Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Chương 27




——————–

Cẩn vương phủ có địa phận chiếm diện tích không hề nhỏ, kiến trúc hành lang gấp khúc bố trí cũng rắc rối phức tạp. Tiêu Sắt Sắt có Sơn Tông dẫn đường thuận lợi đi vào một tiểu viện. Trong sân nở đầy hoa lựu, còn có hoa sơn trà, đỏ rực, lộng lẫy như giá y của nữ tử.

Những bông hoa dưới chân trải dài đến trước cửa phòng, ngọn đèn trong phòng mờ mịt, trên cửa sổ phản chiếu một bóng người đơn độc đang uống rượu, những hạt sương làm hiện lên từng đường nét đang run rẩy. 

Ngọc Vong Ngôn đang ở đó uống rượu.

Tiêu Sắt Sắt thấp giọng hỏi: “Vương gia thường xuyên uống rượu sao?”

“Một chút.”

Một chút? Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Đêm nay có phải chàng uống rất nhiều rượu  hay không…”

“Đúng vậy.” Sơn Tông biết tâm trạng của Ngọc Vong Ngôn, cho dù muốn ngăn cũng không đành lòng.

Tiêu Sắt Sắt đẩy cửa đi vào.

Hành động đột ngột của nàng khiến Sơn Tông hơi giật mình, cũng không có ngăn cản. Mà Ngọc Vong Ngôn cảm nhận được người tới, đặt ly rượu xuống, quay mặt đi một nửa.

Ánh nến lờ mờ cháy ở góc tường, giọt nến nhỏ giọt rơi xuống khay đồng. Ngọn lửa lúc sáng lúc tối, phác họa một màu cam ở bên góc khuôn mặt Ngọc Vong Ngôn.

Hắn không hề sa sút tinh thần nhưng lại làm người ta đau lòng mất mát. Không làm người khác ngạt thở nặng nề, nhưng đáy mắt lại bi thương và thống khổ.

Trong một khoảnh khắc, Tiêu Sắt Sắt đã quên mất thời gian trôi qua, như thể mọi thứ đã ngưng trệ ở đây. Nàng nhìn người nam nhân này và nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực. Nàng chưa từng phát hiện hắn đẹp đẽ như vậy, giống như gió ấm lạnh lẽo quấn lấy người ta lao xuống vực sâu.

Tiêu Sắt Sắt cúi đầu lẩm bẩm: “Chàng… không cần lại uống rượu.”

Ngọc Vong Ngôn không nói lời nào, chống cổ tay xuống bàn, trên tay vẫn cầm ly rượu. Áo choàng làm bằng gấm khẽ rung lên, tóc và áo choàng như mực được bao phủ bởi một luồng ánh sáng mỏng manh chiếu từ ánh nến. Trầm mặc thật lâu sau mới nói, “Sơn Tông, sao ngươi lại mang nàng đến?”

Sơn Tông cúi đầu không trả lời.

Tiêu Sắt Sắt đến gần và nhỏ giọng nói: “Ta đã thấy phụ thân ta uống rượu, ông ấy sẽ cảm thấy khó chịu nếu uống quá nhiều. Tiết di nương nói rượu không phải là một thứ tốt, và nó không tốt cho sức khỏe của chàng.”

“Không quan hệ gì tới nàng, trở về nghỉ ngơi là được.” Giọng điệu của Ngọc Vong Ngôn hờ hững.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Ta không muốn nghỉ ngơi.”

“Vậy nàng đi dạo xung quanh một chút.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Sơn Tông, ngươi mang nàng ra ngoài.”

“Ta không đi.” Tiêu Sắt Sắt giật lấy ly rượu của Ngọc Vong Ngôn, “Uống rượu làm tổn thương cơ thể, ta hiểu điều đó, nếu chàng lại uống rượu, ta sẽ đập bình rượu và nói với Tấn vương.”

Ngọc Vong Ngôn có chút tức giận: “Sơn Tông, sao còn chưa đưa nàng ra ngoài?”

Tiêu Sắt Sắt ném ly rượu xuống đất, mảnh sứ vỡ vụn: “Chàng không nghe lời, ta đập vỡ ly của chàng!”

“Sơn Tông!”

“Vâng, Vương gia.” Sơn Tông ngăn cản trước mặt Tiêu Sắt Sắt: “Vương phi, mời người theo thuộc hạ đi ra ngoài.”

Tiêu Sắt Sắt đau lòng hỏi Sơn Tông: “Ngươi không quan tâm đến thân thể của Vương gia sao? Uống rượu không tốt chút nào. Tiết di nương đã nói với ta rất nhiều lần rồi, huống chi Vương gia còn…”

Câu kế tiếp muốn nói cũng không thể nói. Bởi vì khi Tiêu Sắt Sắt đến gần lập tức ngửi thấy có mùi độc rết đỏ ẩn trong cơ thể Ngọc Vong Ngôn. Lúc trước nàng đã dùng máu của mình để trấn áp độc rết đỏ cho hắn, sau đó độc rết đỏ sẽ ngủ say, nhưng nếu hắn hậm hực ưu buồn lại đi uống rượu say lâu ngày độc rết đỏ sẽ lại bị kích thích.

Nàng không muốn nhìn thấy hắn bị tra tấn bởi độc rết đỏ đến sống không bằng chết.

“Vương phi, mời theo thuộc hạ đi ra ngoài.” Sơn Tông kiên trì nói.

Tiêu Sắt Sắt khóe môi khẽ run, không muốn từ bỏ, thử muốn cướp đoạt bình rượu, nhưng lại bị Ngọc Vong Ngôn dễ dàng nắm lấy cổ tay.

Đau quá! Tiêu Sắt Sắt nhíu mày, nhìn bàn tay Ngọc Vong Ngôn đang ấn mạnh vào cổ tay gầy guộc của mình. Chiếc hộp sơn mài nhỏ vẫn đang cầm trên tay rơi xuống đất, nắp bị bật ra và bức tranh thêu Cẩm Sắt rơi ra giữa chừng.

Ngọc Vong Ngôn đang rất tức giận, lại có chút giật mình vì bức tranh thêu này.

“Đây là vật gì?”

“Là tranh thêu Cẩm Sắt.”

Ngọc Vong Ngôn ý thức được cái gì đó, liền nới lỏng lực đạo cúi người nhặt cả chiếc hộp nhỏ bằng đồ sơn mài và tranh thêu Cẩm Sắt lên.

“Tiêu tiểu thư…”

“Vì sao còn gọi ta là Tiêu tiểu thư…” Tiêu Sắt Sắt chua xót hỏi.

Bắt gặp ánh mắt âm trầm của nàng, nghĩ rằng nàng là Vương phi của mình, mà bản thân thế nào cũng mắc nợ nàng, Ngọc Vong Ngôn không khỏi thầm trách mình nhẫn tâm.

Hắn buông cổ tay Tiêu Sắt Sắt ra, nắm nhẹ tay nàng, kéo nàng đến trước mặt và nói: “Tranh thêu Cẩm Sắt này bổn vương sẽ nhận và sẽ gọi nàng là Sắt Sắt. Đã khuya rồi, nàng đi nghỉ ngơi đi, sáng mai còn đi bái kiến phụ vương.”

“Sáng mai đi bái kiến Tấn vương?”

“Ừ, nàng là con dâu mới, ngày mai cần dậy sớm, cho nên đêm nay đi ngủ sớm một chút.”

“Vậy thì… còn chàng thì sao?” Tiêu Sắt Sắt cúi đầu nhìn hai bàn tay họ đang nắm chặt lấy nhau.

“Đừng lo cho ta, bổn vương sẽ nghỉ ngơi vào giờ tý, nên làm cái gì, chuyện này bổn vương biết.”

Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Vậy chàng nhất định không được uống rượu, ta… ta lo lắng cho chàng.”

Nàng lo lắng cho hắn?

Ngọc Vong Ngôn không để tâm đến điều đó vì hắn biết rằng nàng tuy còn nhỏ nhưng tính tình lại là của một đứa trẻ, hẳn là nàng đã rất xa lạ và bơ vơ khi được gả vào Vương phủ. Ngoại trừ dựa vào hắn, nàng còn có thể dựa vào ai?

Nghĩ đến nàng từng ở trước mộ Cẩm Sắt vì hắn cản tuyết cầu, nét mặt của Ngọc Vong Ngôn dịu đi một chút, “Đi nghỉ ngơi đi.” 

Tiêu Sắt Sắt đành phải nói: “Chàng cũng sớm nghỉ ngơi một chút, ít uống rượu lại.”

Ngọc Vong Ngôn không đáp, buông tay Tiêu Sắt Sắt, ý bảo Sơn Tông mang nàng ra ngoài.

Sơn Tông hướng tới Tiêu Sắt Sắt chắp tay hành lễ, nàng cúi đầu, trầm mặc một lát, theo Sơn Tông đi ra, thời điểm ra khỏi phòng lại không yên tâm nói: “Vương gia, chàng phải đáp ứng ta, uống ít rượu.”

Ngọc Vong Ngôn vẫn không nói, hắn mở ra tranh thêu Cẩm Sắt, ngón tay cẩn thận vuốt ve qua chỉ thêu, chăm chú nhìn một cách đầy thâm tình, một tay nhặt ly rượu từ dưới đất. Trên mặt đất, có một đường cong do rượu từ trong ly vẩy ra, hương thơm thuần túy mà thê lương.

Cẩm Sắt, dưới hoàng tuyền có phải rất tối không? Lúc đó ta rất muốn đi cùng nàng để có thể cầm đèn cho nàng. Nhưng ta vẫn còn chính sự chưa làm xong, suy cho cùng ta muốn quang minh chính đại sống tiếp.

Tiêu Sắt Sắt sắp bước ra khỏi cửa, thân mình hơi cứng lại, hốc mắt nóng lên. Quay lại nhìn Ngọc Vong Ngôn một chút, rồi vội vàng nhấc váy rời đi.

Ngay khi Tiêu Sắt Sắt và Sơn Tông rời đi chưa đến một tách trà, Ngọc Vong Ngôn đột nhiên che ngực, máu đen từ trong miệng trào ra như suối.

“Độc rết đỏ…” Ngọc Vong Ngôn trong mắt tràn đầy tức giận, bởi vì đau đớn, một tay ở trên bàn vẽ ra năm dấu vết.

Độc rết đỏ này ký túc ở trong cơ thể hắn rất là khó giải quyết.

Nó không thể chết, bởi vì nó gắn liền với sinh mệnh của hắn, cả đời sống chết cùng nhau. Cho nên, thường phải dùng rượu nuôi nó.

Tuy nhiên, rượu lại làm cho nó trở nên kích động, điều đó sẽ làm mạng sống của hắn bị hao tổn, thậm chí là khiến hắn chết. 

Cái ly bị hắn giữ chặt giữa lòng bàn tay, cảm giác đau đớn do độc rết đỏ phát tác khiến Ngọc Vong Ngôn tê dại, ngược lại là những thù cũ, nợ mới tàn nhẫn và đau đớn đang khắc trong lòng hắn!

Phụ vương đã nói đi nói lại với hắn rằng nếu không có “người đó” thì hắn sẽ không bị hành hạ bởi độc rết đỏ.

“Người kia” đã chia rẽ gia đình bọn họ, đến khi Cẩm Sắt chết, cũng không thể nói “người kia” không có quan hệ. 

Tất cả thù cũ và nợ mới hắn nhất định sẽ đòi lại, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ thỏa hiệp và chấp nhận số phận của mình.

Nhìn rượu trên mặt đất đã khô, Ngọc Vong Ngôn nâng mắt liếc ra ngoài cửa sổ.

Ngoài sự dự kiến của hắn, ở một góc hành lang gấp khúc u tối, hắn trông thấy Tiêu Sắt Sắt. Một mình nàng dựa vào lan can, nhìn hắn.

Màn đêm và khoảng cách làm mờ đi biểu cảm trên gương mặt nàng, Ngọc Vong Ngôn quay đầu lại, thu hồi tranh thêu cẩm sắt, thở dài: “Phụ vương, mẫu phi, Cẩm Sắt…..”

Đêm nay lại là một đêm không ngủ đối với Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt.

Ngày hôm sau, tuyết lại rơi xuống, những chiếc lá còn sót lại và thổi đến cửa phòng Tiêu Sắt Sắt.

Một vài con chim sẻ mạo hiểm tới kiếm ăn, vừa mới lục tìm giữa những chiếc lá thì bị giật mình vì động tác mở cửa của Tiêu Sắt Sắt.

Đêm hôm qua ngủ không có được ngon, trong mắt Tiêu Sắt Sắt đầy tơ máu, dưới hốc mắt hiện lên màu đen thẫm. Tỳ nữ trong Vương phủ đã trang điểm cho nàng nhưng Tiêu Sắt Sắt không thích trang điểm đậm nên sắc mặt trông hơi tiều tụy.

Sơn Tông đã đợi ở ngoài sân, đưa Tiêu Sắt Sắt ra khỏi phủ cùng Ngọc Vong Ngôn đi bái kiến Tấn Vương.

Sau khi lên xe, Ngọc Vong Ngôn đã ở đó. Hắn nhìn mắt Tiêu Sắt Sắt, ánh mắt hơi dừng lại một chút hỏi, “Tối qua nàng ngủ không ngon?” 

“Cũng không tệ…”

“Lại đây ngồi đi.” Ngọc Vong Ngôn tiếp nhận tay Tiêu Sắt Sắt, đem nàng an trí tại bên người.

Tiêu Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi: “Tối hôm qua… sau đó chàng không có uống rượu chứ?”

“Không có.”

“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Sắt Sắt nói: “Rượu uống không tốt, nhưng đồ ngọt thì tốt.”

Nhìn thấy bộ dạng ngây thơ và ngốc nghếch của nàng, Ngọc Vong Ngôn không trả lời, bởi vì đêm qua hắn bị độc rết đỏ hành hạ làm cho kiệt sức, một tay ôm đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi. 

Tiêu Sắt Sắt không lên tiếng quấy rầy yên lặng đợi cho đến khi xe ngựa dừng lại, Sơn Tông bước đến mời hai người xuống xe.

Từ Cẩn vương phủ đến Tấn vương phủ thoạt nhìn có vẻ không xa.

Ngọc Vong Ngôn đang ở trong tình trạng không tỉnh táo mở mắt ra, hắn xuống xe trước, sau đó đỡ Tiêu Sắt Sắt xuống xe, hắn hành động với ý định đơn giản là chăm sóc Tiêu Sắt Sắt. Chỉ là Tiêu Sắt Sắt biết rằng trong mắt Ngọc Vong Ngôn, nàng chỉ là muội muội.

Tấn vương với Thiên Anh đế là cùng mẹ và khác cha, là người có địa vị cao nhất trong số các hoàng tử.

Tiêu Sắt Sắt theo Ngọc Vong Ngôn đi vào, trong sảnh, Tấn vương đang ngồi trên ghế chủ vị. Bên cạnh ghế chủ vị là một vị trí trống không, bởi vì Vương phi, mẫu thân của Ngọc Vong Ngôn đã mất từ lâu. Các Trắc phi còn lại đều ngồi trên đầu ở bên phải.

“Gặp qua phụ vương.” Ngọc Vong Ngôn hướng Tấn Vương hành lễ, sau đó quay hướng tới nhóm trắc phi nhóm hành lễ.

Tiêu Sắt Sắt cũng nói: “Phụ vương hảo, ta là Tiêu Sắt Sắt.” Ngây ngốc hành lễ, chọc đến vài vị Trắc phi âm thầm bật cười.

Một vị Trắc phi nói: “Cẩn vương phi hành lễ với bộ dáng như thật đúng là đáng yêu.”

Lời nói này rõ ràng gai góc, Tiêu Sắt Sắt vội vàng nói: “Cảm ơn ngươi đã khen ta. Tiết di nương cũng nói ta dễ thương, ngươi có muốn giống ta không?”

Trắc phi cứng lại, “Cẩn vương phi nói đùa.”

“Không phải ý này sao…” Tiêu Sắt Sắt nói, “Nghe ngươi khen ta, ta còn tưởng rằng ngươi muốn học bộ dáng hành lễ của ta… Hay là ta dạy ngươi nhé, trước tiên ngươi hành lễ cho ta xem một chút.”

“Thiếp thân ——” Trắc phi thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, vội cúi đầu ngậm miệng, ở trong lòng thầm mắng đen đủi.

Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Phụ vương hảo, Vương gia nói hôm nay mang ta tới tìm ngài.”

Tấn Vương gật đầu, tỳ nữ bên cạnh bưng tới vài tách trà, Tiêu Sắt Sắt ngây ngốc nhìn Ngọc Vong Ngôn, được hắn giải thích liền đem một ly trà cho Tấn vương, mấy ly còn lại cho nhóm Trắc phi, bộ dáng này càng làm cho nhóm Trắc phi cười không ngừng.

Kính trà xong rồi, vị hỉ nương thứ hai đêm qua bị phái đi Cẩn vương phủ tiến vào.

Tấn vương tuyên nàng đi vào, nàng tiến vào hành lễ và trình lên một chiếc khăn trắng cho mọi người xem

Chiếc khăn trắng này, đúng là đêm qua được trải trên chăn hỉ ở tân phòng.

Tiêu Sắt Sắt trong lòng run lên, quả nhiên thấy các phi tần hai bên đều nhìn nàng với vẻ khinh thường. Người vừa rồi chịu thua trong tay nàng càng chua ngoa hơn: “Ai nói Cẩn vương phi ngốc? Không phải hiểu biết được cũng không ít sao? Còn biết vui vẻ với đàn ông trước khi kết hôn.” 

Một Trắc phi khác nói: “Tam tiểu thư Tiêu gia Tiêu Tuý bị nhục nhã danh dự, giờ còn có thêm một người cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

Tiêu Sắt Sắt tâm sinh chán ghét, lô kéo cổ tay áo Ngọc Vong Ngôn nói: “Vương gia, ta không hiểu các nàng đang nói cái gì, cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh rất hay, hay hơn của Tiết di nương.”

“Cái gì các nàng cũng chưa nói.”

Ngọc Vong Ngôn lạnh lùng nhìn nhóm Trắc phi bên cạnh, các nàng biết rằng hắn kiêng kị Thiên Anh đế, đám người nhất thời thu liễm biểu lộ.

“Tối hôm qua ta phát sốt, bổn vương điều tỳ nữ hầu hạ nàng, chúng ta phân phòng ngủ.”

Nhóm Trắc phi không còn lời gì để nói.

Cho đến giờ phút này, Tấn vương mới mở miệng nói: “Vong Ngôn, ngươi theo ta đến hậu viện, ta có chuyện muốn nói một mình với ngươi.”

Ngọc Vong Ngôn gật đầu đáp ứng, Tấn vương từ từ đứng dậy, dặn dò ma ma quản sự tuỳ ý mang theo Tiêu Sắt Sắt ở Tấn vương phủ đi dạo. Ngọc Vong Ngôn theo Tấn vương rời đi từ cửa sau.