Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 73: Mẫu bằng tử quý (mẹ được coi trọng nhờ con cái)




Tiếng cười qua đi, La Tri Thu nói với Tạ Ngữ: “Ngươi đi Ích Châu phải cẩn thận.”

La Tắc nói: “Đúng vậy, con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là người nóng nảy!”

La Duy nói: “Tạ Ngữ ca trên đường đi Ích Châu hãy thuận đường ghé vào Hiểu Nghĩa dược trang một chuyến, tuyển vài ảnh vệ đi cùng tới Ích Châu.”

La Tri Thu không hỏi chuyện Hiểu Nghĩa dược trang, nhưng ông cho La Duy một số tiền lớn để đầu tư vào Hiểu Nghĩa dược trang, trong trang có một trăm năm mươi bảy ảnh vệ tĩnh dưỡng, trên thực tế đã là sở hữu của La phủ. “Duy nhi, ảnh vệ hiện tại thế nào?” La Tri Thu hỏi.

“Đã khỏi hẳn ạ.” La Duy nói: “Nhưng nên đợi thêm một thời gian nữa, việc tĩnh dưỡng thân thể không thể gấp được.”

“Vậy Ngữ nhi hãy tới xem.” La Tri Thu lại nói với Tạ Ngữ: “Nhìn xem dược trang còn có chỗ nào không ổn hay không.”

“Vâng.” Tạ Ngữ lĩnh mệnh.

Ở nơi này của La phủ, vài người tỉ mỉ lên kế hoạch, cùng lúc này trong điện Nga Anh lại là một tình cảnh bi thảm.

Bệnh tình của Liễu phi tựa hồ lại tăng thêm không ít, trước còn có thể đứng dậy, hiện tại chỉ có thể nằm trên giường.

Liễu Song Sĩ lấy lý do thăm bệnh vào cung, thấy Liễu phi bệnh đến như vậy, tất nhiên là vô cùng xót xa.

Liễu phi kéo tay Long Huyền nói: “Huyền nhi, là nương hại ngươi.”

Long Huyền cười: “Mẫu phi nói gì vậy? Huyền nhi ở đây cùng nương không tốt sao?”

Lời nói Liễu phi mang theo tiếng khóc: “Ngươi và cữu cữu trù tính an bài lâu như vậy, nhưng không thể dùng đến là vì thân thể không còn dùng được của nương! Phụ hoàng ngươi sẽ giam ngươi cả đời trong hoàng cung này sao? Long Ngọc mười tuổi đã được ra khỏi cung, phụ hoàng ngươi…” – Liễu phi nước mắt chảy dài – “Ngàisao có thể bất công như vậy?!”

“Nương nương!” Liễu Song Sĩ vội tiến lên hai bước, đứng trước giường Liễu phi: “Đừng nói bậy!”

Liễu phi nói: “Đại ca, Ngộ Sinh mang binh đi Vân Quan, La Duy liền theo sát nó, sẽ xảy ra chuyện gì đây?”

Liễu Song Sĩ nói: “La Duy tất nhiên sẽ không buông tha Ngộ Sinh.”

“Sao còn giữ nó lại?” Liễu phi đột nhiên lạnh lùng nói.

“Mẫu phi.” Long Huyền nói: “Nếu La Duy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phụ hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho đại biểu ca.”

“La gia, vĩnh viễn là La gia!” Liễu phi oán hận nói: “Vĩnh viễn đều là La gia ngăn cản tiền đồ của chúng ta!”

Liễu Song Sĩ nói: “Hôm nay Định Hoài hầu vào kinh diện thánh, sau khi gặp bệ hạ, liền tới gặp La Tri Thu.”

“Lý phi kia…” Liễu phi nói: “Ả hiện tại liên kết với hoàng hậu, nữ nhân ngu xuẩn này không nhìn thấy vực thẳm trước mặt sao? Ả tưởng rằng cứ liên kết với hoàng hậu thì sẽ có thể thống lĩnh lục cung? Nằm mơ!”

“Nương nương.” Liễu Song Sĩ khuyên nhủ: “Hiện tại ngươi đừng nghĩ nhiều, chịu khó nghỉ ngơi mới là trọng yếu.”

Long Huyền cùng Liễu Song Sĩ đều rõ ràng, Định Hoài hậu Lý Thăng cùng La Tri Thu liên minh là chuyện ván đã đóng thuyền. Lý phi tạm thời quản lý lục cung, từng chính miệng nói với người bên cạnh, trong mắt nàng, Liễu phi chính là chó rơi xuống nước, chỉ có thể ra sức đánh, không thể để con chó này ngoi lên mặt nước cắn người. Không cầm quyền, nhưng hoàng hậu được đế sủng là đối tượng Lý phi phải mượn sức. Hậu cung hục hặc với nhau sẽ làm thay đổi các thế lực trong triều.

“Mẫu phi, không có việc gì đâu.” Trong lòng lo âu, Long Huyền an ủi mẹ đẻ: “Có đại biểu ca đi là được rồi, có một số việc không thể gấp gáp, mẫu phi chẳng lẽ không tin Huyền nhi sao?”

“Nương không tin ngươi thì còn có thể tin người nào?” Liễu phi đối với Long Huyền luôn nói thật. Ả đối với Hưng Võ đế đã không còn niệm tưởng. Từ khi mười bốn tuổi ả đã gả cho ngài, làm vợ chồng nhiều năm như vậy, còn sinh được hai hài tử, Hưng Võ đế nói quên ả là lập tức quên. Hiện tại chỉ có nhi tử, không thể tử bằng mẫu quý, vậy chỉ có thể mẫu bằng tử quý.