[Danmei] TRỌNG SINH CHI NGUYỆT QUANG THIẾU NIÊN – Chương 36
Posted on 27/11/2021 by NgocAnh
5/5 - (3 bình chọn)
Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Chương 36. Tâm Ma
Âu Hình Thiên sau khi hứa hẹn cấp cho tiểu nhi tử một căn phòng thí nghiệm lâm sàng nhanh chóng về nhà, lập tức thúc giục Âu Hình Thiến chuẩn bị bản vẽ mô phỏng giống với cơ sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật và sinh vật, hắn mang ý định sẽ tạo ra căn phòng có những thiết bị cao cấp không khác gì Sở nghiên cứu của Âu gia, nói đúng hơn là Sở nghiên cứu Âu gia thứ hai nhưng là ở biệt thự gia tộc.
“Tại sao lại xây ở biệt thự Âu gia? Em mỗi ngày mang Tiểu Dật cùng đi đến sở nghiên cứu là được rồi!” Âu Hình Thiến cảm thấy anh trai đang làm điều thừa thãi.
“Đến sở nghiên cứu, nhất định mỗi ngày Tiểu Dật không chịu ăn cũng không chịu ngủ, lao đầu vào làm thí nghiệm, em quản nó được không?” Âu Hình Thiên nhíu mày.
“Vậy chả lẽ xây ở nhà nó không thể khóa trái phòng thí nghiệm, rúc mình vào đó, không chịu ăn cơm, không chịu đi ngủ, anh quản được chắc? Anh nói nó nghe lời chắc?” Âu Hình Thiến vì tranh thủ thật nhiều cơ hội để cùng cháu nhỏ có thêm thời gian ở chung một chút, đã vứt bỏ nỗi sợ hãi Âu Hình Thiên ra sau lưng, hất mặt với hắn bắt đầu châm chọc khiêu khích.
“Ngắt điện phòng thí nghiệm là được rồi. Đây là nhà anh, muốn cúp điện thì cúp điện đều không có ảnh hưởng to lớn. Còn sở nghiên cứu của em có cúp được như vậy không?” Âu Hình Thiên không cho là đúng phản bác, nhìn em trai ánh mắt có chút khinh miệt.
“…” Âu hình thiến cúi đầu, vô lực tranh luận.
“Tốt, vậy thì cứ làm như thế nhé! Em đem bản vẽ cùng thiết bị quan trọng mau chóng chuẩn bị đầy đủ, hoàn thành trước một phần tư danh sách cho anh.” Âu Hình Thiên ngữ khí kiên định từ trên cao hạ lệnh khiến trái tim mềm yếu của Âu Hình Thiến nội thương trầm trọng, âm thầm ngậm miệng không nói gì thêm.
Có Âu Hình Thiên tự mình an bài, đằng sau biệt thự Âu gia còn một gian phòng trống dự tính sau này sẽ tổ chức hôn lễ cho người trong nhà, qua mấy ngày đã bị biến thành phòng thí nghiệm lâm sàn cho Âu Lăng Dật nghiên cứu.
Mang theo con trai đi xem căn phòng đã được xây dựng hoàn chỉnh, bắt gắp ánh mắt to tròn vừa lòng híp lại, như chứa đựng cả biển trời lấp lánh, khí tức trên người ngọt ngào lan tỏa, Âu Hình Thiên không khỏi say mê chìm đắm thật sâu, nội tâm mềm mại hóa thành một mảnh: Phải thật cố gắng, có thể đổi lấy biểu tình động lòng người như vậy dẫu phải lên trời xuống biển, hắn cũng phi thường thỏa mãn.
Quan sát một vòng hoàn chỉnh, hết thảy mọi thứ đều đầy đủ không thiếu, thậm chí ngay cả chỉnh sửa, cải biến cũng không cần y ra tay, lại còn có căn phòng riêng chuyên dự trữ thiết bị ở bên cạnh. Chứng kiến tất cả, Âu Lăng Dật thỏa mãn gật đầu nhẹ nhàng, quay về đằng sau nhìn thân ảnh vẫn luôn bám sát mình không đi Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật tỏ ý hắn có thể rời khỏi.
Mỗi lần dùng xong không còn giá trị lợi dụng thì con trai hắn lập tức giở thái độ vứt bỏ, không cần hắn nữa, nhưng Âu Hình Thiên chẳng lấy một chút oán giận, chỉ cúi người xoa xoa đầu nhi tử, thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ: “Được rồi, đã biết, papa hiện tại lập tức đi khỏi, không quấy rầy con làm thí nghiệm nữa. Nhưng là phải thỏa thuận với cha: Đúng giờ nhất định đi ăn cơm, đi ngủ. Lúc papa không có ở nhà, bác Ngô sẽ giám sát con rồi báo cho ta. Nếu con không nghe lời, bác Ngô liền cúp điện phòng nghiên cứu, có nghe không?”
Không có điện, thiết bị không khởi động được còn thí nghiệm kiểu gì? Bất quá điều kiện tiên quyết chính là mình cần đúng hạn ăn cơm rồi ngủ. Cũng được, bảo trì một sinh hoạt tốt cho cơ thể, đây là chuyện không xấu, không vô ích. Âu Lăng Dật tự hỏi một lát, cảm thấy điều kiện cũng không hà khắc, vì thế gật đầu, tỏ vẻ bản thân đồng ý.
“Ngoan lắm!” Được Âu Lăng Dật hai mắt ướt sũng nhu thuận nhìn thẳng, thấy y ngoan ngoãn gật đầu, bộ dáng như thú nhỏ cực kỳ chọc người làm hắn muốn cưng nựng không thôi, Âu Hình Thiên dựa vào chút lý trí cuối cùng cố gắng tự chủ, rốt cuộc nhịn xuống dục vọng mạnh mẽ muốn kéo tiểu tử kia vào lòng yêu thương.
Cải thiện quan hệ vẫn nên thực hiện từng bước một đến đây đi, nếu đường đột hành động sợ là sẽ dọa sợ Âu Lăng Dật, y lại tự phong bế chính mình trong thế giới nội tâm. Nghĩ như vậy, Âu Hình Thiên trong lòng cũng toàn là đau đớn, trộ lẫn sự tiếc nuối.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Kể từ khi phòng thí nghiệm bước vào chu kỳ hoạt động, mọi chuyện quả thật đúng như dự đoán của Âu Hình Thiên, nhi tử đã rơi vào trạng thái ‘ma chướng’, mỗi ngày rời giường chuyện đầu tiên luôn luôn là đi đến phòng thí nghiệm, sau đó khóa trái cửa, nếu không có ai nhắc nhở, tuyệt đối không được.
Loại chuyện khó khăn khổ sở này lại trở thành chức trách mà Âu Hình Thiên giao cho bác Ngô. Tận lực ôn nhu nhẹ giọng nhắc nhở tiểu thiếu gia dùng cơm rồi nghỉ ngơi hoàn toàn là điều vô dụng, bác lúc nào cũng phải ít nhất cúp điện ba lần mới dụ được y ra ngoài, sau đó lại phải chịu đựng ánh mắt ai oán chứa cả một màn đêm dày đặc chuyên chú nhìn bác, nhưng có thế y mới ngồi ăn sum họp đàng hoàng với mọi người.
Cứ như vậy, thời gian một tuần rất nhanh đã trôi qua.
Âu Lăng Dật cầm dao giải phẫu đứng dưới ánh đèn trong phòng mổ, cả người nhiễm đầy máu tươi, mày đẹp ảm đạm, ánh mắt trầm xuống nhìn vào con thở đã tắt thở trên bàn giải phẫu.
Không được, không thể nào! Vẫn là thất bại! Là vì tim thỏ con đập nhanh quá dẫn đến khó khăn quá lớn hay sao? Hay dùng thử loại động vật nào đó có nhịp tim đập chậm hơn để thử nghiệm thêm lần nữa? Cũng không được, tiêu chuẩn như vậy đã đi quá xa với thí nghiệm ban đầu, nếu làm thế không còn là thí nghiệm nữa, tượng rảnh tay thuật đài, đây là cuộc chiến sống còn! Như thế nào có thể trở thành trò đùa tâm tính không có kế hoạch cụ thể.
Âu Lăng Dật nhìn chằm chằm trái tim bị chính tay mình mổ qua, thỏ con đương nhiên đã tắt thở, thí nghiệm thất bại, trong lòng y không khỏi cảm thấy tự trách nặng nề.
Thực ra phương án thử nghiệm y đã vô cùng chắc chắn mới dám tự tay tìm vật sống, nhưng do sử dụng lý thuyết vượt mức quy định cũng chưa từng thực hành bao giờ, bản thân y không dám nắm chắc trong tay kết quả. Đã nhiều ngày thí nghiệm liên tục thất bại, làm cho Âu Lăng Dật sinh ra hoài nghi thật lớn đối với năng lực chính mình.
Cứ tưởng rằng y hơn người khác ở chỗ đã trải qua năm tháng rèn luyện, bổ sung tri thức cùng học hỏi nghiêm ngặt, hóa ra giờ phút hiện tại hai tay y vô phương bất lực, không thể tạo nên kỳ tích, y từng ngạo mạn thế nào? Đây mới là sự thật: Âu Lăng Dật, mày vẫn cùng kiếp trước thất bại như nhau! Trái tim trước mặt bị phá nát, chính là kiệt tác của mày, là do một tay mày tạo nên!
Kinh ngạc, trống rỗng, Âu Lăng Dật gắt gao nhìn bàn giải phẫu một mảnh đỏ tươi tiêm nhiễm, trong đầu hiện lên kiếp trước bản thân đã bị cướp mất trái tim như thế nào. Một trái tim còn sống đập liên hồi, từng nhịp từng nhịp nảy lên rồi hạ xuống, vậy mà, từng chút một biến mất khỏi cơ thể y, nhưng y làm sao có thể phản kháng, chỉ yên lặng nằm một bên trên giường mổ lạnh lẽo, vô tri vô giác chứng kiến hơi thở, sinh mệnh y ngày một yếu… mệnh đã dứt.
Kiếp trước mày bất lực cứu sống bản thân, kiếp này mày tiếp tục đi vào vết xe đổ, tiếp tục thất bại y đúc, ha ha ~ Âu Lăng Dật bóp chặt vạt áo trước ngực, vẻ mặt chua xót tự giễu tươi cười, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ chậm rãi từ khóe mắt rơi xuống, trộn lẫn máu tươi còn đang tung tóe trên mặt, tựa một hàng huyết lệ, cực kỳ ghê người.
Lâm vào nỗi ám ảnh dĩ vãng, Âu Lăng Dật giống như khôi phục lại trạng thái bản thân khi còn tồn tại dưới dạng linh hồn lai vãng, hốt hoảng cực lực sợ hãi, hai mắt trống rỗng mênh mông, rúc mình ở trong góc phòng thí nghiệm u ám không có một chút tia sáng chiếu vào, vùi đầu thật sâu vào đầu gối, gắt gao ôm lấy bản thân siết chặt không khe hở.
“Tiểu thiếu gia, Tiểu thiếu gia, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi!” Ngoài cửa, bác Ngô tận chức tận trách đúng giờ đến kêu Tiểu thiếu gia dùng cơm. Chỉ là bác đã gõ cửa hồi lâu, Tiểu thiếu gia cũng không có một tia đáp lại.
“Ai ~ lại làm thí nghiệm đến quên ăn!” Thì thào tự nói, bác Ngô quen thuộc xoay người, đi ngắt công tắc nguồn điện.
Nửa giờ sau, bác Ngô vội vội vàng quay trở về trước phòng thí nghiệm, dùng sức đập cửa, cánh cửa sắc lạnh vẫn như cũ không hề động tĩnh, trên mặt bác bắt đầu nhỏ xuống từng giọt mồ hôi lớn: Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ gọi bảo an phá cửa xông vào? Không được a, đây chính là gia tài hơn ngàn vạn đó, đập hư rồi ai đền cho mình, chính mình đền không nổi đâu! Lâm vào thế khó xử, vài giây sau bác Ngô cuối cùng cũng thôi do dự, kiên định gọi cho Đại thiếu.
Mặc dù biết rằng Đại thiếu cực kỳ ghét việc bị làm phiền khi đang làm việc, nhưng sự tình liên quan đến Tiểu thiếu gia không thể chậm trễ, Âu Hình Thiên nhất định sẽ không nổi giận? Nội tâm bác Ngô vô cùng không yên.
Âu Hình Thiên đang ở tổng bộ công ty tham dự một cuộc họp quan trọng, đột nhiên cảm giác di động khẽ rung từ tây trang truyền đến, hắn không buồn để ý, gương mặt lãnh khốc không chút thay đổi tiếp tục lắng nghe cấp dưới báo cáo công tác.
Chỉ là người gọi vẫn rất kiên nhẫn, điện thoại không ngừng rung, không có dấu hiệu chấm dứt, rất phiền. Âu Hình Thiên nhíu mày, lấy ra di động cự tuyệt tính ấn nút tắt, nhưng đập vào mắt là dãy số trong nhà, trong lòng nghi ngờ.
‘Kỳ quái, người ở nhà có thể có ai lại dám gọi mình vào giờ này?’ Âu Hình Thiên nhíu mày. ‘Không tốt, Dật nhi!’ Hắn tức khắc nhớ tới con trai bảo bối vẫn luôn ngoan ngoãn thí nghiệm trong phòng, nội tâm một trận cả kinh, sắc mặt đại biến.
“Kết thúc cuộc họp. Không cần tiếp tục báo cáo, sắp xếp ngày khác trình bày đầy đủ sau. Lam Vũ, nhờ cậu bố trí, tôi đi trước!” Nói mấy câu liền chấm dứt cuộc hội nghị, mọi người chen chúc nghẹn họng nhìn trân trối bóng dáng Âu Hình Thiên gấp rút rời đi, biểu tình ngưng trọng nhận điện thoại, thanh âm lo lắng của bác Ngô tức khắc ập vào lỗ tai hắn không ngừng vang lên.
“Đã biết, bác cứ đứng canh ở ngoài, tôi sẽ nhanh chóng trở về!” Nghe bác Ngô kích động giải thích toàn bộ tình huống, Âu Hình Thiên tâm như trụy vết nứt.
Hắn đã sớm phát hiện tiểu tử kia gần đây không được bình thường, luôn ủ rũ, ánh mắt cũng ảm đạm rất nhiều, nhưng là căn cứ vào việc do y đang gặp áp lực về thử nghiệm nên hắn vẫn không có mở miệng hỏi.
Hiện tại tiểu tử kia thật sự đã xảy ra chuyện, Âu Hình Thiên mới cảm thấy hối hận: Tại sao toàn là xảy ra rồi mình mới tự trách bản thân? Tại sao ngay từ đầu không chịu chủ động nhiều hơn một chút, Âu Hình Thiên, mày muốn làm một người cha tốt sao, mãi mãi mày cũng chả đủ tư cách ấy đâu!
Không có gọi tài xế, Âu Hình Thiên một bước thẳng mở cửa xe thể thao chính mình, vượt vô số cái đèn đỏ phóng như bay quay lại Âu gia.
“Dật nhi đâu?” Vội vàng thả cước bộ dừng trước cửa phòng thí nghiệm, Âu Hình Thiên một đường chạy gấp đến độ thở không ra hơi, gắt gao bắt lấy tay bác Ngô lớn tiếng hỏi.
“Tiểu thiếu gia vẫn đang ở bên trong, tôi đã cúp điện nhiều tiếng nhưng một chút động tĩnh đều không có!” bác Ngô mồ hôi ướt đẫm.
“Tránh ra.” Nghĩ tới việc Âu Lăng Dật đem chính mình nhốt tại căn phòng tối đen trải qua lâu như vậy, Âu Hình Thiên không giữ kiên nhẫn kéo bác Ngô sang một bên, thành thạo đá văng chiếc cửa sắt đóng chặt.
“Dật nhi, papa đến rồi, con ở nơi nào?” Cánh cửa không chịu nổi khí thế cường bạo của hắn đã bay ra, trong tĩnh mịch tiếng gọi Âu Lăng Dật vang vọng khắp chốn, từng đợt thanh âm liên tiếp cất tiếng gọi tên y, Âu Hình Thiên vội vã đi vào, lo lắng cực điểm.
Bởi vì khi còn làm linh hồn lai vãng, Âu Lăng Dật đã tự hình thành thói quen trốn trong bóng tối, cả căn phòng vốn dĩ từ trước đã trang trí theo kiểu gam màu sẫm, giờ đây do không có nguồn điện thắp sáng, xung quanh đều bị bức màn đen bao phủ, trừ bỏ ánh mặt trời lọt vào qua cánh cửa bị phá, những nơi khác hôn ám* không rõ, Âu Hình Thiên chỉ có thể một bên sờ soạng lung tung, một bên khó khăn gọi nhi tử.
(*Hôn ám: mờ ảo, không rõ ràng)
Sau khi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng ở tại một góc phòng âm u, Âu Hình Thiên thấy tiểu nhi tử đang cuộn tròn mình lại thành một khối.
Cật lực thu mình, làm cho độ tồn tại bằng không, yên tĩnh vùi đầu thật sâu đắm mình vào trong bóng ma quá khứ, mặc người bên ngoài gọi to thế nào, Âu Lăng Dật vẫn như cũ không nhúc nhích, Âu Hình Thiên thấy tình cảnh như vậy, tâm tình trùng xuống, cả người lạnh như băng.
“Dật nhi! Con làm sao vậy? Mau tỉnh lại!” Nóng vội chạy tới, ngồi xổm xuống, Âu Hình Thiên tay chân lay động bả vai nhỏ của tiểu nhi tử.
Tay hắn vừa đụng vào cơ thể gầy yếu kia, Âu Lăng Dật đột nhiên hơi hơi dao động, một đạo ngân quang lạnh lẽo bất ngờ bắn về phía cổ Âu Hình Thiên.
Cảm giác nguy hiểm cận kề chuẩn bị hướng phía mình đánh tới, Âu Hình Thiên kinh hãi, vội vàng nghiêng người, rất nhanh tránh khỏi sự tấn công, quay đầu nhìn phát hiện nhi tử hai mắt hoàn toàn trống rỗng đang cố gắng đứng lên, trong tay cầm một con dao giải phẫu nhiễm đầy máu tươi, siết chặt trước người, trạng thái mất kiểm soát muốn tấn công hắn.
Nhìn âu phục ở tay trái bị khoét một lỗ hổng, Âu Hình Thiên âm thầm cảm thán bản thân may mắn tránh né kịp lúc, nhưng khi thấy ánh mắt Âu Lăng Dật không hề có tiêu cự nhìn mình, chỉ biết theo phản xạ phòng vệ, hắn lại bắt đầu lo lắng đứng lên.
“Dật nhi, buông dao ra, ta là cha con!” Hắn thật cẩn thận cất giấu ý đồ tới gần tiếp cận nhi tử.
Đáp lại hắn vẫn hành động công kích không hề thiện chí, Âu Hình Thiên cố hết sức ứng phó công kích xảo quyệt và vô cùng nhanh nhẹn của Âu Lăng Dật, mặc dù Âu Hình Thiên có đủ năng lực một kích đem bắt con trai lại nhưng là e sợ chính mình làm thương y, chậm chạp không dám xuống tay.
Linh hoạt tránh né từng đạo mũi nhọn màu bạc hướng chính mình chém tới, Âu Hình Thiên mắt lóe tinh quang, âm thầm suy tư sách lược, từ công phòng vệ chuyển thành lui trốn, cố ý tạo ra sơ hở, mạnh mẽ nắm lấy con dao sắc lạnh sắp chém qua chỗ mình, tức khắc xoay người bắt được điểm yếu của nhi tử khống chế y một đoạn.
Động tác nhanh nhẹn gọn ghẽ, tách con dao nguy hiểm trên tay tiểu nhi tử ra, quan sát kỹ càng tình trạng y hiện tại, Âu Hình Thiên nội tâm chấn động, nảy sinh bất an cực độ: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra loại chuyện gì mà có thể khiến đứa trẻ khiết phích bẩm sinh tự đem chính mình biến thành bộ dạng này?
Chỉ thấy thiếu niên bị trói chặt ở trong lòng hắn ánh mắt trống rỗng, quần áo màu trắng tiêm nhiễm mảng đỏ tươi loang lổ, trên gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn rơi xuống dòng huyết lệ, khung cảnh kinh tâm động phách, nhưng xúc cảm tuyệt mỹ.
“Dật nhi, có papa ở đây, mau tỉnh lại! Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi…” cảnh tượng trước mắt như dao găm đục khoét trái tim Âu Hình Thiên thập phần đau đớn, nội tâm hắn không khỏi thắt chặt, trong thanh âm run rẩy không ngừng nhẹ giọng an ủi, dùng sức ôm chặt hai người, thật muốn đem vật nhỏ trong lòng dường như đã mất đi linh hồn khảm sâu vào người hắn.