Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 88: Khuyên bảo




“Tam công tử không cần lo lắng.” Diệp Tú thấy La Duy chậm chạp không nói lời nào, liền tiếp tục: “Ta sẽ không quấn lấy đại ca ngươi.”

La Duy vội vàng cười nói: “Cô nương hiểu lầm rồi, ta không phải muốn chia rẽ hai người.”

“Thật không?” Diệp Tú không tin, nói thật nàng cùng La Duy mặt đối mặt đã cảm thấy không được tự nhiên.

La Duy nói: “Đại ca của ta không phải là người tùy tiện, một khi huynh ấy yêu người nào thì sẽ là chuyện cả đời, ta đâu có năng lực chia rẽ uyên ương.”

La Duy vừa nói, ánh mắt Diệp Tú nhìn La Duy liền mang theo mừng rỡ, nhưng lập tức lại nói: “Ta sẽ không bám lấy La Khải, sau này nếu chàng tìm được một lão bà môn đăng hộ đối, ta cũng sẽ không trách chàng, ta chỉ muốn được ở bên chàng là tốt rồi.”

La Duy nói: “Ta có biện pháp cho hai người kết làm phu thê, chỉ là ta không biết Diệp cô nương có tin ta hay không.”

Diệp Tú nói: “Tam công tử có biện pháp nào?”

La Duy nói: “Cùng lắm chỉ có vấn đề về thân phận, chỉ cần có chút ít thủ đoạn, tuyệt đối không khó giải quyết.”

Diệp Tú vừa nghe La Duy nói muốn làm chút ít thủ đoạn, lập tức lắc đầu: “Không được, đại ca ngươi sẽ không đồng ý.”

La Duy cười lắc đầu, bởi La Khải quá mức ngay thẳng, nên kiếp trước mới bỏ lỡ đoạn nhân duyên này: “Diệp cô nương, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không làm chuyện gì phạm pháp.”

Diệp Tú nghi hoặc nhìn La Duy.

“Trận chiến đã chấm dứt.” La Duy nói: “Diệp cô nương có thể tới Vân Quan tìm ta, ta sẽ dẫn cô nương trở lại kinh. Đại ca của ta ít ngày nữa cũng đem quân về kinh diện thánh, nhân cơ hội này, ta sẽ để Diệp cô nương trở thành đại tẩu của ta.”

Một câu “đại tẩu” làm khuôn mặt Diệp Tú càng thêm ửng hồng, có nữ nhân nào lại không muốn một danh phận cơ chứ, biết rất rõ là không thể nào, hiện tại La Duy lại nói cho nàng biết, nàng có thể có danh phận này, nói Diệp Tú không động tâm, thì là giả.

“Lên kinh với ngươi?” Diệp Tú lại nhìn đám huynh đệ sau lưng, nàng đi, những nam tử lỗ mãng này nên làm sao bây giờ?

“Cô nương lo cho bọn họ?” La Duy hỏi.

“Không phải.” Diệp Tú lập tức nói.

“Vậy giao bọn họ cho ta đi.” La Duy không khách khí nói.

“Cái gì?” Diệp Tú một lần nữa ngây người, công tử Tướng phủ muốn một đám mã phỉ làm cái gì?

“Từ xưa binh lính không phân biệt xuất thân.” La Duy cười nói: “Hôm nay bọn họ không phải, nhưng ngày mai có thể là binh.”

“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Diệp Tú thành thật nói.

La Duy tiếp: “Nơi này là biên quan, cũng là nơi thông thương giữa Đại Chu và Bắc Yến, cho dù không chiến tranh, mỗi ngày thương nhân lui tới nơi này có hằng hà sa số, không phải cơ hội tốt của Diệp cô nương sao?”

“Cho nên?” Diệp Tú hỏi.

“Cho nên vì cái gì nhất định phải là thổ phỉ? Làm bảo tiêu không được sao?” La Duy nói.

Diệp Tú hai mắt sáng ngời: “Ý ngươi là chúng ta đổi nghề, mở một tiêu cục?”

“Ta có tiền, Diệp cô nương có người, có tiền có người, mở tiêu cục có gì khó?” La Duy cười.

“Nhưng ngươi ở kinh thành, sao có thể trông nom chuyện nơi đây?” Diệp Tú lại hỏi.

La Duy nói: “Ta sẽ cử người đến quản lý, như thế nào, đại tẩu tương lai, cuộc làm ăn này, đại tẩu có làm hay không?”

“Đại tẩu tương lai?” Diệp Tú mặt đỏ bừng.

La Duy thoải mái cười, nữ tử như Diệp Tú y chưa từng tiếp xúc qua, bất quá nếu là người đại ca y yêu mến, nhất định y sẽ tiếp nhận.

“Cô nương.” Một lão nhân áo xám đi tới trước thạch đình.

“Đây là Hồng thúc.” Diệp Tú giới thiệu lão nhân cho La Duy: “Chuyện trong bang chúng ta, đều do Hồng thúc trông coi.”

La Duy nhìn Hồng thúc, tướng mạo bình thường, nhưng một có một đôi mắt tinh quang, xem ra Hồng thúc chính là quân sư của  Diệp Tú cùng đám người này. “Hồng thúc.” La Duy cười đứng dậy: “Mời ngồi.”

Hồng thúc cũng không khách khí, đi vào trong đình đặt mông ngồi bên cạnh Diệp Tú.