Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 66: Ngũ hoàng tử Long Tường




Trong triều đình, các đại thần vẫn cãi nhau vì chuyện ở Ích Châu.

La Duy đứng bên cạnh Hưng Võ đế, lạnh lùng nhìn triều đình ầm ĩ, dân chúng đều nghĩ nơi này cao không thể với, nhưng kỳ thật, nơi này cùng phố phường gian chợ cũng không có gì khác nhau. Lại nhìn Hưng Võ đế khuôn mặt như đóng băng, ai còn dám nói hoàng đế là người hạnh phúc nhất thiên hạ?

Hưng Võ đế bỏ lại một câu “Bãi triều”, kết thúc trận cãi nhau này.

La Duy như thường lệ cùng Hưng Võ đế về điện Trường Minh, lại gặp ngũ hoàng tử Long Tường trước điện.

“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.” Long Tường quỳ xuống đất vấn an Hưng Võ đế.

“Bình thân.” Hưng Võ đế lãnh đạm nói.

Long Tường đứng lên, nhìn về La Duy phía sau Hưng Võ đế, hai người nhìn nhau cười. Long Tường và La Duy cùng tuổi, tuy rằng ngũ hoàng tử Long Tường là con Liễu phi, nhưng hắn và La Duy lại là bạn từ thời thơ ấu. Đó là hoàng tử một thượng võ, vừa đi theo hoàng thúc Tín vương Gia Long Di đi sứ Nam Chiếu, hôm nay mới về kinh.

“Tiểu thần kiến quá điện hạ.” La Duy hành lễ với Long Tường.

“Tiểu Duy.” Long Tường nhìn La Duy từ đầu đến chân, cười lộ cả hàm răng trắng tinh: “Ta nghe nói sau khi ngươi bị bệnh, cả người đều thay đổi, không ngờ là thay đổi tới mức này.”

La Duy cười nói: “Chỉ là gầy đi một chút, tiểu thần vẫn là La Duy mà.”

La Duy và Long Tường quan hệ rất tốt, kiếp trước sau khi Long Huyền xưng đế, đệ đệ cùng mẹ duy nhất này bị hắn phái đi Vân Quan, sau khi La Khải chết trận, nhậm chức đại soái Vân Quan, cũng bị phong làm Dụ vương. Bởi vì thế, Dụ vương Long Tường không thể bảo vệ La Duy đã lâm vào cảnh nhà tan cửa nát. Điều duy nhất có thể làm, là mỗi lần gửi tấu chương cho Bình Chương đế Long Huyền, Long Tường đều xin hắn cho La Duy đến Vân Quan làm nô, thế nhưng tất cả những tấu chương đó đều như đá chìm đáy biển, mà Long Tường cũng vẫn không thể trở lại kinh sư. Nếu nói trong hoàng thất có một ai khiến La Duy tâm vô khúc mắc, không thể nghi ngờ người đó chính là Long Tường.

“Hai người các ngươi nói chuyện một lát đi.” Hưng Võ đế biết hai người này đang cười với nhau, mình ở đây, hai người sẽ không tự nhiên, liền dứt khoát thả La Duy đi. Ngài cùng với Tín vương lúc này mới tới điện Trường Minh bàn chuyện đi sứ Nam Chiếu.

La Duy vốn định nói chuyện riêng với Long Tường, bởi y đã rất nhiều năm không nhìn thấy Long Tường, nhưng La Duy không ngờ rằng Long Tường lại kéo y đến điện Khuynh Văn của Long Huyền.

“Ca!” Long Tường vừa vào điện đã gọi Long Huyền: “Huynh xem đệ mang ai tới này!”

Long Huyền đang vùi đầu viết cái gì đó chợt ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên người La Duy mãi không rời.

“Tiểu thần kiến quá điện hạ.” La Duy vội vàng hành lễ với Long Huyền.

“A?” Long Tường bật cười: “Tiểu Duy, ngươi bây giờ đối với ca ca ta thật khách khí!”

La Duy nói: “Trước kia là tiểu thần không hiểu chuyện.”

Long Huyền nhìn về phía Long Tường: “Về từ khi nào?”

Long Tường nói: “Vừa mới về thôi, đệ vừa đi gặp phụ hoàng, liền đến ngay chỗ ca ca.”

Long Huyền nói: “Hồ nháo, sao ngươi không tới chỗ mẫu phi?”

“Đệ muốn ca ca cùng đi.” Long Tường tùy tiện nói. Lúc này Long Tường chú ý tới một vật trên bàn Long Huyền: “Ca, đây là cái gì ạ?” Hắn chỉ vào chiếc thuyền gỗ, hỏi Long Huyền.

La Duy thấy chiếc thuyền gỗ thì sửng sốt, chiếc thuyền gỗ kia là năm trước y tự tay làm tặng sinh nhật Long Huyền, không ngờ Long Huyền không ném đi mà lại còn mang ra trưng bày.

Long Huyền lại nhìn La Duy.