Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Chương 22




Rất nhanh Lục Ý cũng tới, phản ứng nhanh nhẹn, nhìn mọi người nói: “Trước khi nô tỳ đến ở trong Tiêu phủ, đã từng đi học thêu cùng tú nương Tương quốc, thật ra tài thêu của nô tỳ cũng không được tốt.”

Trái tim Tiêu Sắt Sắt thả lỏng hơn một chút, nhìn Ngọc Vong Ngôn, chỉ có thể nhìn thấy một cơn gió tuyết mơ hồ thổi qua một bên người nam nhân, giống như thẫn thờ mà bi thống, giống như ở đại dương mênh mông hít thở không thông.

“Lục Ý cô nương, bổn vương có một yêu cầu quá đáng.”

Lục Ý giật mình nói: “Cẩn vương mời nói.”

Ngọc Vong Ngôn nói: “Bổn vương mạo muội muốn mua bức tranh thêu này, không biết Lục Ý cô nương có muốn bán không?”

“A? Cái này…” Lục Ý hai mắt trừng trừng, vội nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt.

“Lục Ý sẽ đưa cho Cẩn vương.” Tiêu Sắt Sắt rõ ràng nghe thấy giọng nói của chính mình dần dần trở nên cứng nhắc, “Gặp được người thích nó cũng không dễ dàng gì, Cẩn vương, bức tranh thêu Lục Ý làm cho người đẹp lắm.”

Ngọc Vong Ngôn bình tĩnh, tiếp nhận tranh thêu nói: “Đa tạ Tiêu tứ tiểu thư.” Cẩn thận đem tranh thêu cất giữ, tiếp theo nặng nề nói: “Tiêu tứ tiểu thư, bổn vương muốn Lục Ý cô nương ở tại nơi này có thể thêu một bức tranh thêu mới.”

“Ngươi muốn thêu cái gì?”

“Cẩm Sắt.”

Phút chốc xung quanh lặng im.

Bên cạnh vài vị hoàng tử thần sắc khác nhau, Ngũ tiểu thư cùng Lục Ý thiếu chút nữa thở ra tiếng, lão thái thái thân thể run lên, vội vàng giữ lấy quải trượng.

Cẩm Sắt, năm mươi dây đàn cùng vui mừng, nếu là một bức tranh thêu cũng thế, cũng không ai biết Ngọc Vong Ngôn si tình đối với Trương Cẩm Sắt.

Nhị hoàng tử Ngọc Khuynh Huyền cười nói: “Đáng thương quá, người mình âu yếm lại trở thành thê tử của người khác, còn bị loạn côn đánh chết, trên đường đến hoàng tuyền tâm tâm niệm niệm mỗi Thái tử, mà không biết Cẩn vương đây lại thương tiếc nàng.”

Không, nàng biết! Nàng biết rất rõ ràng!

Tiêu Sắt Sắt trong lòng không ngừng rên rỉ, dùng hết khí lực mới thốt ra một nụ cười ngu dại: “Được được, ta sẽ thúc giục Lục Ý, ngày ta xuất giá sẽ đem đến Cẩn vương phủ. Cẩn vương, ngươi xem như vậy có được không?”

“Được.” Ngọc Vong Ngôn phản ứng, nhìn Tiêu Sắt Sắt khờ dại cùng ngây thơ, cảm thấy thẹn trong lòng.

Hắn thực sự xin lỗi nữ nhân này, trừ bỏ danh vị Vương phi, hắn bất cứ cái gì cũng không thể nào cho nàng.

Mọi người trơ mắt nhìn lên hai người họ, ngược lại Hoàng thị cùng Tiêu Văn Thúy không người để ý tới.

Lão thái thái còn đang nổi nóng, vài vị hoàng tử cũng không tiện xen vào việc nhà của Tiêu phủ, đều cáo từ. Tiêu Sắt Sắt nhìn ra xa thấy Tiêu Khác cùng thái tử Ngọc Khuynh Dương đạp nền tuyết đi đến, cùng các vị hoàng tử tụ lại, trước cửa chính Tiêu phủ, ngũ tiểu thư cùng Lục Ý đi rồi, cửa phòng khách đóng chặt, còn bên ngoài phòng khách, cũng chỉ còn lại Tiêu Sắt Sắt cùng Ngọc Vong Ngôn.

Tuyết rơi dày đặc, nhẹ nhàng như những sợi bông. Tiêu Sắt Sắt bỗng nhiên nhớ tới trước đây cùng với nương đi chơi tuyết, nàng không rõ vì sao bông tuyết lại trong suốt xinh đẹp như vậy, khi bị bàn tay cầm lấy sẽ tan chảy ra. Giống như thế gian rất nhiều chuyện đều là như thế, càng là muốn được cái gì, lại càng biến đi mất. Từ trước chính mình là như vậy, đã chết là xong hết mọi chuyện, nhưng lưu lại Ngọc Vong Ngôn mang theo cõi lòng thống khổ mà sống tiếp.

“Cẩn vương….” Tiêu Sắt Sắt kêu.

Ngọc Vong Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

Tiêu Sắt Sắt giật mình ngạc nhiên.

“Tỷ tỷ đánh nàng, còn đau không?”

“Không… Không đau.” Tiêu Sắt Sắt nói dối.

“Trở về dùng nước ấm xoa, có thể giúp bớt đau hơn một chút.”

“Ta biết rồi.”

“Tháng chạp trời trở giá rét, chú ý thân thể.”

“Ngươi cũng vậy.”

Nói vài câu liền im lặng, Tiêu Sắt Sắt rõ ràng, cảm tình ít ỏi của nam nhân này xuất phát từ sự áy náy nên mới quan tâm hỏi nàng vài câu. Trơ mắt như vậy nói cho hết lời, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là hai người lạ, nàng chỉ có thể đứng ở cánh cửa nhỏ, nhìn thấy hắn nghiêng người mà bước qua, cho đến khi thân ảnh biến mất ở cuối cơn gió tuyết.

“Cẩm Sắt…” Ngọc Vong Ngôn nói nhỏ, bị gió tuyết thổi bay đi.

Trời sáng như lụa trắng, tuyết rơi không có tiếng động, cách sự sống cái chết mơ màng, Cẩm Sắt, kiếp này, liệu có trải qua hạnh phúc cùng bình an?

Dưới góc váy lộ ra nhụy hoa lạnh lẽo, Tiêu Sắt Sắt si ngốc đứng tại chỗ, cho dù nước mắt ngăn cản tầm nhìn mơ hồ, dáng vẻ tái nhợt đứng trong trời đất vắng vẻ….

Lần này chuyện Tiêu Văn Thúy đánh người, không biết là bị ai thêm mắm dặm muối, không lâu sau liền truyền khắp Thuận kinh. Lại cùng với Ngụy gia Ngự sự phải chịu lời nói nhục nhã, thanh danh Tiêu Văn Thúy xuống dốc không phanh, rốt cuộc cũng không cứu lại được.

Tiêu Khác tức giận, trách cứ Hoàng thị thông minh bị thông minh hại, đem Hoàng thị cùng Tiêu Văn Thúy tất cả đều giam lỏng lại, chờ đầu xuân sang năm đưa ra ngoài. Lão thái thái nghĩ tới muốn đưa Hoàng thị nâng lên làm bình thê, cũng muốn Tiêu Thư Đồng nâng lên vị trí đích nữ, hiện tại việc này vừa xảy ra, lão thái thái hận không thể đem danh nghĩa con của nương Tiêu Sắt Sắt cho Tiêu Thư Đồng. 

Ngày đại hôn gần tới, trên dưới Tiêu phủ đều rất vội, chỉ có Tiêu Sắt Sắt lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, may vá thành thạo.

Trước khi ngày đại hôn đến, nàng phải may xong bức thêu Cẩm Sắt đưa cho Ngọc Vong Ngôn.

Lục Ý trở về Thu Sắt viện, nhặt lại áo choàng rơi trên tuyết, cười mắng: “Nhị tiểu thư chính là báo ứng, khắp Thuận kinh không ai dám lấy nàng ta, còn không bằng tới phật đường làm ni cô!”

Tiêu Sắt Sắt không nói.

“Ai nha tiểu thư, ngươi không nghe ta nói chuyện sao, vì sao mà chuyên chú như vậy!”

Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ liếc mắt về phía Lục Ý một cái, không nghĩ cái nháy mắt này, ngón tay giữa bị kim trượt qua, đâm vào giữa.

Nàng nhíu mày, máu nhỏ ra, Lục Ý bên cạnh kinh hô: “Tiểu thư, ngươi sao lại không cẩn thận như vậy!”

Trong lúc Lục Ý đi lấy băng gạc, đệ đệ Tiêu Trí Viễn ở xa đi tới Thu Sắt Viện, nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt bị kim đâm vào tay, vội vàng đoạt lấy băng gạc trong tay Lục Ý, tự mình băng bó cho Tiêu Sắt Sắt.

“Trí Viễn…” Tiêu Sắt Sắt nhìn đệ đệ.

Nam hài chuyên chú, nàng cũng không hiểu biết, chỉ là thường nghe Lục Ý nói, tiểu thiếu gia cũng không hề ghét bỏ tỷ tỷ ngu dại, tỷ đệ vẫn sống nương tựa lẫn nhau.

Trơ mắt nhìn Tiêu Trí Viễn bao bọc đầu ngón tay thật tốt, nhìn bức tranh thêu trên bàn, có chút không hài lòng: “Cẩn vương thế nhưng để tỷ tỷ thêu bức tranh này, khiến cho tỷ chịu ủy khuất, lại thêm cố tình để tỷ bối rối.”

Tiêu Sắt Sắt cười yếu ớt: “Trí Viễn, không cần đau lòng cho ta.”

“Ta đương nhiên sẽ đau lòng cho tỷ tỷ, ta vẫn muốn tỷ tỷ không ngốc nữa!” Tiêu Trí Viễn nói: “Ta phải tiếp tục cố gắng đọc sách, ngày sau thi đỗ công danh, có một chức quan, cũng tận dụng tốt thủ hạ bên người đi tới giang hồ tìm thần y, chữa bệnh ngốc cho tỷ tỷ!”

“Thần y trên giang hồ?”

“Đúng vậy! Tỷ tỷ ngươi không biết, trên giang hồ có rất nhiều thần y lợi hại, truyền thuyết về họ chỗ nào cũng có. Chẳng qua là họ chán ghét trần thế ồn ào náo nhiệt, rất khó tìm đến thôi. Nhưng ta tin tưởng về sau nhất định sẽ có cách tìm được họ!”

Nhưng cho dù tìm được họ, tỷ tỷ ngươi cũng không về được…. Tiêu Sắt Sắt chỉ có thể cổ vũ nói: “Một ngày kia, Trí Viễn nhất định có thể đề tên lên bảng vàng.”

“Được, ta nhất định sẽ thành công!”

Nhìn thấy Tiêu Trí Viễn ánh mắt sáng rực rỡ, Tiêu Sắt Sắt không khỏi nghĩ đến đệ đệ Trương Dật Phàm.

Dật Phàm cũng là con trai thứ của Trương gia, khác nương với Trương Cẩm Sắt, nhưng cảm tình tốt lắm, Dật Phàm tuổi tác cũng không cách biệt với Trí Viễn, nhưng Dật Phàm là muốn nhập ngũ…

“Tỷ tỷ, ngươi lại thất thần?” Tiêu Trí Viễn kêu.

Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Ta đói bụng.”

Lục Ý nói:” Không thể nào, không phải mới vừa ăn điểm tâm xong sao? Tiểu thư sao người lại đói bụng nữa, có phải điểm tâm không hợp không?”

“Ta muốn ăn kẹo…”

Lục Ý không nói gì, “Được rồi, tiểu thư người từ từ đi, ta đi tìm kẹo cho người.”

Thấy Lục Ý đi ra ngoài, Tiêu Trí Viễn nói: “Tỷ tỷ, thời điểm ta vừa tới, ngang qua sân tam tỷ tỷ, thấy phụ thân cùng lão thái thái còn có các trưởng lão bọn họ đều ở nơi đó.”

Trưởng lão Tiêu gia? Tiêu Sắt Sắt dường như đoán được cái gì.

Tiêu Trí Viễn nói: “Ta nghe bọn họ nói, muốn thương lượng về việc xử phạt tam tỷ tỷ, muốn tiến hành ngâm lồng heo.”

Tiêu Sắt Sắt nhíu nhíu mày, nhất thời phiền lòng, thêu không nổi nữa.

“Tỷ tỷ, ngoài ra còn có, một đường ta đi tới đây, phát hiện có rất nhiều rết.” Tiêu Trí Viễn kinh ngạc nói, “Trời mùa đông, ta còn nghĩ là nhìn nhầm rồi, nhưng khi nhìn kỹ lại, chính là khoảng chừng trăm con.”

Tiêu Sắt Sắt đáy mắt xuất hiện tia khác thường. Lần trước kiểm tra đồ cưới còn xuất hiện con rết, sự kiện kia còn chưa tra ra, hiện tại nghe Tiêu Trí Viễn nói như vậy, Tiêu Sắt Sắt phán đoán, phía sau màn hạ độc kia còn muốn tái hiện lại thêm lần nữa.

Là ai, muốn dùng độc con rết hại chết nàng?

Nếu đối phương muốn nàng chết, như vậy, một khi người kia hiện hình, cũng đừng trách nàng tại sao phải diệt cỏ tận gốc.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Độc con rết rất lợi hại, Trí Viễn, người cũng không nên đi xem thử.”

Tiêu Trí Viễn cười nói: “Tỷ tỷ yên tâm, ta cũng không còn nhỏ, trong lòng đều biết cả! Nhưng thật ra ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ, loại sâu này có rất nhiều chân, ngươi nếu thấy cũng tránh thật xa, không nên cầm trong tay chơi đùa!”

“Ta nhớ kỹ.” Tiêu Sắt Sắt gật đầu mạnh một cái.

Có Tiêu Trí Viễn ở đây, thời gian nhất thời qua nhanh, tỷ đệ cùng nhau ăn kẹo, ở trong phòng ngồi suốt cả buổi tối, Tiêu Trí Viễn mới rời đi.

Tiêu Sắt Sắt mệt mỏi, lại không nghĩ đến việc sẽ nghỉ ngơi, đơn giản là đem nhạc phổ ra luyện tập lần thứ hai.

<Vạn cổ đi theo> này có bảy khúc nhỏ, vừa nhìn bên ngoài thấy cũng rất đơn giản. Nhưng thật ra nếu như không hiểu âm luật cùng với việc có thiên phú thì chắc chắn sẽ không hiểu được huyền cơ(*) bên trong.

*Huyền cơ: bí mật, sâu kín, vi diệu

Hiện giờ Tiêu Sắt Sắt đã có thể thổi một cách thuần thục, nàng điều chỉnh một lát, bắt đầu luyện tập lần thứ hai.

Bóng đêm dần dần buông xuống, Tiêu Sắt Sắt cất trùng sáo (*), nghỉ ngơi trên giường nhỏ, một khắc cũng đã đem nàng thôi miên, chìm vào trong cảnh mơ.

*Trùng sáo: sáo điều khiển cổ trùng

Trong mộng, nàng giống như trở về thời thơ ấu, nhớ không rõ giọng nói và dáng điệu nụ cười của nương, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phụ nhân dạy nàng thổi sáo trúc.

“Cẩm Sắt, ngươi biết không? Thiên phú của ngươi rất cao, nếu luyện tập thêm, ngươi sẽ đột phá, ngươi sẽ thấy không cần đến trùng sáo, cũng có thể tùy tiện vận dụng tuyệt kỷ này.”

Tiêu Sắt Sắt mơ mơ màng màng, nàng thấy mười ngón tay nhỏ và dài, gảy trùng sáo. Sau đó, ngoài phòng giống như rất xa truyền đến thanh âm của các loài bò sát, mùi độc cũng phát ra dày đặc.

Hương vị của độc trùng!

Tiêu Sắt Sắt bừng tỉnh.

Một mùi hương lượn lờ trước mũi, ban đêm yên tĩnh càng nghe rõ hơn.

Là mùi của con rết!

Thành công hơn một ngàn con rết đi đến căn phòng!

Tiêu Sắt Sắt lập tức mang giày, lấy áo choàng xông thẳng ra ngoài, chạy thẳng đến phòng Lục Ý, hung hăng kéo Lục Ý xuống giường.

“Tiểu thư, người đến làm gì…” Lục ý than thở.

“Lục Ý, đi mau, Thu Sắt viện rất nhiều rết!”

“Con rết… A, con rết.” Lục Ý mơ hồ tiếp lời, đột nhiên phản ứng lại, “Con rết!”

Nàng như cá chép bật dậy, “Con rết! Con rết! Tiểu thư chạy mau!”

“Lục Ý, ngươi đừng hoảng, đi theo ta!” Tiêu Sắt Sắt kéo Lục Ý xuống giường, người sau chạy nhanh, đi theo Tiêu Sắt Sắt lao ra.

Trong Thu Sắt viện, mùi con rết ngày càng dày, Tiêu Sắt Sắt phán đoán là theo hướng Đông Bắc xâm nhập, vì thế lôi kéo Lục Ý chạy theo cửa nhỏ phía Tây.

Hai người thở hồng hộc chạy khỏi Thu Sắt viện, bên ngoài có một gốc cây cổ thụ đầy tuyết, Tiêu Sắt Sắt nhìn lên một lát, kéo tay áo lên mà đi đến.

“Tiểu thư người đang làm cái gì!” Lục Ý kinh ngạc.

“Đừng lên tiếng, ta leo lên nhìn xem.” Tiêu Sắt Sắt nói nhỏ, muốn nhanh chóng leo lên.

Trên cây rất lạnh, bông tuyết từng đợt cứ rơi xuống, thỉnh thoảng dính vào vạt váy váy, hai chân trở nên đông cứng vì lạnh.

Đi đến độ cao có thể nhìn ra xa Thu Sắt viện, Tiêu Sắt Sắt cẩn thận nhìn thấy, quả nhiên nhìn thấy Đông Bắc nơi đó, những vệt đen chi chít trong phòng ngủ. số lượng con rết, so với nàng tưởng tưởng còn nhiều hơn rất nhiều.

“Tiểu thư, tiểu thư.” Lục Ý hết sức sốt ruột, hốt hoảng như phát hiện ra điều gì, im lặng một lúc lâu, nói: “Tiểu thư, ta giống như nghe có người tấu nhạc.”

Tiêu Sắt Sắt dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe, Lục Ý nói không sai, thực sự có người tấu nhạc, nhạc khúc chính là theo hướng Đông Bắc thổi tới, hình như là ở ngoài Tiêu phủ.

Hay chính là người nọ khống chế con rết?

Tiêu Sắt Sắt nhanh chóng nhảy xuống, nói với Lục Ý: “Ngươi ngay tại nơi này la lớn, giả bộ bị con rết cắn xin giúp đỡ, ta đi gọi phụ thân đến.” Nói xong liền bỏ chạy.

“Tiểu thư, để ta!” Tiêu Sắt Sắt chạy quá nhanh, Lục Ý kinh ngạc thì thào, “Xem bộ dáng vừa rồi của tiểu thư, cũng không giống kẻ ngốc, nhưng bình thường thế sao nhìn lại ngốc…”

Tiêu Sắt Sắt đoán được Lục Ý sinh nghi, nhưng tình huống khẩn cấp, chờ giải quyết xong rồi nói sau. Rất xa nghe tiếng Lục Ý kêu la thảm thiết, Tiêu Sắt Sắt chạy trốn nhanh, theo cửa nhỏ vận chuyển người chết của Tiêu phủ đi ra ngoài, chạy theo âm thanh tấu nhạc.

Dần dần, tới gần âm thanh tấu nhạc, Tiêu Sắt Sắt có thể thấy, âm thanh phát ra từ tòa nhà ở sau sườn núi nhỏ.

Nàng leo lên, thở hổn hển nhìn hai nam nhân trước mặt.

Hai nam nhân đều rất xa lạ, trong đó có một người đang thổi, người còn lại đứng nhìn. Thời điểm Tiêu Sắt Sắt xuất hiện, người thổi lập tức đưa sáo ba ô ra phía sau, cảnh giác quát: “Ngươi là ai?”

Tên còn lại âm trầm hơn, bất động thanh sắc quan sát Tiêu Sắt Sắt một phen, nói: “Là hướng về chúng ta mà tới? Nếu là kẻ địch, liền nói tên tuổi, chúng ta không giết người không có lai lịch.”

Tiêu Sắt Sắt đáy lòng chịu sợ hãi, nói: “Ta nhớ rõ trước đây nương ta từng nói, có thể thổi trùng sao, chính là người cổ thuật. Ta không biết là ai sai các ngươi gọi độc con rết vào trong viện của ta, ta cùng các người không oán không thù, không phải sao?”

Nam nhân âm trầm nói: “Nhận tiền của người ta rồi làm việc, mới có cơm ăn.”

Thì ra hai người này là được thuê.

“Người đó thuê bao nhiêu tiền? Ta ra gấp hai, mua mệnh người sai các ngươi.”

Nam nhân âm trầm đáy mắt kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, nữ tử này tuổi còn trẻ, đối mặt với nguy hiểm nhưng vẫn có thể bình tĩnh nói năng, không thể không làm hắn khen ngợi.

Hắn hỏi nam nhân đang thổi sáo ba ô: “A Hoan, ngươi xem?”

“Ta, ta nghe theo đại ca.”

Nam nhân âm trầm trầm ngâm một lát, hỏi Tiêu Sắt Sắt: “Nương ngươi cũng hiểu được cổ thuât? Nàng họ gì?”

“Họ Hà.”

Hai nam nhân đồng thời chấn động.

“Nàng ở nơi nào?”

“Đã mất từ lâu.” Tiêu Sắt Sắt không có tâm trạng xem hai nam nhân từ vui sướng chuyển sang thất vọng.

Nàng quyết định lấy ra trùng sáo, “Này là di vật nàng để lại cho ta.”

Hai nam nhất nhất thời kinh hô ra tiếng, nhìn chằm chằm trùng sáo, kích động không nói nên lời. Tiếp theo chạy nhanh quỳ xuống, khóc kinh hô: “Tiểu thư, chúng ta rốt cuộc cũng tìm được người!”

Tiêu Sắt Sắt nhất thời kinh ngạc, “Các ngươi… Biết nương ta?”

Nam nhân thổi sáo ba ô nói: “Nàng là người Vũ lăng, muội muội của chưởng gia, là đại tiểu thư của chúng ta!”