Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Chương 34




——————————

Bữa tối đêm nay, vừa ăn xong cũng đã khuya.

Cây nến cuối cùng đã tắt, ngoài phòng đã rất vắng lặng.

Ngọc Vong Ngôn dùng áo choàng quấn Tiêu Sắt Sắt, đem nàng trở về phòng rồi mới rời đi.

Lục Ý ôm cái gối, thấy Tiêu Sắt Sắt đã trở lại, vội vàng đưa lò sưởi tay cho Tiêu Sắt Sắt, vỗ ngực nói: “Tiểu thư đã trở lại, Lục Ý còn tưởng rằng đêm nay tiểu thư sẽ ở cùng với Vương gia.”

“Nói bậy.” Tiêu Sắt Sắt nói khẽ.

“Nô tỳ không nói bậy!” Lục Ý ngáp, “Hiện tại đã qua giờ tý, tiểu thư người cũng không thấy vậy sao? Nô tỳ thật sự nghĩ rằng Vương gia sẽ để người ở lại thị tẩm, người chính là Vương phi mà, hai người còn chưa có động phòng. A, không đúng không đúng, tiểu thư không biết động phòng là sao, coi như nô tỳ cái gì cũng chưa nói, vẫn nên hầu hạ tiểu thư nghỉ ngơi!” Nói xong liền bắt tay vào làm.

Tiêu Sắt Sắt cảm xúc lẫn lộn, bất lực nghe Lục Ý lảm nhảm, để nàng thay y phục rồi vào trong chăn.

Ngày tiếp theo tỉnh lại, Tiêu Sắt Sắt cực kỳ không thoải mái, Lục Ý gọi y nữ chẩn mạch, thì ra bởi vì vào đông gió lạnh, lại một đêm mệt mỏi làm vết thương cũ của Tiêu Sắt Sắt tái phát.

Ngọc Vong Ngôn tự trách, tự mình dặn dò Tiêu Sắt Sắt nằm nghỉ trên giường, lúc này mới rời khỏi Vương phủ, đi vào triều.

Đế cung rộng lớn, mái cong vểnh lên như sừng, nóc nhà từng con thú điêu khắc tinh tế, cẩm thạch vàng ròng quý giá, quan lại đi đến trước điện Kiền Lân.

Ngọc Vong Ngôn cùng phụ vương Tấn vương cùng đứng một chỗ, trao đổi ánh mắt, cố tình không dao động.

Hôm nay lâm triều, trong triều không khí vô cùng đáng sợ, chuyện người Bắc Ngụy xâm chiếm như là một con dao kề lên cổ Thiên Anh đế.

Bắc Ngụy ở phía bắc Đại Nghiêu, một nước thực lực cường thịnh, toàn dân ủng hộ chiến tranh, cũng có gia tộc Thương thị, danh tiếng được mọi người biết đến. Lần này Bắc Ngụy xâm chiếm biên giới Đại Nghiêu, binh lính của tướng quân Thương thị, võ nghệ cao thâm, dụng binh như thần, Thiên Anh đế phái võ tướng mang binh đến phòng thủ, nhưng phần lớn võ tướng cũng không có hy vọng bảo vệ được chu toàn.

Cho nên không ít quan lại cho rằng, hòa thân là chuyện vô cùng cấp bách. Nhưng phần lớn võ tướng lại không đồng ý hòa thân, triều đình tranh luận không dứt, Thiên Anh đế có chút sầu lo, chỉ đành tuyên bố bãi triều, để cho các vị hoàng tử cùng Ngọc Vong Ngôn đi đến thư phòng để bàn chuyện kỹ càng.

Ngọc Vong Ngôn đi vòng tới ngự thư phòng, thoáng gặp qua Tấn vương.

Tấn vương nhẹ nhàng vỗ bả vai đứa con, thấp giọng nói: “Hoàng tộc Nguyên thị  Bắc Ngụy tính tình hung dữ, cho dù hòa thân Đại Nghiêu cũng bị đánh, cần gì phải hy sinh một đế cơ.”

“Phụ vương muốn để ta khuyên Thiên Anh đế vứt ý niệm hòa thân trong đầu đi?” Ngọc Vong Ngôn hỏi.

Tấn vương lộ ra một tia cười lạnh: “Ngươi đừng quên, chúng ta chỉ là phụ tử đi xem náo nhiệt. Xem náo nhiệt không xen đại sự, hiểu không?”

Ngọc Vong Ngôn thâm trầm, thu liễm nơi đáy mắt, chắp tay không nói liền rời đi.

Ở trên đường gặp Sơn Tông đang chờ đợi, Sơn Tông nhìn xe ngựa đang rời đi của Tấn vương phủ, trong mắt có ám quang khó nhận biết.

Hắn chắp tay: “Vương gia, đi thôi, Thiên Anh đế chờ người đã lâu.”

Không khí ngoài ngự thư phòng còn áp lực hơn ở trong đại điện, các vị hoàng tử đều đã đến.

Công công đi ra từ ngự thư phòng, tuyên Ngọc Vong Ngôn tiến vào. Ngọc Vong Ngôn nhìn nhóm hoàng tử liếc mắt một cái, tiến vào điện, phía sau vài ánh mắt ác độc nhìn sau lưng hắn, cho dù không nhìn hắn cũng biết.

Thiên Anh đế là vị hoàng đế thứ sáu của vương triều Đại Nghiêu. Tại vị hai mươi năm qua, lấy thành tựu văn hóa giáo dục, nhân từ độ lượng, dân chúng vô cùng kính trọng. Nhưng mà Đại Nghiêu từ trước đến nay trọng văn khinh võ, quân đội không giỏi, nếu đấu với đám binh lính Bắc Ngụy sẽ chống đỡ không được.

“Bá phụ, thần điệt đã đến.” Ngọc Vong Ngôn đi vào trước bàn, chắp tay thi lễ, liếc mắt nhìn Thiên Anh đế mới mấy ngày mà đầu đã thêm mấy sợi tóc bạc, đáy mắt lạnh như băng.

“Bình thân, Vong Ngôn, ngươi ngồi đi.” Thiên Anh đế chỉ chỉ vào chỗ ngồi phía dưới, vô lực nói: “Trẫm vô năng, không biết làm sao để chống đỡ được sự xâm lược, ngẫm lại chỉ có thể để đế cơ hòa thân, cống nạp chút vật phẩm, bảo Đại Nghiêu ta không thể khai chiến.”

Ngọc Vong Ngôn ngồi xuống, khóe mắt lạnh lẽo như mũi nhọn hiện ra.

Đại Nghiêu quốc giàu có và đông đúc, xây dựng đế quốc trọng văn khinh võ, ngay cả chiến đấu cũng không dám.

“Không thể hòa thân.” Ngọc Vong Ngôn khẳng định nói ra bốn chữ, rất có khí phách.

“Các tướng sĩ ở tiền tuyến chém giết, triều đình cũng bắt đầu lên kế hoạch đầu hàng. Như thế cho dù tình hình chiến đấu ở tiền tuyến có chút tích cực, cũng làm cho tâm tình các binh sĩ tiêu cực. Bá phụ muốn để máu bọn họ chảy xuống vô ích hay sao?”

Thiên Anh đế nói không nên lời, hắn sợ chiến tranh hủy hoại Đại Nghiêu, sợ dân chúng trôi dạt khắp nơi, càng trách cứ chính mình vì sao không quyết đoán, vì sao nhiều năm như vậy không xây dựng đội quân mạnh mẽ?

Quân đội Bắc Ngụy hung bạo tàn ác, Đại Nghiêu sao có thể chiến thắng được họ?

Ngọc Vong Ngôn uống một ngụm trà, chậm rãi hỏi: “Nếu thật sự muốn hòa thân, người vẫn có quyền được chọn, bá phụ đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Thiên Anh đế ngẩn người, nói: “Hoàng hậu cùng Tương quý phi đều có ý muốn để Ngọc Phách đi hòa thân.”

Ngọc Vong Ngôn đáy mắt ngầm hạ xuống, nhìn Thiên Anh đế nói: “Ngọc Phách đế cơ tài hoa và dung mạo đều rất tuyệt, nếu thật sự phải đưa nàng đi Bắc Ngụy, Đại Nghiêu ta khác gì khúm núm nịnh bợ.”

Thiên Anh đế nghe vậy khiếp sợ, “Vong Ngôn, ngươi nói cái gì vậy!”

“Thần điệt chính là nói trắng ra.” Ngọc Vong Ngôn nhìn Thiên Anh đế, “Ngọc Phách đế cơ tuy xuất thân không tính là cao, nhưng nàng được nuôi trong cung Tương quý phi, trong mắt người Bắc Ngụy chính là nữ nhi do Tương quý phi hạ sinh. Lại thêm tướng mạo cùng tài hoa của nàng xuất chúng, đưa một trân bảo như vậy đi Bắc Ngụy, sợ Bắc Ngụy biết rõ là Đại Nghiêu ta yếu đuối như thế nào.”

Thiên Anh đế sắc mặt vốn đã tái nhợt, lại trắng đến mức bệch đi, trong lòng vừa giận lại vừa buồn, nhưng biết là Ngọc Vong Ngôn nói cũng rất đúng, không thể nào phản bác.

Ngọc Vong Ngôn nói: “Bá phụ, Đại Nghiêu xưa này trọng văn khinh võ, đối mặt với Bắc Ngụy, đích thực là lâm vào hoàn cảnh xấu. Nhưng các tướng sĩ ở tiền tuyến đã đem tính mạng mình giao ra, phía sau nếu triều đình không kiên định, chẳng sợ sau này có đánh được không, chỉ sợ các tướng sĩ cũng không nguyện ý sẽ bán mạng thêm một lần nữa.” Ngọc Vong Ngôn buông chén trà nói, “Hòa thân dâng cống phẩm là con đường cuối cùng, không đến mức vạn bất đắc dĩ, cũng không dao động được quyết tâm chống lại sự xâm lược.”

Thiên Anh đế thở dài, làm sao không biết tất cả đều do bản thân yếu đuối nên gây ra chuyện này. Ngọc Vong Ngôn kiên quyết cứng rắn, nếu mình có được một nửa quyết đoán như hắn, thì có thể thay đổi truyền thống trọng văn khinh võ của Đại Nghiêu.

“Vong Ngôn, trẫm ngẫm lại, vẫn là không thể làm tổn hại tính mạng các tướng sĩ nơi tiền tuyến, bọn họ cũng là con dân của Đại Nghiêu, bọn họ đã đem mạng mình giao cho quốc gia, trẫm sẽ không làm… Gia quyến của bọn họ thất vọng.”

Thiên Anh đế tâm ý đã quyết, nói: “Chuyện hòa thân cống nạp vật phẩm tạm thời không nói đến, trẫm gọi nhóm nhi tử tiến vào, cùng nghe ý kiến của bọn chúng, xem chúng có thể có chí khí hơn trẫm không.”

Ngọc Vong Ngôn đứng dậy, ôm quyền nói: “Bá phụ anh minh.”

Công công đi ra khỏi ngự thư phòng, đứng trên bậc thang cao nhất, truyền nhóm hoàng tử vào trong.

Lúc này Ngọc Khuynh Dương vừa mới vội vàng chạy tới, may mắn đến kịp, cùng các huynh đệ đi vào trong.

“Nhi thần tham kiến bệ hạ.”

Vào ngự thư phòng, nhóm hoàng tử thi lễ, trong đó Ngọc Khuynh Dương đứng ở đầu tiên, thời điểm thẳng người đứng dậy liền thấy Ngọc Vong Ngôn ở đối diện.

Trong chốc lát một cỗ căm giận ngút trời cuốn lấy tâm tình Ngọc Vong Ngôn, nhìn thấy đôi mắt Ngọc Khuynh Dương như những loài hoa lộng lẫy, Ngọc Vong Ngôn dường như có thể nghe thấy một âm thanh hò hét trong lòng đem Ngọc Khuynh Dương thắt chặt trong lòng ngực!

Thanh âm kia quá mức kịch liệt, giống như phá vỡ đôi tai Ngọc Vong Ngôn, còn có tiếng gào khóc của Cẩm Sắt khi bị loạn côn đánh chết, Ngọc Vong Ngôn nắm chặt tay.

Nhưng mà, hắn không thể ra tay.

Hắn bình tĩnh khắc chế lại bản thân.

Ngọc Khuynh Dương không để Ngọc Vong Ngôn trong mắt, cười nhìn Thiên Anh đế nói: “Phụ thân muốn thương lượng chuyện hòa thân?”

“Ngươi thấy thế nào?” Thiên Anh đế hỏi.

Ngọc Khuynh Dương tao nhã cười nói: “Nếu dùng một đế cơ cùng cống nạp vật phẩm đổi lấy thái bình của Đại Nghiêu, nhi thần cho rằng rất có lợi.”

Thiên Anh đế sắc mặt tối sầm.

Tứ điện hạ Ngọc Khuynh Vân lạnh lạnh nói: “Thái bình đương nhiên là chuyện tốt, nhưng vật phẩm cống nạp đều là do dân chúng dùng mồ hôi nước mắt cùng công sức vất vả nộp lên, đế cơ hòa thân lại quá mức bất hạnh, dù sao đức hạnh của Thái tử Bắc Ngụy, tất cả mọi người đều biết.”

Ngọc Khuynh Dương nói: “Tứ đệ sai lầm rồi, nhóm đế cơ đang ở hoàng gia, hưởng thụ rất nhiều, chỗ ở lại càng nhiều.”

“Hừ, người hòa thân cũng không phải là muội muội ruột của ngươi, ngươi đương nhiên nói thoải mái,” Ngũ điện hạ là người thẳng tính, hễ mà nghe quá đáng, nhất định phải nói vào một lời, “Nếu để Ngọc Giảo đế cơ đi hòa thân, ngươi chẳng phải sẽ quỳ trước mặt phụ hoàng thỉnh cầu thay đổi sao!”

Ngọc Khuynh Dương sắc mặt biến đổi, “Ngũ đệ lời ấy sai rồi, bản cung là luận sự.”

Ngọc Khuynh Vân nhỏ giọng nói với ngũ điện hạ: “Trước mặt phụ hoàng không nên lỗ mãng.”

“Lời ta nói là thật, có gì sai sao?” Ngũ điện hạ đúng tình hợp lý, “Ta thấy rõ ràng các ngươi đều cố làm ra vẻ không nói lời thật lòng!”

Nhị điện hạ Ngọc Khuynh Huyền không tiếng động cười lạnh, đáy mắt lóe ám quang.

Ngũ điện hạ hô: “Muốn ta nói, phụ hoàng, chúng ta đừng đầu hàng Bắc Ngụy kia, Đại Nghiêu ta không nghèo, chẳng lẽ còn để người ta khi dễ? Phải đem bọn chúng đuổi đi hết!”

Ngọc Khuynh Vân nói: “Ngũ đệ tuy rằng ngôn từ xúc phạm, nhưng theo lời của hắn, cũng là điều mà nhi thần muốn nói.”

“Tứ ca, ngươi nói phải!” Ngũ điện hạ vỗ vỗ bả vai Ngọc Khuynh Vân, “Vừa rồi ta mắng bọn hắn làm ra vẻ, không mắng ngươi, ta biết tâm địa tứ ca là tốt nhất!”

Lục điện hạ Ngọc Khuynh Hàn cúi đầu ho khan, bất lực nói chen vào.

Ngọc Khuynh Dương không nhìn được hai đệ đệ ồn ào, lúc này mới thi lễ thuật lại: “Phụ hoàng, Đại Nghiêu là một nước lễ nghi, có thể không chấp nhặt cùng Bắc Ngụy mọi rợ, tầng lớp khác nhau. Giống như hòa thân, không chỉ có bảo vệ hòa bình, mà ngài cũng có trí tuệ bao la, không cùng bọn họ so đo. Về phần cống nạp, bất quá là phần thưởng của ngài cho bọn họ.”

Đầu Thiên Anh đế nhất thời nổ vang một tiếng.

Dùng đế cơ hòa thân, chuyện này đã là nhục nhã, cống nạp cho Bắc Ngụy đã tự mình dối mình, lại nói thành là tặng phần thưởng?

Bản thân không dám đánh giặc bởi vì tính cách yếu đuối mới lo trước lo sau, nhưng đứa con của mình cũng có tư tưởng cúi đầu xưng thần với Bắc Ngụy, thật buồn cười.

“Ngươi câm miệng cho trẫm!” Thiên Anh đế đập bàn, trợn mắt nhìn Ngọc Khuynh Dương.

“Phụ hoàng…” Ngọc Khuynh Dương sửng sốt, có chút chột dạ, hắn chưa nói sai cái gì mà.

Ngọc Vong Ngôn âm thầm hừ lạnh. Chỉ biết Ngọc Khuynh Dương đã tiếp tay hãm hại trong chuyện của Cẩm Sắt, nhất định là có người nhúng tay giúp đỡ hắn.

Ngọc Vong Ngôn nói: “Hòa thân cống nạp, không khác gì cúi đầu xưng thần, Thái tử điện hạ không bằng nói thẳng ra là để Đại Nghiêu phụ thuộc vào Bắc Ngụy, như vậy có thể nhận được sự che chở của Bắc Ngụy, chẳng phải là thái bình sao.”

Ngọc Khuynh Dương biện hộ: “Cẩn vương hiểu lầm bản cung, bản cung không có ý này, bản cung chỉ là lo lắng cho hòa bình của Đại Nghiêu.”

“Chịu khuất nhục cầu hòa cho dù là được thái bình, ngược lại có được gì?” Ngọc Vong Ngôn nói: “Nếu nói có lợi, đại khái là sẽ không cản trở Thái tử ngày đêm hưởng lạc, ca múa mừng cảnh thái bình.”

“Cẩn vương, ngươi sao có thể… Ngươi đây là dùng việc công trả thù việc tư!” Ngọc Khuynh Dương sốt ruột thốt ra.

Thiên Anh đế nhất thời sắc mặt đen lại. Thái tử độ lượng như vậy, đám ngoại thần sao lại không nhìn thấy!

Ngọc Vong Ngôn nói: “Bổn vương cho dù dùng việc công trả thù việc tư thì sao, bao nhiêu tướng sĩ ở tiền tuyến đổ máu hăng hái, ấy thế mà Thái tử điện hạ lúc này lại nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, Đại Nghiêu còn chưa bị tóm, chẳng lẽ không bại cũng thành bại sao?”

“Bản cung…”

“Cẩn vương nói đúng.” Ngọc Khuynh Vân hòa ái mỉm cười, “Thái tử tam ca, ngươi không được dẫm lên máu của các tướng sĩ.”

“Các ngươi…”

“Tam đệ vẫn nên nghĩ lại, làm sao đánh thắng một trận đi.” Nhị điện hạ Ngọc Khuynh Huyền như cũ vẫn cười cười, khẩu khí vô cùng xem thường, “Trận chiến vừa mới bắt đầu, liền đem tiền cho đi, một khi chuyện này truyền đi xa, chỉ sợ các nước sẽ tấn công Đại Nghiêu, đánh người cướp tiền.”

“Các ngươi…. Bản cung…” Ngọc Khuynh Dương không nghĩ đến ánh mắt mọi người đều tập trung chỉ vào hắn, nhất thời không nói rõ ràng, vẻ mặt sửng sốt.

Ngũ điện hạ giễu cợt nói: “Tuổi ngươi lớn hơn ta nhưng đúng là không có khí phách!”

“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa!” Thiên Anh đế tức giận, đập bàn quát khẽ. Ngay trước mặt kẻ thù đã ở bên ngoài, mấy đứa con còn ở đây khắc khẩu, còn tưởng hắn không biết tâm tư của các ngươi?

Ngũ điện hạ nói: “Nhi thần đều nói thật lòng, là do tam ca không quyết tâm!”

“Ngũ đệ, ngươi…” Ngọc Khuynh Dương khuôn mặt vặn vẹo.

“Được rồi, còn ầm ĩ! Trong mắt các ngươi không có trẫm!” Thiên Anh đế quát.

Ngũ điện hạ vội vàng câm miệng cúi đầu, không phục trừng mắt nhìn Ngọc Khuynh Dương.

Thiên Anh đế nói: “Lão nhị nói đúng, vẫn là nên ngẫm lại, làm sao đánh thắng một trận.”

Ngọc Khuynh Dương vừa rồi mới bị công kích, tự biết rằng mình chưa lưu lại được ấn tượng tốt với phụ hoàng, trong lòng quýnh quáng lên, vội chắp tay, tao nhã nói: “Phụ hoàng, thần thân là Thái tử đông cung, nguyện sẵn sàng leo lên ngựa chiến đấu. Phụ hoàng cho nhi thần cầm binh, tự mình đi biên giới, bảo vệ quốc gia Đại Nghiêu!”

“Ngươi đi?” Cặp chân mày của Thiên Anh đế run lên.

“Nhi thần nguyện máu chảy đầu rơi!” Ngọc Khuynh Dương quỳ xuống, nói được lời chính nghĩa.

Ai ngờ ngay sau đó có một cái chén nện trên đầu hắn, Ngọc Khuynh Dương nhất thời thân mình lắc lư, thiếu chút nữa mất cân bằng, ngửa mặt nhìn lên thấy khuôn mặt Thiên Anh đế vì tức giận mà đỏ bừng, đập bàn đứng lên.

“Đồ vô liêm sỉ! Ngay cả sách cũng không đọc cho tốt, ngươi còn dám mang binh đi đánh giặc! Ngươi ngoài cùng nữ nhân chơi đùa thì còn có cái gì! Ngay cả Trắc phi là nội gián Bắc Ngụy cũng không biết! Còn trông cậy ngươi mang binh đi bảo vệ thái bình quốc gia?”

Thiên Anh đế cầm bút lông ném ra, “Trẫm nhìn thấy ngươi chính là chưa lâm trận đã bỏ chạy!”

Ngọc Khuynh Dương cả kinh ngây ngốc, qua một lúc sau mới kinh ngạc nói: “Phụ hoàng, vì sao nhi thần ở trong mắt ngài lại như thế?”

Thiên Anh đế thất vọng rít gào: “Dáng vẻ ngươi thế nào còn chưa rõ ràng!”

Các vị hoàng tử lúc này sớm đã quỳ xuống, vùi đầu xuống đất, câm như hến.

Ngọc Vong Ngôn cũng quỳ gối ở giữa bọn họ, trong lòng cũng nhận ra Thiên Anh đế giờ này quả thực rất tức giận, đối với người ngoài thì yếu đuối nhưng rất cứng rắn với người một nhà, nhóm hoàng tử cho dù đã quỳ, ngoại trừ Ngọc Khuynh Dương là người không thật sự sợ hắn.

Thiên Anh đế nhìn Ngọc Khuynh Dương, tức giận nói: “Trẫm nhìn ngươi ngoại trừ lừa dối nữ nhân, cùng không có năng lực khác, vẫn nên tuyển cho ngươi một Thái tử phi giúp đỡ ngươi đi.”

Ngọc Khuynh Dương nhẹ nhàng thở ra, xem ra phụ hoàng vẫn muốn bồi dưỡng hắn.

“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy, đích nữ Trương Cẩm Lam nhà Trương thái phó có thể đảm đương vị trí Thái tử phi.”

Ngực Ngọc Vong Ngôn buộc chặt lại. Trương Cẩm Lam, là tỷ tỷ Trương Cẩm Sắt, Ngọc Khuynh Dương sao lại đánh chủ ý lên nàng?

“Ngươi nói, là tỷ tỷ Trương Cẩm Sắt, Trương Cẩm Lam?” Thiên Anh đế thấp giọng hỏi Ngọc Khuynh Dương.

“Đúng vậy. Trương Cẩm Lam hiền lương thục đức, nhân phẩm quý trọng, đúng là người tài năng đức hạnh trong mắt phụ hoàng. Cho nên, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng —”

“Đồ vô liêm sỉ!”

Thiên Anh đế bị tức giận thiếu chút nữa hộc máu, lao xuống hung hăng cho Ngọc Khuynh Dương một cước, đá Ngọc Khuynh Dương bay ra vài thước, cuối cùng dừng bên người Ngọc Khuynh Vân.

“Phụ hoàng!”

“Câm miệng, ngươi là đồ vô liêm sỉ! Thái tử phi là người chính ngươi có thể tuyển sao? Trẫm cùng hoàng hậu còn chưa mở miệng, ngươi thật biết lựa thời cơ, vẫn muốn đem nhan sắc nàng thay thế Cẩm trắc phi!”

Thiên Anh đế phất tay rít gào: “Cút! Cút ra cho trẫm, tất cả các ngươi đều cút hết đi!”