy mà trái tim ‘phốc phốc’ nổi trống kinh hoàng.