(Ở chương này, do Long Tiêu đã lớn nên em sẽ ko gọi LT là “nó” nữa mà sẽ chuyển thành “hắn”)
Long Huyền yết bảng chiêu hiền, có Quý thị ở Tang Châu dâng lên một phương thuốc.
Quý thị nổi tiếng về nghề y ở Tang Châu, lại có tổ huấn (lời dạy của tổ tiên) là khi còn sống không được bước vào cửa cung, cho nên Quý thị dù danh tiếng nhưng vẫn chỉ hành nghề y ở dân gian, không ai ứng tuyển vào triều làm thái y cả. Lần này Quý thị dâng phương thuốc, cũng chỉ nói Cẩm vương Duy đã vì nước vất vả bao năm, thân là dân chúng Đại Chu nên báo đáp, từ chối tước vị hậu lộc Long Huyền đã hứa trong bảng chiêu hiền.
La Duy dùng phương thuốc này, sức khỏe dần có khởi sắc, ít nhất không còn bệnh liệt giường nữa, Long Huyền vô cùng mừng rỡ, phong cho Quý thị danh hào “Quốc y Đại Chu”.
Đảo mắt đã đến đầu mùa đông, lúc này trưởng hoàng tử Long Tiêu cũng vừa tròn mười lăm, đã đến tuổi nạp phi rồi.
Long Huyền vốn định hỏi quý nữ chư quốc cho Long Tiêu, nhưng Long Tiêu lại muốn cưới con gái quan lại Đại Chu, không muốn chuyện mình nạp phi trở thành cái cớ để Long Huyền suy tính sau này. Phụ tử hoàng gia lại bùng nổ xung đột, cuối cùng kinh động đến La Duy, dể La Duy làm chủ, Long Huyền đành nhượng bộ, cho Long Tiêu tự chọn trắc phi (vợ lẽ).
Long Tiêu thấy La Duy lần này vẫn ở phe mình, liền thổ lộ với La Duy. Vào một lần săn bắn mùa xuân, ngẫu nhiên gặp gỡ con gái của quan Công bộ Hà Kính, từ đó đã không thể quên nữ tử mỉm cười e thẹn với mình giữa gió xuân kia.
La Duy không nhớ Hà Kính này là người ra sao, sai người đi hỏi thăm, mới biết Hà Kính chỉ là quan lại dự khuyết của Công bộ, chức quan lục phẩm, gia thế cũng bình thường. Hà Kính sinh ra trong một gia đình nhà nông ở Chiết Châu, mười năm gian khổ học tập mới được bước vào cửa rồng. Gia thế của Hà thị khiến La Duy phải vắt óc suy nghĩ, con gái của quan lục phẩm, sao có thể trở thành trắc phi đầu tiên của trưởng hoàng tử được?
Long Tiêu biết La Duy sai người đi hỏi thăm gia thế Hà thị, vội chạy tới quỳ trước ghế nằm của La Duy.
“Con định làm gì thế?” La Duy cũng biết Long Tiêu đến vì chuyện gì, chỉ cảm thấy đau đầu.
“Lục hoàng thúc thấy Hà thị không xứng vào cung sao?” Long Tiêu hỏi La Duy.
“Vào cung cũng được thôi.” La Duy nói: “Làm một nữ quan, hàng ngày ở bên con thì được, nhưng chức trắc phi này, con nên chọn người khác đi.”
“Lục hoàng thúc!” Long Tiêu vội la lên: “Nàng là một nữ tử tốt.”
“Con chưa từng nói chuyện với nàng, sao lại biết nàng là người tốt được?” La Duy chớp mắt: “Hai người đã lén gặp gỡ rồi?”
Long Tiêu vội vàng lắc đầu: “Không đâu, lục hoàng thúc, sao con dám hủy sự trong sạch của một nữ tử được?”
“Vậy sao con lại biết nàng là người tốt?”
Long Tiêu cúi đầu: “Ngày ấy con gặp nàng ở ngoài thành, trên đường có một lão già ngã xuống đất, chỉ vì là khất cái, nên người qua đường tránh như tránh hủi. Chỉ có nàng mang theo nha hoàn tiến lên, đỡ lão già kia dậy, còn tặng áo cơm nữa. Con thấy nàng chẳng phải người xuất thân phú quý, người như vậy, lòng dạ hẳn là rất tốt.”
La Duy thở dài, y đã hỏi thăm rõ ràng về Hà thị, Long Tiêu không nhìn lầm, đó là một nữ tử thiện tâm: “Con có biết trong cung là nơi thế nào không?” La Duy hỏi Long Tiêu: “Mẫu thân của nàng chỉ là một người nhà nông có vài mẫu đất cằn, không giúp được con, cũng không bảo vệ được nàng. Tiêu nhi, cả đời này con không thể chỉ có một mình nàng được, chúng ta không cần biết chính phi của con sẽ có gia thế hiển hách ra sao, nhưng các trắc thê trắc thất cũng dều phải xuất thân hào môn đại trạch, ta hỏi con, con định bảo vệ nàng như thế nào?”
Long Tiêu bị câu hỏi của La Duy làm cứng họng.
“Trong cung gió mưa quá lớn, không thích hợp cho loại nữ tử yếu kém như Hà thị.” La Duy thương tiếc nhìn Long Tiêu: “Cứ cho là nàng có thể sống sót, nhưng chắc chắn sẽ không còn là nữ tử con nhìn thấy ở ngoài thành đâu.”
Long Tiêu đứng dậy, ngồi bên cạnh ghế nằm của La Duy.
“Nếu thực sự vì nàng, thì con hãy quên nàng đi, Long thị dòng dõi rất cao, nàng không với được.”
“Con không cam lòng…” Long Tiêu rầu rĩ chôn mặt vào khuỷu tay: “Lục hoàng thúc, cả đời này con không thể có thứ gì mình muốn hay sao?”
La Duy xoa đầu Long Tiêu: “Trừ phi trở nên đủ lớn mạnh, Tiêu nhi, đến khi nào con có thể thâu tóm tất cả trong lòng bàn tay, thì con mới có được thứ mình yêu thích.”
Long Tiêu ngẩng đầu nhìn La Duy.
“Con thông minh như vậy, hẳn là sẽ hiểu lời ta nói.” La Duy chỉ khẽ cười: “Chuyện chọn trắc phi cứ để sư phó làm giúp, không chọn quý nữ các nước khác, âu cũng là cái hay. Hoàng gia phụ tử, muốn phụ từ tử hiếu là không dễ dàng, con phải nhớ kỹ lời lục hoàng thúc nói, phụ hoàng đối với con, đầu tiên là quân, sau mới là phụ (Trước phải là vua, sau mới là cha).”
“Liệu Hà thị có thể đợi con đến ngày đó không?” Long Tiêu hỏi La Duy: “Lục hoàng thúc, nếu nàng gả cho người khác thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì hai người hữu duyên vô phận.” La Duy nói: “Tiêu nhi, đừng quá si tình.”
“Vì cái gì con lại sinh tại hoàng gia?” Long Tiêu tựa đầu tựa vào cánh tay La Duy: “Vì sao nương con phải gả vào trong cung?”
“Đây chính là số mệnh của con.” La Duy vuốt tóc Long Tiêu, tóc Long Tiêu cũng cứng hệt như tóc Long Huyền.
Từ đó Long Tiêu không nhắc đến Hà thị nữa, thiếu nữ nhìn hắn cười e thẹn ở ngoài thành từ nay chỉ là một giấc mộng của Long Tiêu. Rất nhiều năm sau đó, khi hắn đã có tam cung lục viện, mỹ nữ ba ngàn, mới gặp lại Hà thị đã sớm được gả đi, vui vầy bên con cái. Họ đều đã tóc hoa râm, không còn cái dáng vẻ thẹn thùng của người thiếu nữ năm nào nữa, Long Tiêu mới thấy lục hoàng thúc nói chẳng sai, năm đó hắn buông tay, là lựa chọn tốt nhất cho cuộc đời nữ tử này.
Nửa tháng sau, lễ nạp phi của Long Tiêu tiến hành.
Lúc này Tạ Ngữ đã hiểu rõ cả ba đứa con của Long Huyền, Long Tiêu giỏi giang ngoan ngoãn nhất, cho nên khi Long Tiêu xin được hỗ trợ chọn trắc phi, Tạ Ngữ không chối từ, cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới chọn cho Long Tiêu bốn vị trắc phi.
Ngày Long Tiêu nạp phi, thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp, không có chút hơi lạnh nào của mùa đông.
La Duy ngồi kiệu đến điện Khuynh Văn, lễ nạp phi của Long Tiêu, y tính rằng không thể tham dự từ đầu đến cuối, nhưng ít ra cũng phải ra mặt, tự tay tặng quà cho Long Tiêu, dường như chỉ có làm như vậy, La Duy mới cảm thấy thể hiện đầy đủ tấm lòng.
Long Huyền đến trước La Duy, vốn định lấy thân phận một phụ thân nói vài lời động viên Long Tiêu, thế nhưng lời thốt ra lại biến thành lời dạy bảo của vua đối với thần tử.
Long Tiêu sớm đã không coi Long Huyền như phụ thân, chỉ cúi đầu nghe, trong lòng ngóng trông La Duy mau đến một chút, để hắn thoát khỏi vị quân vương này.
Phúc Lai đứng ở ngoài điện Khuynh Văn, nhìn thấy kiệu La Duy từ xa, vội chạy vào bẩm báo với Long Huyền.
Khi La Duy đến lại thấy một thiếu niên quỳ gối cùng thị vệ ở ven đường, cũng mặc trang phục hoàng thất, chỉ là không biết vì sao phải quỳ cùng thị vệ. “Ngươi là ai?” La Duy dừng kiệu, hỏi thiếu niên này.