Từ trong phòng khám tư vấn tâm lý đi ra, biểu tình Âu Hình Thiên cực kỳ vừa lòng.
“Đại thiếu, có phải đã thu hoạch rất tốt đúng không!” Lam Vũ mở cửa xe đón lão đại, nét mặt tuấn nhã mỉm cười.
“Ừ, không sai. Lam Vũ, Dật nhi từng khen cậu trước mặt tôi, nói cậu là người tốt. Xem ra ánh mắt nhìn người của nó thật chuẩn xác. Sau khi trở về liền tăng lượng cho cậu!” Âu Hình Thiên vừa nhắc đến nhi tử, vẻ mặt liền hiện lên kiêu ngạo.
“Cám ơn Đại thiếu!” Lam Vũ cũng không chối từ, khẽ gật đầu, đợi lão đại ngồi xuống xe, chính mình mới theo sau tiến vào, hai gã bảo tiêu cũng nối đuôi nhau lên xe.
Nhìn thấy khuôn mặt thành thành thực thực, ngốc nghếch A Trung ngồi bên cạnh hắn, Âu Hình Thiên không thừa không thiếu đánh giá một câu: “Bộ dáng không hề giống người tốt, đúng là chỉ có thể làm bảo tiêu cả đời!”
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
A Trung vô tội ngó sang lão đại, lại quay đầu cầu cứu đồng môn, bắt gặp ánh mắt đồng tình của bảo tiêu Ất cùng Lam Vũ, gã cực lực cúi thấp đầu, cố gắng thu nhỏ độ tồn tại bản thân ở trên xe.
Lam Vũ âm thầm quan sát dáng vẻ lão đại gặp chuyện liên quan đến Âu Lăng Dật thái độ liền đặc biệt khác thường, bây giờ còn đột nhiên nổi tính trẻ con, trong lòng nghĩ ngợi: Xem ra Đại thiếu thật sự rất xem trọng Tiểu thiếu gia, bất quá Tiểu thiếu gia y lại là một người có tính cách khó chiều, Đại thiếu về sau nhất định là kiếp thê nô.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Lo lắng con trai tỉnh dậy bên cạnh không có ai bầu bạn, Âu Hình Thiên một đường thúc giục lái xe tốc độ nhanh hơn, rốt cục trong vòng 10 phút đã chạy về bệnh viện.
Cách phòng Âu Lăng Dật khoảng năm mét, hắn cước chân phóng mạnh mẽ, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng bệnh, đồ đạc đơn giản nhưng sạch sẽ, chăn đệm trên giường một màu thuần trắng nhưng đã không còn người nằm ở đấy, hiển nhiên con trai hắn đã thức dậy.
Âu Hình Thiên khẩn trương nhìn chung quanh một vòng, thấy một cục bông nho nhỏ lẳng lặng ngồi ở ban công dựa vào ghế phơi nắng, Âu Hình Thiên ngỡ ngàng hít thật sâu.
Tiểu thiếu niên gầy yếu hai tay ôm người, đặt cằm trên đầu gối, mi mục rũ xuống, an tĩnh đắm chìm trong ánh nắng mặt trời màu vàng nhạt.
Làn da y vốn đã tái nhợt đến trong suốt, lại mặc thêm y phục trắng của bệnh nhân, cả người được dương quang chiếu xạ quả thực xán lạn vạn phần, theo quang ảnh biến ảo thân hình chớp động, giống như tùy tiện sẽ bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, tiêu tán ở trong không khí.
Âu Hình Thiên đã quên mất việc bước tiếp, chỉ có thể yên lặng đứng sừng sững nơi cửa phòng khép hờ, ngừng thở, si ngốc nhìn thiếu niên tỏa sáng rực rỡ, trong lòng một mảnh đau đớn kịch liệt.
Cảm giác xa cách cùng cô tịch này cuối cùng là vì sao mà có? Hắn còn chỉ là một cái 15 tuổi hài tử, một cái hài tử trải qua bao nhiêu đau khổ tài năng trưởng thành như vậy, tài năng tản mát ra như thế làm cho người ta tim đập nhanh cô độc cảm?
Âu Hình Thiên giờ phút này không thể không thừa nhận, bản thân hắn là kẻ máu lạnh. Chính hắn cho tiểu nhi tử sinh mệnh nhưng đồng thời cũng chính hắn từ bỏ y, tạo nên vết thương lòng, dựng lên tấm lá chắn của y đối với mọi người.
Hồi tưởng những lời bác sĩ đã nói, con trai trước đây khả năng chịu quá nhiều kích thích, khiến y sinh ra trạng thái tự phong bế, Âu Hình Thiên thân hình cao lớn đứng thẳng ở cửa, im lặng phỉ nhổ bản thân mình.
“Không muốn vào thì mời ra ngoài.” Một giọng nói mát lạnh tựa nước suối đầu nguồn vang đến, kéo Âu Hình Thiên từ trong mộng trở về.
Hắn vội vàng ngẩng đầu hướng nơi thanh âm phát ra nhìn qua, chỉ thấy tiểu thiếu niên đã xoay người, mở to đôi mắt tròn như con mèo, vẻ mặt không buồn không vui nhìn chính mình.
“Dật nhi con tỉnh rồi?” Âu Hình Thiên đối diện cặp mắt trong sáng của Âu Lăng Dật, sự tự trách vừa rồi lại một lần nữa dâng lên, nhất thời chân tay có chút luống cuống, ngơ ngác, ngốc nghếch hỏi câu vô nghĩa.
Dứt lời, hắn liền ảo não, trong lòng thầm mắng một tiếng “Chết tiệt! Lời mở đầu con mẹ nó mày cũng nói không ra hồn.”
Âu Lăng Dật cảm thấy câu hỏi kia quá dư thừa. Chẳng phải y đang êm đẹp tận hưởng ngồi chỗ này còn cần hắn hỏi sao? Bởi vậy, Âu Lăng Dật không thèm để ý đến Âu Hình Thiên nữa, liếc hắn một cái rồi lẳng lặng quay người tiếp tục phơi nắng.
Y từ đầu đã không muốn bận tâm đến Âu Hình Thiên, chỉ là, thử nghĩ mà coi, bạn đang thích thú hấp thụ canxi cho xương chắc khỏe, sau lưng bất chợt xuất hiện một chú già toàn thân tản ra nồng đậm hắc khí, nếu là mọi người, mọi người có chịu được không.
“Dật nhi con phơi nắng bao lâu rồi?” Âu Hình Thiên kéo ghế qua căng thẳng dựa vào y, ngồi bên cạnh Âu Lăng Dật, mỗi lần mở miệng là mỗi lần phát ngôn cực kỳ ngốc, đặt câu hỏi.
Âu Hình Thiên biểu tình trấn định mỉm cười, hướng tiểu nhi tử bình tĩnh rót một ly nước trái cây, nội tâm khủng bố ngay tức khắc móc súng lục ra, tự chĩa vào ót chính mình: “Kêu ngươi nói một câu đàng hoàng ngươi cũng không nói được. Bình thường không phải đàm phán công việc rất tốt sao? Còn cái gì mà đứng đầu hắc đạo? Rõ ràng là đứng đầu rạp xiếc đi!’
Vì thế đối mặt Âu bé con, chỉ số thông minh Âu cha trực tiếp thoái hóa xuống cấp độ mầm non.
Âu Lăng Dật thản nhiên không hề biết Âu Hình Thiên do không lấy lòng được mình mà tâm tình sinh ra buồn bực, y giờ phút này hoàn toàn loại bỏ tinh thần quấy nhiễu của Âu Hình Thiên ra ngoài tâm trí, tai xem như điếc mà phơi nắng dưới ánh sáng.
“Dật nhi, bình thường con thích làm cái gì?” Âu Hình Thiên chuyên chú nhìn con trai hoàn mỹ tinh xảo bên cạnh, thấy lông mi dày đậm lại cong vút chớp chớp, tựa cánh bướm đậu trên hoa cỏ phi thường xinh đẹp, hắn cực lực ẩn nhẫn đè xuống suy nghĩ chạm vào, chỉ có thể dựa vào câu hỏi đến dời đi lực chú ý bản thân.
“…” Đáp lại hắn là một mảnh im lặng.
“Vậy bình thường con thích ăn cái gì?” Âu Hình Thiên không nổi giận chút nào.
“…”
“Có sở thích gì?”
“…”
“Có đặc biệt yêu cái gì? Thích cái gì có hình thù, dáng vẻ không?”
“…”
Hỏi nửa ngày, đáp lại hắn vĩnh viễn là sự hờ hững của con trai, thậm chí dư quang nơi khóe mắt cũng lười không bố thí hắn dẫu một cái.
Âu Hình Thiên trong lòng vô lực, lại kỳ quái, một chút mất kiên nhẫn cùng lửa giận đều không có. Tiểu tử lạnh nhạt, khép kín âu đều là do một tay hắn tạo thành, hắn có thể trách cái gì, nổi giận cái gì? Hiện tại chỉ có thể tận hết mọi khả năng cố gắng bù lại.
Âu Hình Thiên im lặng ngẫm nghĩ về bản thân lúc trước, tự cổ vũ bản thân khôi phục một chút tự tin, tiếp tục công cuộc kháng chiến trường kỳ.
Tiểu nhi tử không muốn trả lời, hắn cũng sẽ không lại đi làm loại chuyện vô tích sự, phải đặc biệt quan tâm, ở bên cạnh y. Hiện tại, có thể an tĩnh hít chung bầu không khí với Âu Lăng Dật tuy là trong chốc lát, hắn trong lòng cũng thấy quá đủ.
Tiết trời ngày xuân ánh mặt trời rất ấm áp, không khí trong lành, tươi mát, xa xa, tụ tập nhiều bệnh nhân đang cùng nhau ra chỗ hoa viên phơi mình, khỏa khuây, dưới lầu tiếng cười tiếng đan xen ồn ào, có vẻ náo nhiệt, mà tiểu thiếu niên duy trì nét mặt bình tĩnh đứng ở kia ngẩn người.
Âu Hình Thiên quan sát phía dưới có một đám trẻ con vui đùa ầm ĩ, lại quay đầu nhìn về phía tiểu nhi tử mặt không chút thay đổi, trong lòng não bổ vật nhỏ mới tí tuổi đầu đã mang dáng vẻ cô độc u ám, nội tâm càng thêm chua xót không khôn nguôi.
Mà bạn nhỏ Âu của chúng ta có đang khổ não hay u sầu cái chi đâu? Y cái gì cũng không suy nghĩ, đám người phía dưới phát tán trước mặt y một đống tinh thần lực cực kỳ khổng lồ, cực kỳ sung túc, y chính là bận rộn không ngừng hấp thụ năng lượng, bổ sung thiếu thốn nội tức bản thân, làm sao rảnh rỗi để nghĩ đến việc khác?
Rốt cuộc, khi nắng chiều hoàng hôn dần dần ngả về tây, đám người chậm rãi tản đi, Âu Lăng Dật đình chỉ hấp thu, cơ thể dựng thẳng, uể oải xoay nhẹ thắt lưng.
Hai tay y mở ra, nhất thời làm cho chiếc áo khoác sau lưng theo động tác của y rơi xuống dưới. Âu Lăng Dật nhặt lên áo khoác, nhìn thấy trên đường may vạt áo là hoa văn thủ công thập phần tinh xảo mà chỉ có người Âu gia mới có thể mặc được, y thản nhiên ở trong phòng quét mắt một vòng, quả thực thấy Âu Hình Thiên đang ngồi ở sô pha tiếp khách, chuyên tâm xử lý công việc, mà Lam Vũ cũng cầm sấp văn kiện dầy đặc, ngồi bên người hắn, gương mặt nghiêm túc cẩn thận xét duyệt.
“Tại sao cha còn chưa đi?” Âu Lăng Dật đem áo khoác đặt trả về cạnh Âu Hình Thiên, đầu hơi ngước, chớp chớp cặp mắt to tròn, bình tĩnh nhìn hắn.
Âu Hình Thiên ngẩng đầu mỉm cười, hướng Âu Lăng Dật vô cùng ôn nhu cùng quan tâm, lúc cất giọng cũng hoàn toàn ngó lơ hành vi đuổi khéo của y: “Papa muốn ở trong này để chăm sóc con nha! Yên tâm, ta sẽ không phát ra âm thanh, chắc chắn không làm phiền đến con!”
Âu Lăng Dật không để ý tới lời cam đoan Âu Hình Thiên, hai mắt tập trung dừng lại bên người Lam Vũ, chầm chập đánh giá từ trên xuống dưới.
“Tiểu thiếu gia đã từng gặp qua tôi?” Lam Vũ bị ánh mắt trong suốt, to tròn lay động kia nhìn chằm chằm, thêm cả một hũ giấm chua Đại thiếu cả người phát tán đè nặng anh, càng ngày lớp hàn khí càng nồng đậm xỏ xuyên vào cơ thể, chỉ dám nơm nớp lo sợ, mở miệng kêu cứu.
“Ừ, gặp qua rồi. Anh ở đây đợi lát nữa cùng chúng tôi dùng bữa tối luôn nhé?” Âu Lăng Dật thành thật gật gật đầu, hai mắt mở to, vẻ mặt chờ mong.
Lăng Sương tỷ giữa trưa vừa nhắn báo tin cho y biết, nói là buổi chiều tan học xong liền chạy qua thăm mình, thuận tiện ăn cơm chung với y luôn, như vậy thiệt trùng hợp, Lam Vũ đã tới rồi, cặp đôi này đúng là nhân duyên trời định, số mệnh sắp đặt phải ở cạnh nhau!
Bạn nhỏ Âu càng nghĩ càng hài lòng, đối với mấy con người vốn định sẵn nhân duyên như Âu Lăng Sương và Lam Vũ cảm giác quá kỳ diệu, hoàn toàn xem nhẹ người đối diện chính là Lam Vũ một bộ biểu tình ai oán“Tôi là bị ép buộc”.
Lam Vũ không ngó sang người bên cạnh cũng biết hắn sắc mặt mỗi lúc một kém, vẻ mặt ghen tuông, đang nhìn mình chằm chằm, mãnh liệt phóng thích lãnh khí lão đại, tự đau khổ cảm thấy bản thân vô tội. Người nằm không cũng trúng đạn, sao lại là anh chứ.
“Dật nhi thực lòng quý mến cậu, Lam Vũ cậu ở lại luôn đi.” Thấy tiểu nhi tử thái độ cực kỳ khác so với lúc nói chuyện cùng hắn, dáng vẻ đó cùng cấp dưới xa lạ một câu cũng chưa từng nói qua cũng muốn chọc mù mắt hắn, Âu Hình Thiên nội tâm tuy rằng ghen tị phát cuồng, nhưng thấy nhi tử vẻ mặt chờ mong, trái tim lại nháy mắt mềm mại thành một vũng.
Con trai thích, vậy chiều lòng y kêu Lam Vũ lưu lại đi, chỉ cần con trai cao hứng là tốt rồi! Âu Hình Thiên đề nghị xong, Lam Vũ liền đáp ứng, trong nháy mắt tiểu nhi tử kia khó lòng kìm nổi tia vui sướng, Âu Hình Thiên phút chốc tâm tình thăng hoa lên tận chín tầng mây.
Dẫu làm cho vật nhỏ một chút sung sướng và vui vẻ, giảm bớt thái độ bài xích với người lạ trên người y, Âu Hình Thiên cam đoan bản thân hắn có thể đáp ứng bất luận các thỉnh cầu của Âu Lăng Dật.
“Tiểu Dật! Chị tới chơi với em nè!” Đúng lúc Lam Vũ đồng ý lời y, Âu Lăng Dật thầm nghĩ khi nào thì Âu Lăng Sương mới đến, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền phóng tên lửa cập bến.
“Chị, em ở đây chờ chị từ chiều rồi đấy!” Âu Lăng Dật cuối cùng cũng chịu lộ ra một tia tươi cười đầu tiên trong hôm nay, chạy đến bên cạnh cửa ôm chầm lấy cô khiến Âu Lăng Sương hơi mất thăng bằng suýt thì té.
“Cha, người khỏe chứ!” Bị em trai quấn lấy, thật vất vả mới ổn định được thân hình. Âu Lăng Sương ngẩng đầu nhìn cái vị mày kiếm đang cau lại, ánh mắt đăm đăm chuyên chú dừng trên người mình Âu Hình Thiên, cô âm thầm thè lưỡi, vội vàng cung kính vấn an.
“Vẫn còn sống. Là nữ nhi, bình thường nên thục nữ một chút, động tác không cần quá mức nhiệt tình phóng đại như vậy, tự làm con bị thương thì không vấn đề gì nhưng làm cho em trai con bị thương không tốt lắm đâu.” [xD, mặt sau câu này mới là trọng điểm đi?] Âu Hình Thiên biểu tình lạnh lùng trước mặt con gái mở lớp tư tưởng giáo dục.
“Vâng, con hiểu rồi ạ!” Âu Lăng Sương tức khắc nhu thuận gật đầu.
Âu Hình Thiên bắt gặp thái độ của tiểu nhi tử đang hướng mình lộ ra bất mãn, vội vã kết thúc khóa học dạy con gái, nói: “Ngoan. Con chơi với Dật nhi, cha cùng Lam Vũ tiếp tục hoàn thành công việc, để kịp thời ăn cơm chiều cùng nhau.”
“Vâng!” Quan sát nét mặt phụ thân sau nửa ngày cũng chịu giãn ra, như thế nào còn có chút ôn hòa, Âu Lăng Sương tâm tình thả lỏng, vui vẻ vâng lời rồi tránh đi.
“Tiểu Dật, mau nhìn, đây là mấy quyển sách ngày thường em hay đọc, chị là sợ em nhàm chán nên đều mang đến hết. Còn có, chị đem theo máy tính bản, chúng ta có thể cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau xem phim nữa đó. Em thích cái gì? Chị liền tìm cho em!”
Trên mặt Âu Lăng Sương chạy qua dòng chữ “Thấy chị quan tâm em không? Thấy chị yêu em nhất không? Không mau khen ngợi chị đi” cùng biểu tình hưng phấn, khẩn trương lôi mọi thứ đồ chơi đem bao vây lấy y, cả những tác phẩm y học vĩ đại nhất, notebook đều tất tần tật có đủ.
“Cám ơn chị!” Thấy quyển sách y học được y coi như báu vật kia cũng xuất hiện, Âu Lăng Dật vẻ mặt tươi cười xán lạn, cầm lấy một quyển ôm vào trong ngực không buông tha.
“Ai nha! Cái này không được, chưa đến lúc, em mau trả chị! Bệnh nhân thì phải nghỉ ngơi, quyển sách này chỉ cho phép em khi nào khỏe mới được xem! Chị ở đây là để chơi với em nha, như chơi game chẳng hạn. Miễn là giúp đầu óc em thả lỏng!” Âu Lăng Sương bá đạo một phen nạt em trai giành lấy quyển sách đang bị ôm cứng ngắc trong lòng y ra, đặt dưới gối đầu của mình.
Quyển sách yêu thích của Âu Lăng Dật bị đoạt, nhưng trên mặt y cũng không có một tia khó chịu, vẫn thập phần tươi cười khả ái, nhu thuận gật đầu đáp ứng.
Chị em hai người cam kết thỏa thuận xong, nhanh chóng mở máy tính tìm kiếm vài thứ để giết thời gian, lại còn hứng thú chơi cùng nhau vài trò chơi đang nổi, cảm xúc hưng trí bừng bừng rất vui vẻ.
Âu Hình Thiên tuy rằng ngoài mặt là đang xử lý công việc, kỳ thật lỗ tai vẫn treo bên chỗ kia nghe thầm Âu Lăng Sương, Âu Lăng Dật nói chuyện, không hề từ bỏ ý niệm tìm hiểu sở thích của Âu Lăng Sương, hắn đã nghĩ qua trăm phương ngàn kế, đây chính là thời cơ để hắn tra được.
Tuy rằng bắt gặp thái độ tiểu nhi tử vô cùng xán lạn, vô cùng vui vẻ, những biểu tình mà hắn chưa từng thấy qua dành cho Âu Lăng Sương, trong lòng Âu Hình Thiên chợt quặn đau khó chịu, nhưng cũng không phải không thừa nhận lời bác sĩ tâm lý nói quả nhiên không sai, đứa nhỏ kia thực sự có thể liếc mắt một cái đã biết được ai là đối với nó thật lòng, ai là đối với nó sinh ra ác ý, dùng chân tâm đối nó, nó sẽ dụng hết lòng mà tặng lại.
Điểm này, Âu Lăng Sương so với hắn tốt hơn rất nhiều. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã phạm phải một cái sai thật lớn, một sai lầm trí mạng, dẫu chỉ là một bước đi hụt đã khiến hắn dặm vạn đau, đánh mất niềm tin nơi Tiểu Dật.
Trong lòng than thở, Âu Hình Thiên tuy rằng buồn bực, lại không chút nào uể oải. Dật nhi chung quy là con trai hắn, cha con hai người sẽ còn có thời gian dài phía sau, thậm chí là cả đời.
“Âu tổng? Âu tổng? Chỗ văn kiện này ngài vẫn chưa ký.” Lam Vũ trông thấy lão đại thấn thần ngồi một bên, ánh mắt chuyên chú đặt trên người Tiểu thiếu gia và Tiểu thư đang chơi đùa, hoàn toàn không có tiếp tục xử lý công việc, chỉ có thể mở miệng nhắc nhở.
“Ừ. Đợi lát nữa đi.” Âu Hình Thiên gật đầu, lấy điện thoại di động ra, tập trung dừng lại trước mặt Âu Lăng Dật,‘Răng rắc’ một tiếng đem giờ phút này vĩnh viễn khắc sâu trong tim.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nụ cười kia, một ngày nào đó cũng sẽ vì ta mà nở rộ.
Khí tức ôn nhu luyến tiếc nhìn màn hình, vẽ từng đường nét tuyệt mỹ đang tươi cười của tiểu nhi tử, Âu Hình Thiên cẩn thận nâng niu, nội tâm càng thêm kiên định.