Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 47




Bởi vì là lần đầu tiên bản thân cùng con trai chân chính dùng một bữa cơm ở bên ngoài, Âu Hình Thiên thận trọng lựa chọn những nhà hàng nổi danh về món ăn Nhật Bản đã từng ăn qua một lần, cuối cùng quyết định sẽ dùng bữa ở ‘Tùng xuyên Nhật Thức’. Nơi đó chẳng những phong vị độc đáo, phục vụ chu toàn, hơn nữa khung cảnh thanh u, tiểu tử kia nhất định sẽ thích.

Đem xe dừng bên ngoài, Âu Hình Thiên mạnh mẽ giữ chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, nắm y cùng bước vào. Cảm nhận được xúc cảm mềm mại, hơi thở tươi mát của Âu Lăng Dật kề bên, nội tâm Âu Hình Thiên trở nên mê muội. Đương nhiên, sợ hãi lúc trước đến từ cái quảng cáo kem đánh răng kia khiến hắn vô cùng khó chịu. Nhưng chẳng phải cô con gái nhỏ cuối cùng cũng bị mẹ kế cảm hóa thành công hay sao? Nếu bản thân hắn cố gắng hơn nữa, tiểu tử kia cũng sẽ giống vậy thôi, liền sẽ có thói quen dính hắn không sớm thì muộn.

Một gã mặc một thân đồ tây ngạo nghễ được những ca sĩ hóa trang kiểu Nhật đang mải mê tiếp khách, từ đằng xa đã thấy thân ảnh cao to, tuấn lãng của Âu Hình Thiên với biểu tình lãnh khốc xuất hiện, ngay lập tức thay đổi thái độ, ân cần chào đón, cúi đầu 90°.

Khu tầng này chỉ dành cho hội viên, không có địa vị xã hội nhất định cùng số dư tài khoản lên đến con số hàng vạn quả thật không có cửa vào được, bởi thế đi tới đi lui cũng chỉ có những gương mặt quen thuộc, những cô gái phục vụ đã sớm rục rịch. Mà Âu Hình Thiên, người đứng đầu thành phố B phiên vân phúc vũ, đương nhiên tự xếp vào hạng khách vip của danh sách nhà hàng.

“Hoan nghênh Âu tổng! Âu tổng ngài vẫn khỏe chứ, xin hỏi ngài đi mấy người? Ngài dùng ở đại sảnh hay là ở phòng riêng?” Thấy Âu tổng lần này đến, người đi cạnh không phải nữ nhân mỹ diễm, mà là một chàng trai diện mạo tinh xảo vô cùng xinh đẹp, tiểu thư tiếp khách đến đón thanh âm ngưng trệ một chút lại khôi phục tự nhiên, một bên thuần thục đi phía trước dẫn đường, một bên dùng dư quang nơi khóe mắt không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới vị thiếu niên khí chất mỹ mạo này.

“Hai người. Dùng phòng riêng.” Âu Hình Thiên nhanh chóng đem nhi tử kéo đến bên cạnh người, ngăn trở vị tiểu thư ăn mặc quyến rũ dùng ánh mắt kinh diễm đặt trên người Âu Lăng Dật, cả người tản ra lãnh khí.

“Không cần, dùng ngay tại đại sảnh đi.” Tay bị nam nhân gắt gao nắm, Âu Lăng Dật chỉ có thể khẽ nhúc nhích ngón tay, nhẹ nhàng khẽ cong ngón tay cọ cọ, đưa ra yêu cầu. Cùng Âu Hình Thiên ở chung càng lâu, y phát hiện, đám người thường hay phát ra các loại cảm xúc dao động khác nhau ảnh hưởng đến y càng nhỏ, hơn nữa tinh thần lực mà chống cự được sự quấy nhiễu đến từ bên ngoài thì sẽ luyện thêm ngày một thuần thục, cho nên, y hiện tại muốn để bản thân cố gắng thích ứng với nhiều người, với mọi hoàn cảnh.

Bị móng vuốt nhỏ của con trai nhẹ nhàng cào cào trong lòng bàn tay, một cỗ nhiệt nóng bỏng không ngừng truyền từ chỗ được y chạm vào chạy thẳng đến tâm hắn, Âu Hình Thiên cảm giác cả người tê dại, nội tâm lẫn hô hấp đều hỗn loạn vài giây, xúc động muốn đem thiếu niên trước mắt hung hăng khảm vào thân mình thật chặt. Nhận thấy được chính mình thất thố, hắn lập tức thu liễm sắc mặt, che dấu hai tai đỏ rực quay đầu sang chỗ khác, đối với tiểu thư đang chờ đợi, trả lời: “Đi đại sảnh, chuẩn bị một chỗ có khung cảnh đẹp cho tôi.”

“Vâng, xin hai vị đi theo tôi.” Bắt gặp tiểu thiếu niên đối với Âu tổng thế nhưng lại có thể trấn định tự nhiên, lớn mật đối nghịch, tiểu thư cảm thấy vô cùng kinh ngạc, với thân phận của y càng thêm tò mò. Những người bên cạnh Âu Hình Thiên ai mà chẳng khúm núm, kinh sợ hắn chứ. Nhưng thái độ như thiếu niên này, cô cũng chưa từng thấy quá.

“Ở chỗ này đi.” Đại sảnh của Nhật Thức là một đình viện được kiến tạo dựng bởi những tấm mành gỗ có mỏng có dày bao quanh tứ phía, chỗ ngồi đình viện được bố trí theo địa hình, khi đi ngang qua đình viện trông thấy một hồ sen nhỏ lấp lánh do ánh nắng mặt trời phản chiếu, hai mắt Âu Lăng Dật sáng ngời, lập tức kêu tiểu thư dẫn đường dừng lại.

“A, thực xin lỗi, chỗ này đã có người đặt trước.” Tiểu thư phi thường ngượng ngùng. Nhìn thiếu niên trong sáng đang từ thích thú ảm đạm hẳn đi, cô trong lòng vừa khó xử vừa đáng tiếc.

Âu Hình Thiên đã trên đường đi đến giai đoạn cuối của bệnh cuồng con quá mức, rốt cuộc không thể quay đầu. Nếu con trai muốn, hắn có thể đem toàn bộ thế giới đều bày sẵn trước mặt Âu Lăng Dật, nhưng vấn đề là, con trai rất hiếm khi chủ động mở miệng thẳng thắn nói với hắn thật sự muốn cái gì. Âu Hình Thiên không có cơ hội lấy lòng nên lúc nào hắn cũng cảm thấy phận làm cha thật thất bại. Hiện tại con trai thật vất vả mới mở miệng, hắn đương nhiên muốn tận lực thỏa mãn.

“Tôi sẽ dùng bữa ở đây. Nếu người đặt chỗ đến cô hãy nói với y, Âu Hình Thiên tôi lỡ nhìn trúng vị trí này, mời y lựa chọn một chỗ khác. Sau nhất định bồi thường thỏa đáng, bữa cơm hôm nay của y tính vào thẻ của tôi.” Tuy lời nói bá đạo, nhưng là hắn có tư cách để bá đạo. Ở đất nước C, hắn đã nhắm đến vị trí nào rồi thì người khác chỉ có con đường duy nhất, là ngoan ngoãn thoái vị, nhường lại cho hắn, không chừng đối phương còn cảm thấy có chút vinh hạnh.

“A, vậy cứ thế đi. Mời ngài ngồi. Đây là menu, đợi lát nữa tôi liền kêu phục vụ đến ghi món cho hai vị.” Hiển nhiên, tiểu thư cũng biết đạo lý này, chỉ do dự vài giây suy nghĩ liền quy thuận.

Trông thấy Âu Lăng Dật ngồi cạnh cửa sổ, tư thái tao nhã, hai mắt híp lại đắm chìm trong ánh mặt trời, giống như một chú mèo nhỏ ngủ gật biếng, Âu Hình Thiên mỉm cười, nội tâm cảm thấy thỏa mãn cực kỳ. Chỉ cần nhi tử cao hứng, tâm tình của hắn sẽ đặc biệt sung sướng.

Biết đứa trẻ kia chưa bao giờ nhịn ăn, chỉ cần món ăn khẩu vị nhẹ là được, Âu Hình Thiên cũng không xen vào quấy rầy y tận hưởng ánh mặt trời, thẳng đến khi phục vụ đến ghi món. Đuổi phục vụ đứng chờ phân phó đi hết, hắn một tay chống mặt, chuyên chú nhìn con trai bảo bối trước mắt tỏa sáng chói mắt, con ngươi thâm trầm dần dần lâm vào si mê.

Những sợi tóc đen mềm mại ánh bạc kia, làn da trắng nõn nhẵn nhụi kia, chiếc mũi cao thẳng yêu kiều kia, hết thảy đều hấp dẫn tầm mắt hắn, làm cho hắn không thể tự kiềm chế, đặc biệt đôi môi hồng nhuận phấn nộn của tiểu tử, mang theo một chút cong cong nơi khóe môi, khả ái đến nỗi khiến người ta muốn cắn một ngụm, sau đó tinh tế nhấm nháp thưởng thức xem tư vị như thế nào.

Cắn ~ nhấm nháp? Ý nghĩ hiện lên trong đầu, hắn liền tưởng tượng hình ảnh bản thân đặt một nụ hôn trên đôi môi xinh đẹp của Âu Lăng Dật mà say mê, dục vọng nơi hạ thân Âu Hình Thiên bắt đầu rục rịch bành trướng.

“Đáng chết!” càng nghĩ càng đi xa rồi sinh ra phản ứng sinh lý, vẫn là đối với con trai mình chuyện như thế này đã không phải lần đầu tiên. Âu Hình Thiên cảm thấy đầu muốn nổ tung. Trên mặt hắn nhiễm một tầng hồng, vô lực cúi đầu thở dài, thấp giọng thầm mắng bản thân.

“Cha làm sao vậy?” Phát hiện dòng cảm xúc nóng rực từ người Âu Hình Thiên hướng chính mình như bão mà quét đến, Âu Lăng Dật bị loại năng lượng khô nóng này đốt cháy dây thần kinh mẫn cảm, sắc mặt không khỏi lộ ra vài phần hồng nhuận. Cảm thấy loại cảm giác này quá đỗi quái dị, vừa mãnh liệt khao khát, vừa âm trầm kỳ lạ, y nhịn không được tò mò cất tiếng hỏi.

“A, không có việc gì!” Tự cúi đầu, cực lực khống chế Tiểu Thiên Thiên đang ngẩng đầu phi thường xấu hổ, Âu Hình Thiên bị con trai đột nhiên đặt câu hỏi làm cho trong lòng cả kinh, vội vàng cắn răng trả lời.

“Ừm.” Rõ ràng trên người cảm xúc dao động đến lợi hại, Âu Hình Thiên thế mà phủ nhận, Âu Lăng Dật nhíu mi, tiện đà quay đầu không nhìn tới hắn nữa. Hắn suy nghĩ cái gì vốn sẽ không liên quan tới y, không cần để ý.

Quan sát con trai nghiêm túc ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, không hỏi thêm bất cứ điều gì, Âu Hình Thiên vội vàng chuyên tâm khắc chế dục vọng, trong lòng hối hận về ngày đó cứ mãi do dự, không chịu mau chóng tìm nữ nhân phát tiết. Thà rằng sớm một chút giải quyết còn hơn ở trước mặt con trai xảy ra loại tình huống này.

Tâm tư suy nghĩ cặn kẽ, Âu Hình Thiên rất nhanh khống chế lại trạng thái phản ứng của mình, ép dục vọng trở xuống, sắc mặt cũng khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày. Vừa rồi nghĩ đến nữ nhân, hắn mới nhớ tới còn có một chuyện quan trọng vẫn chưa thảo luận với con trai.

“Dật nhi, việc nữ sinh kia ở phòng hội nghị nói đỡ cho con, con có hiểu nó mang hàm nghĩa gì không?” Âu Hình Thiên hồi tưởng khoảnh khắc Âu Lăng Dật nhìn về phía nữ sinh một màn, nội tâm xao động hy vọng y không để vào mắt.

“Không biết.” Quay đầu nhìn, Âu Lăng Dật hai mắt mở to đơn thuần.

“Không biết… Ừ, không biết cũng không sao. Con học ở trường nên kết bạn với nhiều người hơn.” Mạnh mẽ nuốt xuống câu ‘Không biết là tốt rồi’ cứng rắn đổi thành ‘Không biết cũng không sao’, Âu cha tự cảm thấy nội tâm muốn nội thương.

Vì cái gì hắn có lại mang suy nghĩ muốn độc chiếm con mình, khiến y vĩnh viễn cô độc, chỉ muốn trong mắt y có bóng hình hắn? Vì cái gì vừa nghĩ đến chuyện con trai ở trường học quen biết với những người khác, trong mắt y, cõi lòng y không chỉ có mình hắn mà còn có những người khác, đột nhiên hắn có xúc động muốn giết người? Thật khó hiểu! Nhưng là, suy nghĩ này không nên nảy nở trong đầu của một vị phụ thân tốt, lập tức gạt qua một bên. Nhanh chóng đè xuống ý niệm điên cuồng, Âu Hình Thiên cảm thấy có chút lao lực quá độ.

“Tôi chơi một mình cũng tốt rồi.” Xem nhẹ cảm xúc khác thường của Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật thản nhiên từ chối đề nghị hắn đề ra.

Thói quen cô tịch của y đã ngấm sâu vào tận máu, chuyện hòa nhập cộng đồng xem như cố lắm y cũng chỉ có thể đứng từ xa cảm thụ, không thể đặt một chân tiến vào thế giới của bọn họ, đây là kết quả y đúc kết ra được từ những năm tháng làm linh hồn lai vãng quan sát sinh hoạt của con người, di chứng không thể vãn hồi. Y đã muốn đem bản thân tách khỏi vòng quay sinh tử, hỉ nộ ái ố ấy, đơn thuần xem bản thân như một người quan sát thế giới chứ không tham gia vào quỹ đạo vận hành của nó.

Nghe thấy con trai lạnh lùng trả lời, nhìn thân hình y nhỏ bé, khí tức hiu quạnh bao bọc lấy cơ thể y chân chính xuất hiện trước mắt hắn, dẫu cho đắm mình dưới ánh mặt trời xán lạn, lại giống như mọi thứ trên đời cũng không hề thu hút được sự chú ý từ y, Âu Hình Thiên nội tâm đau thắt một trận, đồng thời lẫn ít nhiều sự an tâm khó hiểu. Như vậy cũng tốt, nhi tử vĩnh viễn sẽ là người của hắn.

Âu Hình Thiên không biết nên phản đối việc Âu Lăng Dật tự khép mình lại hay nên để y duy trì mãi như thế, nhất thời tìm không thấy đáp án cho câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu, Âu Lăng Dật không hứng thú tiếp tục nói chuyện, không khí nhất thời lâm vào yên lặng.

“Thứ lỗi vì để hai vị đợi lâu, món ăn đã lên đầy đủ, chúc hai vị dùng bữa ngon miệng.” Đúng lúc, phục vụ bày món ăn lên trên bàn kín mít, đánh vỡ khoảng không trầm mặc giữa Âu Hình Thiên và Âu Lăng Dật.

“Dật nhi nếm thử món này, vị rất ngon.” Không khí tiết trời ấm lại, Âu Hình Thiên nội tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức gắp vào bát con trai món nổi tiếng ở Nhật Thức, ngữ khí ôn nhu sủng nịch, tâm tình ủ dột vừa rồi nhanh chóng tiêu diệt hết. Tiểu tử kia còn nhỏ, hắn nên tận lực tiến vào vùng an toàn của y, mở cánh cửa của y ra đồng thời khiến trong mắt y, trong tâm y chỉ có bóng dáng một mình hắn.

Thầm hạ quyết tâm Âu Hình Thiên giờ phút này hoàn toàn không có phát hiện mục đích thuở đầu hắn lập ra đã biến chất. Theo áy náy lúc ban đầu mong muốn bù đắp cho con trai, đến sau bất giác chú ý y nhiều hơn, mong muốn sủng ái, cưng chiều y, nhưng vào thời khắc hiện tại, hắn mong muốn độc chiếm y, Âu Hình Thiên không nhận ra chính hắn đang từng bước, từng bước một lún càng sâu, si mê, yêu thích không ngừng với Âu Lăng Dật, buồn hơn nữa là, ngay cả bản thân hắn còn không biết loại cảm xúc nảy nở nơi đáy lòng gọi là gì.

“Ừ, ăn ngon lắm!” Miếng thịt bò tuyết mỏng manh, trên bề mặt rưới một lớp nước sốt đặc biệt ăn kèm với thịt cá trắng, đưa vào miệng lập tức ngập tràn hương vị, mùi thơm lạ lùng nức mũi, sau khi cắn một miếng, thịt bò nhanh chóng tan ra, Âu Lăng Dật không khỏi bị hương vị này quyến rũ dẫn tới việc bàn tay không ngừng động đũa, thỏa mãn híp híp mắt, chuyên tâm hưởng thụ một bàn ăn đầy mỹ vị.

Ngắm con trai ăn đến miệng bóng loáng, giống con Hamster nhỏ mỗi khi được hắn mớm cho ăn thật khả ái, Âu Hình Thiên lòng tràn đầy sung sướng, cúi mặt bắt đầu động đũa, cảm giác thèm ăn ập tới.

“Lau miệng.” Sau khi ăn no, nhìn thấy khóe môi Âu Lăng Dật còn dính một ít vụn trứng cá, Âu Hình Thiên tự mình lau sạch sẽ cho y, Âu Lăng Dật không có nghiêng đầu, vui vẻ hưởng thụ. Không biết vì cái gì, tuy rằng y có lễ nghi đúng mực, phong cách lúc ăn rất tao nhã, nghiêm cẩn nhưng bên miệng luôn sẽ dính này nọ, làm cho hắn thực buồn bực. Dạo gần đây cứ vừa ăn xong được Âu Hình Thân giúp đỡ lau miệng, Âu Lăng Dật cũng thành thói quen.

Gặp tiểu tử kia không phản ứng với động tác thân cận của hắn, Âu Hình Thiên tâm tình mừng rỡ, cuối cùng ở phía cuối con đường tuyệt vọng cũng bắt được một chút tia sáng. Có công mài sắt có ngày nên kim, quả nhiên có đạo lý của nó.

“Ăn no rồi thì ngồi nghỉ một lát cho tiêu, đừng nóng vội trở về.” Luyến tiếc nhanh như vậy đã phải kết thúc thời gian cha con hai người ở chung một chỗ, Âu Hình Thiên dụng tâm đau khổ đề nghị.

“Không cần, mau đi kẻo muộn.” Ngó xem đồng hồ, Âu Lăng Dật lạnh lùng gạt bỏ đề nghị Âu Hình Thiên. Hạ quyết tâm tương lai phải làm một bác sĩ ngoại khoa đoan chính, y đã sớm bồi dưỡng thói quen bản thân thật tốt. Không đi học thì thôi chứ một khi đã đi liền không thể muộn, đây là hắn nguyên tắc.

Gặp nhi tử ngữ khí kiên định, Âu Hình Thiên kẻ cuồng con số một, như thế nào có khả năng từ chối y, chỉ có thể dùng thái độ không tình nguyện đưa hắn đưa trở về.

Dừng xe trước cổng trường, Âu Lăng Dật xuống xe bị Âu Hình Thiên lôi lôi kéo kéo, tha thiết dặn dò một phen, Âu Lăng Dật không đủ kiên nhẫn đợi hắn nói một nửa đã đẩy ra, Âu Hình Thiên không đành lòng nhìn con trai sau khi khuất khỏi tầm mắt mới buồn tủi phóng xe rời đi.

Một màn trình diễn ‘Cha con hòa thuận’ này hoàn toàn lọt vào góc nhìn của một người, trong góc tối bí ẩn, nơi ánh sáng không thể chạm tới, có một nữ nhân hai mắt đỏ bừng âm thầm quan sát, hàm răng nghiến chặt như muốn vỡ ra.