Âu Hình Thiến cảm thấy thực đáng thương, hắn ta vừa trở về lại bị anh trai nhà mình lừa đi. Âu Hình Thiên cuối cùng cũng đuổi được em trai “Kỳ đà”, trong lòng vô cùng mỹ mãn chở hai đứa con quay về Âu gia.
“Hoan nghênh Tiểu thiếu gia trở về!” Bác Ngô quản gia mang theo những người hầu khác ở phía trước chờ sẵn nghênh đón, gặp Tiểu thiếu gia xuống xe, vội vàng mỉm cười cúi đầu hỏi han.
Từ khi thiếu gia còn nhỏ đã luôn nằm viện cho tới nay, Đại thiếu sẽ không về nhà. Luôn ở công ty rồi bệnh viện, ở bệnh viện rồi qua công ty chạy cả hai nơi, người hầu Âu gia cũng chưa từng chạm mặt quá nhiều, cũng nhìn ra Tiểu thiếu gia có địa vị nhất định trong lòng Âu Hình Thiến, bởi vậy đội ngũ nghênh đón càng thêm lớn mạnh không ít.
“Cám ơn bác Ngô.” Đời trước, bác Ngô đối Âu Lăng Dật ít nhiều cũng có quan tâm, chăm sóc, thế nên bạn nhỏ Âu không chút keo kiệt liền hướng bác nở ra nụ cười tuyệt mỹ, khiến bác Ngô không khỏi mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống, nhưng người bên cạnh là Âu Hình Thiên lại cực kỳ đỏ mắt.
“Tiểu Dật, chào mừng em đã về!” Âu Thiên Bảo mặt giáp vàng, người nạm kim cương cũng một phen hạ mình ở trước cửa chào đón, vẻ mặt chân thành tha thiết nhiệt liệt tươi cười, chỉ là, cặp mắt kia hẹp dài trong con ngươi ngẫu nhiên ánh lên chút sắc lạnh, âm ngoan mà qua.
Người này bên trong lẫn bên ngoài không hề đồng nhất, rõ ràng chán ghét chính mình đến chết, càng muốn tỏ vẻ nhiệt tình sáp tới lừa mình dối người, có anh trai là gã, y không những thấy cảm kích mà còn thấy phiền, Âu Lăng Dật đơn giản trực tiếp không đặt sự tồn tại của gã vào mắt, đầu chẳng buồn nâng một chút, coi gã như không khí một bước thẳng trở về phòng.
Âu Thiên Bảo kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Âu Lăng Dật khí tức lạnh lẽo, gương mặt không cảm xúc lướt qua người mình, lên lầu trở về phòng, biểu tình gã cứng đờ không dám tin.
Giờ phút này, ở trong lòng gã, độ chán ghét Âu Lăng Dật đang tăng nhanh theo cấp số nhân: Người như thế nào mà không có một chút e dè, vô lễ kiêu ngạo đến tận thế?
Âu Lăng Sương đã sớm thấy rõ bộ mặt dối trá, điêu ngoa của Âu Thiên Bảo, thái độ dành cho gã không nóng không lạnh, chỉ thản nhiên gật đầu đi về phòng thay quần áo.
“Đừng nhìn, nếu không phải trước kia con làm xằng làm bậy, em trai con nhất định sẽ không làm vậy đối với con.” Bắt gặp con trai lớn nhìn chằm chằm bóng dáng tiểu nhi tử, sắc mặt hết chuyển xanh lại thành đỏ, còn quay đầu về phía mình, vẻ mặt phẫn uất ai oán, Âu Hình Thiên vỗ vỗ đầu của Âu Thiên Bảo, nhẹ nhàng bâng quơ tỏ thái độ.
Ở trong mắt Âu Hình Thiên, Âu Thiên Bảo được đãi ngộ đến mức kiêu căng, là do nó tự mình làm bậy, phải biết gánh vác hậu quả, không có gì ủy khuất. Ngay cả bản thân hắn ở trước mặt bé con còn trở nên trong suốt. Mức độ của Âu Thiên Bảo có tính là gì?
Vì thế, trải qua quá trình được Âu con bơ thành quen, Âu cha tâm tình lại thăng hoa.
Âu Hình Thiên có thể bao dung tất thảy mọi chuyện cho Âu Lăng Dật, nhưng Âu Thiên Bảo thì không thể, gạt bỏ những cáo buộc gã ám chỉ, khúc mắc như sương cá kẹt trong cổ họng của mối quan hệ anh em hai người không những gỡ bỏ, ngược lại oán hận chất chứa càng sâu.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Cơm chiều, trừ bỏ Nhị thúc bôn ba bên ngoài, mọi người đều tề tụ ở phòng ăn.
“Dật nhi, papa là cho con thời hạn hai tháng không phải để con dưỡng thương tại nhà, vẫn là mỗi ngày cùng ta đến công ty đi? Cùng papa đi công ty nha? Con một mình ở nhà khuất khỏi tầm mắt ta, ta lo lắng!” Thừa dịp bác Ngô đặt món ăn trước mặt con trai, Âu Hình Thiên vẻ mặt chờ mong mở miệng.
Bác Ngô nghe thấy câu nói kia của Đại thiếu, tay bê thức ăn không cẩn thận run lên, cũng lập tức khôi phục vững vàng, nội tâm tiểu nhân biểu tình ai oán: Đại thiếu a, cảm nhận của những người ngoài như tôi ngài không để vào mắt sao?
Âu Thiên Bảo nghe được lời phụ thân đề nghị, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Âu Hình Thiên đang ngồi sát bên Âu Lăng Dật, trong mắt cừu hận chợt lóe phóng qua.
Âu Lăng Dật liếc Âu Hình Thiên một thân dáng bộ lo lắng ấm áp cùng Âu Thiên Bảo không ngừng phát lạnh tỏa ra ám khí, cảm nhận bầu không khí băng hỏa đối nghịch, tuy vô cùng khác thường nhưng không thể làm gì, thanh âm cứng nhắc trả lời: “Con muốn đi học với chị, phụ thân giúp con trả phép* đi!”
(Trả phép ở đây nghĩa là khi nghỉ học rồi trở lại, phải đi trả phép thì mới quay lại học được, kiểu như lúc nghỉ thì xin nghỉ, còn lúc muốn học lại thì phải trả phép nghỉ trước đó)
“Vậy được rồi, ngày mai papa sẽ giúp con đi trả phép.” Âu Hình Thiên thê nô không thể từ chối việc trả phép cho con trai, trong chốc lát lập tức cảm thấy buồn tủi nhưng trên mặt tràn đầy kiên nhẫn mỉm cười, thậm chí lộ ra một tia lấy lòng khó che giấu.
Trông thấy dáng vẻ dịu dàng, sủng nịch trước đây chưa từng thấy ở Âu Hình Thiên, Âu Thiên Bảo nhớ lại khoảng khắc chính mình đã lỗ mãng thế nào trong bữa tiệc hôm đó, đáy lòng cảm thấy vô cùng bức bách. Thật sự là thất sách, chẳng những không ly gián được tình cảm hai người, papa lần này trở về, ngược lại đối xử với Âu Lăng Dật rất tốt, càng dung túng hơn.
“Đồ ăn đã lên hết, mời Đại thiếu và thiếu gia, tiểu thư nâng đũa.” Trên bàn khi mọi người còn đang trò chuyện, bác Ngô nhanh chóng chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn, cung kính mở miệng, nhắc nhở dùng cơm.
“Hôm nay đồ ăn thực phong phú a.” Nhìn một bàn đầy đủ món ăn tẩm bổ, nào là canh xương hầm, cá chiên ngũ vị, gà ướp thảo dược, Âu Hình Thiên nhíu mi.
“A, đây đều là Thiếu gia phân phó, nói hôm nay Tiểu thiếu gia xuất viện, cố ý làm gần này món ăn, tất cả có công dụng giúp xương cốt mau hồi phục. Tiểu thiếu gia ngài nhất định phải ăn thật ngon vào nhé.” Bác Ngô không hề biết chuyện hai vị thiếu gia ở yến hội đã xảy ra tranh chấp, không tránh khỏi việc mở miệng thay mặt anh trai Âu Lăng Dật hòa giải.
“Những món như vậy, cháu không ăn.” Cau mày nhìn bàn thức ăn canh xương hầm, cá chiên ngũ vị, Âu Lăng Dật lạnh nhạt cự tuyệt.
Lần này y mở miệng, hoàn toàn bảo trì tác phong đến mức đơn giản cực kỳ, không phụ sự mong đợi của mọi người trong nhà ăn đang gắt gao nhìn mình, nhất thời ánh mắt đồng loạt sáng quắc, đặc biệt là Âu Thiên Bảo, khí tức lạnh lẽo thấu tận xương.
“Hử? Dật nhi có thể nói cho papa biết vì cái gì lại không ăn?” Thấy Tiểu nhi tử không chịu ăn, nhất định có đạo lý, tuyệt sẽ không nổi tính trẻ con là trả đũa Đại nhi tử. Âu Lăng Dật tâm tư đơn thuần lại trong sáng như vậy, sao có thể có chuyện mang ý xấu, Âu Hình Thiên ôn nhu mềm giọng hỏi.
“Đúng vậy, tại sao em không ăn? Mấy món này đều tương đối bổ xương giúp em mau khỏi đó nha!” Quan sát được khóe mắt Âu Thiên Bảo đang kịch liệt phóng ra tia muốn ăn thịt Âu Lăng Dật, Âu Lăng Sương nội tâm lo lắng, vội vàng cất tiếng làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.
Vốn không muốn nhiều lời, không ăn chính là không ăn. Nhưng nếu là chị gái Lăng Sương mở miệng hỏi, Âu Lăng Dật buông xuống nét lạnh nhạt, giải thích: “Những món đó tất cả đều mang chất béo và dầu mỡ. Xương cốt bị tổn thương sau khi tái sinh, chủ yếu dựa vào tác dụng của màng xương và cốt tủy, mà màng xương, cốt tủy chỉ có ở điều kiện hấp thụ các chất như kẽm, photpho, magie, mới tiêu hóa được đồng thời chuyển biến thành lớp vỏ canxi giúp kết lại chỗ khung xương gãy. Nhưng ngược lại, dù cho có hấp thu dầu mỡ cùng các loại thực phẩm giàu canxi đi nữa thì cũng sẽ tạo thành chất bọt và bị thải ra ngoài, khiến thành phần các chất vô cơ tăng cao đến hàm lượng khó điều tiết, làm cho cốt chất hữu cơ nội chất thiếu cân đối, vết thương ban đầu đang khép sẽ phản tác dụng làm mềm xương, hoàn toàn vô bổ!”
Âu Lăng Dật sau khi giải thích triệt để, tao nhã đem món ăn trước mặt dứt khoát chuyển qua một bên, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Mọi người cũng không còn đặt chú ý trên người Âu Lăng Dật, ai nấy đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Âu Thiên Bảo.
“Con… Con không phải cố ý… Con cũng không biết mấy món đó có vấn đề!” Âu Thiên Bảo giờ phút này nội tâm thực bi ai. Gã là thật sự không biết chừng đó món ăn lại có hại đối với thương thế của Âu Lăng Dật. Gã vốn chỉ đơn thuần nghĩ ở trước mặt Âu Hình Thiên diễn một chút kịch anh em tình thương mến thương, em ngã anh đau, vãn hồi hình tượng đã cực xấu ở trong mắt phụ thân.
Đổi lại thái độ vô tội của gã, mọi người trên bàn ăn thấy Âu Thiên Bảo có tật giật mình, thề thốt phủ nhận đủ kiểu, im lặng quyết định bỏ ngoài tai, lảng tránh tầm mắt ngây thơ kia.
Đã bị mọi người hoài nghi, Âu Thiên Bảo hiện tại cuối cùng hiểu rõ, nếm được tư vị hết đường chối cãi, bị đổ oan, vu khống, hay hiểu lầm rốt cuộc là gì, quả nhiên là nghiệp mình tạo sẽ quay về quật, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
“Dật nhi chớ đi. Quản gia, trước tiên mang hết mấy món này đem đổ đi.” Âu Hình Thiên trong lòng bất mãn, nhưng ngại tiểu nhi tử vừa về mới nhà, không muốn phải làm to mọi chuyện, đơn giản dùng ánh mắt khó lường liếc qua chỗ đại nhi tử còn đang chịu nghiệp, thấy Âu Lăng Dật định về phòng, vội vàng cất tiếng níu kéo y, quay sang hạ lệnh cho Quản gia.
“Dật nhi nói cho papa, con hiện tại ăn cái gì mới tốt? Papa lập tức kêu đầu bếp chuẩn bị, con hãy chờ một chút, được không?” Âu Hình Thiên ngữ khí ôn nhu không thể ôn nhu hơn, đồng thời nội tâm tự trách chính mình thất trách, trên đường về nhà không chịu tra rõ tư liệu, nghiên cứu danh sách thực phẩm dinh dưỡng tốt nhất cho tiểu nhi tử, quá là sơ ý!
“Khư ứ tài năng sinh tân cốt*, cho nên hiện tại con muốn ăn một ít đồ ăn dễ dàng tiêu hóa. Ít đạm, giống rau dưa, các loại đậu, hoa quả, canh cá bình thường, tốt nhất là thịt trắng, kị đồ ăn nhiều gia vị, khô nóng, đầy mỡ.” Sau trọng sinh, nguyên tắc sống như người đi tu, vô cùng cứng nhắc của bạn nhỏ Âu không những giảm xuống mà còn tăng thêm, vẻ mặt bình thản không chút khó xử mở miệng.
“Bác Ngô, đã nghr rõ chưa? Về sau dựa theo tiêu chuẩn này mà làm.” Âu Hình Thiên đối với Âu Lăng Dật ở trước mặt mình không hề kiêng kị đưa ra yêu cầu, hắn nhẹ nhàng cười, tâm tình cực tốt. Đây là lần đầu từ khi nhi tử bị thương tới nay, cùng hắn nói chuyện nhiều hơn một câu, đáng giá để kỷ niệm!
“Đều nhớ kỹ. Chỉ là, Đại thiếu, những món ăn của Thiếu gia vẫn còn có thể dùng được, cũng không nên đổ hết chứ? Mặt khác tôi sẽ kêu đầu bếp nấu cho Tiểu thiếu gia khẩu phần ăn riêng là tốt rồi.” Khẩu vị của Đại thiếu tương đối mặn, bắt chước ăn theo Tiểu thiếu gia ăn thanh đạm như vậy làm sao mà chịu nổi? Nội tâm bác Ngô chần chừ.
“Không được, Dật nhi ăn cái gì, mọi người liền ăn cái đó, đem đổ hết đi.” Âu Hình Thiên kiên quyết, bác Ngô đành gọi người hầu đem đồ ăn đều mang đi xuống.
May mắn Âu gia ngay cả đầu bếp cũng có tài nghệ cao siêu, món ăn đơn giản đạm bạc vẫn có thể khiến vị giác bùng nổ, trên bàn mọi người trừ bỏ Âu Thiên Bảo, ai nấy đều ăn thực vừa lòng.
Sau khi ăn xong, giữ chặt người bên cạnh đang chuẩn bị xoay người lên lầu trở về phòng Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên ngoài cười nhưng lòng thì đổ lệ: “Dật nhi, con tiếp nhận cuộc phẫu thuật kia của Giản Hạo Tường có cần papa giúp con chuẩn bị cái gì không?”
“Không cần.” Né tránh bàn tay to lớn đang ghìm chặt chính mình của Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật biểu tình đen lại, thanh âm cứng nhắc từ chối.
“Thật sự không cần? Ví dụ như dành cho con một căn phòng riêng? Tái gia vài cái kể chuyện cái? Gọi bác sĩ bên Mỹ chuẩn bị cho con bộ sách về giải phẫu tim khoa ngoại? Các quốc gia, các ngoại khoa danh gia, bản đơn lẻ, đã không xuất bản nữa, cả những bản viết tay quý hiếm, ta đều tìm cho con! Dật nhi thật sự không cần?” Hơi hơi khom người, Âu Hình Thiên mỉm cười dụ hoặc, hài lòng nhìn tiểu nhi tử động tác đình trệ, quay đầu, hai mắt mở to chuyên chú nhìn về phía chính mình.
Trời ơi! Tiểu tử kia, ánh mắt không đùa được, thật sự quá khả ái! Đừng nhìn papa như vậy, papa không chịu nổi đâu! Đối diện con ngươi trong suốt của Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên nội tâm kích động, không ngừng khắc chế bản thân kêu rên, nhưng là nghĩ đến kế hoạch dụ dỗ của mình, chỉ có thể cố gắng tự kiềm chế.
“Chỉ cần con mở miệng thỉnh cầu, ta liền lập tức cho người đi chuẩn bị, thế nào?” Ngữ khí dụ dỗ trẻ con như mấy bà dì hay cầm kẹo bắt cóc con nít ngoài đường, Âu Hình Thiên vì thân cận, dụ dỗ tiểu nhi tử thành công, không từ bất cứ thủ đoạn mất mặt nào.
Vốn nội tâm đã hơi giao động, Âu Lăng Dật còn đang ôm chờ mong bỗng nghe nốt câu sau, tức khắc khôi phục lại biểu tình cứng nhắc, gương mặt vô cùng không cảm xúc: Không có vốn thì không có vốn, một đời này, y khẳng định bản thân sẽ cầu xin Âu gia bất luận một thứ gì.
Âu Hình Thiên mong chờ thanh âm nhu thuận từ nhi tử truyền đến, hướng chính mình đưa ra yêu cầu, nào biết câu nói của mình vô tình lại khiến thái độ Âu Lăng Dật thêm lạnh lẽo, không chút do dự xoay người bước đi, Âu Hình Thiên thất bại thứ n+1.
Hắn nhìn bóng dáng nhi tử mau chóng biến mất khỏi tầm mắt, vô lực thở dài, bước nhanh đuổi theo sau: “Những lời vừa nãy đều là papa nói giớn đó. Đi thôi! Thư phòng đã chuẩn bị sẵn, hiện tại papa mang con cùng đi.”
Âu Lăng Dật bĩu môi: Một đời này, người cha Âu Hình Thiên càng ngày càng thay đổi thất thường!
Hai người đi lên lầu ba, đứng trước thư phòng chuyên dụng của Âu Hình Thiên. Đập vào mắt là trang bị tiên tiến nhất, mật mã vân tay sinh học cực kỳ khó bẻ khóa, Âu Lăng Dật vẻ mặt nghi hoặc: Không phải đi lạc rồi đi? Đây chính là thư phòng Âu Hình Thiên, người lạ chớ đến!
“Trong nhà phòng không đủ, không thể một mình an bài cho ngươi, papa liền đem thư phòng của bản thân dành ra một không gian vừa đủ cho con, Dật nhi con có để ý không?” Thông qua việc đang dùng vân tay để mã hóa, Âu Hình Thiên dấu nhẹm thần sắc, cố tình bẻ lái vấn đề bằng cách nói dối chuyên nghiệp.
Phòng rốt cuộc có đủ hay không, chưa bao giờ trong phạm vi tự hỏi của Âu Lăng Dật, chỉ cần Âu Hình Thiên hứa hẹn, trong thư phòng đều có đủ, y lười để ý, không có bất luận ý kiến. Vì thế bạn nhỏ Âu gật đầu rất là rõ ràng, tỏ vẻ đã biết, có thể sử dụng.
Gặp tiểu nhi tử quả nhiên nội tâm đơn thuần không thấy sự bất thường, cứ như vậy dễ dàng bị mình lừa dối, Âu Hình Thiên trong lòng mừng thầm. Hắn hiện tại thật sự là không còn cách khác, tiểu tử kia cả ngày đối với chính mình hờ hững, đợi y xuất viện xong, nếu không là đến trường thì cũng lao đầu vào làm việc, ngay cả chạm mặt một chút cũng khó khăn, khó để mà bồi dưỡng cảm tình.
Âu Hình Thiên càng nghĩ, rốt cục cũng nghĩ tới biện pháp này, ít nhất về sau mỗi ngày buổi tối về nhà, còn có thể gặp nhi tử chút ít. Có thế thôi đã đủ xa xỉ đối với hắn, trong lòng không khỏi tưởng tượng.
“Ta đã lưu lại vân tay con trên đây, về sau chỉ cần chạm trên mặt khóa, cửa có thể mở ra, Dật nhi đã biết chưa?” Sợ nhi tử không biết dùng, Âu Hình Thiên lại đem động tác biểu thị một lần.
“Ừm.” Nóng lòng muốn mau chóng vào trong, Âu Lăng Dật kiên nhẫn gật đầu.
“Ngoan! Vào đi thôi.” Trông thấy nhi tử giờ phút này đặc biệt nhu thuận, Âu Hình Thiên tính toán thử xoa xoa đầu y, nhưng không bị y tránh né, tâm tình hắn thập phần kích động.
Âu Lăng Dật tâm tư sớm đã bay đến chiếc bàn to lớn đặt khang trang trong phòng, cả máy tính, cùng tủ sách quý giá trên tường, nào còn thời gian rảnh rỗi để ý đến động tác ăn đậu hũ kia của Âu Hình Thiên? Hai mắt Âu Lăng Dật tỏa sáng, bước nhanh đứng trước giá sách trên cao, gương mặt nghiêm túc xem kĩ tên của từng loại sách đặt ở kệ, càng xem con ngươi tinh xảo càng lấp lánh diễm lệ.
“Ha ha, vừa ý con sao?” Âu Hình Thiên bắt gặp con trai đang cao hứng, không khỏi cảm động lây. Đối với công tác nhanh chóng lại hiệu suất cao của cấp dưới rất hài lòng, suy nghĩ sau này nhất định sẽ tăng lương.
“Rất thích. Tôi muốn quyển sách kia!” Âu Lăng Dật hơi nhón mũi chân nhưng vẫn chưa đủ để chạm đến một quyển sách được đặt trên giá không còn xuất bản nữa, chỉ đành bất lực quay đầu, ngước mắt bình tĩnh nhìn phụ thân y, bàn tay trắng nõn nhỏ bé chỉ vào nơi không thể với, ánh mắt hối thúc.
“Papa lấy cho con!” Âu Hình Thiên bị ánh nhìn quá manh của Âu Lăng Dật cọ vào lòng đến nhột, vội vàng tiến lên, thoải mái đem quyển sách kia từ kệ đưa xuống, đặt vào tay con trai, trong lòng thầm nghĩ: Quyển sách này có phải ngươi muốn bị trừ lương hay không? Dám để con trai ta phải nhón chân mấy lần?
Âu Lăng Dật nắm được sách quý, lập tức cúi đầu, vất phụ thân không còn giá trị lợi dụng ra sau đầu, ngồi ở bàn học nhỏ bên cạnh bàn làm việc lớn, giống như mèo con vớ được cuộn len cực kỳ đáng yêu.
Bị nhi tử lợi dụng xong rồi vứt bỏ, Âu Hình Thiên chẳng những không tức giận, trong lòng còn vừa lòng đến cực điểm, người làm cha này, chung quy vẫn là có điểm tác dụng.
Thấy Âu Lăng Dật nghiêm túc đọc sách, Âu Hình Thiên cũng đi đến trước bàn làm việc của mình, mở máy tính, bắt đầu rơi vào trạng thái xử lý công việc. Nhìn văn kiện trong tay, nhưng ánh mắt hắn đang không khỏi hướng về phía con trai, một chút cũng không dời khỏi, đảm bảo chắc chắn Âu Lăng Dật luôn nằm trong tầm mắt mình.
Thiếu niên cúi đầu, nghiêm túc đọc sách, khi thì hơi nhíu mi, khi thì môi nhỏ hơi cắn lại, biểu tình so với bình thường phong phú hơn rất nhiều. Nhìn như vậy càng giống tinh linh nhỏ bé sống động, Âu Hình Thiên đột nhiên cảm giác nội tâm một trận rung động, rốt cuộc phát ra tần số dao động quá lớn.
“Có việc sao?” Cảm giác ánh nhìn hắn tập trung trên người mình, Âu Lăng Dật ngẩng đầu, nhìn về phía ngọn nguồn, nhíu mày đặt câu hỏi.
“A, không có việc gì, papa nghỉ một chút.”
Bị câu hỏi tiểu nhi tử làm cho bừng tỉnh, Âu Hình Thiên không hiểu vì sao lại cảm thấy xấu hổ, vội vàng xua tay giải thích.
Âu Lăng Dật không hề nghi ngờ hắn, gật gật đầu, lại đắm chìm vào thế giới trong sách.
Nhận thấy con trai không đặt ra nghi vấn, Âu Hình Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hồi tưởng lại việc vừa nãy, bất giác không khỏi khó hiểu đứng lên: Ngắm con của mình thôi mà, có cái gì đáng xấu hổ chứ? Bình tĩnh!
Tự an ủi bản thân, Âu Hình Thiên cuối cùng cũng không muốn tiếp tục quấy rầy con trai, ánh mắt đảo qua máy tính trước mặt, ý niệm trong đầu hiện lên. Lặng lẽ điều chỉnh tốt suy nghĩ cùng góc độ, hắn mở ra tần số ẩn gắn kết với hệ thống, sườn mặt góc cạnh, tinh xảo của Âu Lăng Dật nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.
Âu Hình Thiên chuyên chú nhìn máy tính, lâm vào trầm mê. Nửa ngày sau, hắn một tay cầm con chuột, nhấn vào cái nút giữa màn ảnh, đem tất cả biểu tình biến hóa trên mặt nhi tử lưu lại hết, tâm tình cả trong lẫn ngoài đều là cảm thấy mỹ mãn, nội tâm thầm nghĩ: Phải nhắc Raymond chuẩn bị thêm nhiều cái khung ảnh nữa mới được.