Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 436: Lập kế hoạch




Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu không muốn để La Duy thỏa mãn, bà ta cũng sợ chết chứ! Đời này kể từ khi bắt đầu bước chân vào cảnh cửa hoàng cung, số phận đã an bài cho bà ta chẳng thể sống bên chồng bên con. Bà ta đã hại rất nhiều người, từng bước leo cao, để rồi đến cuối cùng mới phát hiện chẳng có ai yêu mình thật lòng thật dạ; trượng phu, nhi tử, tôn nhi, dường như chẳng có ai để bà ta ở trong lòng. Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu khi sắp chết lẩm bẩm lại phong hào của mình – Thái Hoàng Thái Hậu – danh hiệu vô cùng tôn quý, chỉ là… khi bà ta chết đi, liệu có ai rơi một giọt nước mắt vì bà ta không?

Ngụy thái y chờ ở ngoài cửa suốt một đêm, ngay khi mặt trời sáng rõ, ông nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Thái Hoàng Thái Hậu. Ngụy thái y vội chạy vào phòng ngủ, trong đó không có ánh đèn, chỉ có nắng sớm lọt qua khe cửa sổ. Ngụy thái y nương theo chút ánh sáng ấy, bước nhanh tới giường Thái Hoàng Thái Hậu.

Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu giơ thẳng hai tay ra phía trước, vung loạn xạ như đang xua đuổi cái gì.

“Thái Hoàng Thái Hậu nương nương?” Ngụy thái y thử gọi một tiếng.

“Bảo chúng đi hết đi!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu gào lên, những bóng người trước mắt bà ta méo mó. Dường như bà có quen biết những bóng dáng này, thế nhưng chẳng thể nào nhìn rõ khuôn mặt họ.

“Nương nương?” Ngụy thái y quay đầu nhìn về nơi ngón tay Thái Hoàng Thái Hậu chỉ, nhưng chỉ thấy tối đen.

“Tránh ra, đừng tới đây, ta không muốn nhìn thấy, nhìn thấy…”

“Thái Hoàng Thái Hậu nương nương?” Ngụy thái y bắt mạch cho Thái Hoàng Thái Hậu, mạch không còn đập.

Sau khi Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu tắt thở, hai tay bà ta vẫn giơ lên, như là ôm lấy thứ gì đó.

Nhìn phụ nhân cả đời cao quý trước mắt chết đi trong hoảng sợ và bất lực, Ngụy thái y thầm thở dài, phụ nhân cao quý này luôn không có tiếng tốt, cả đời từ khi còn là một phi tần đến khi trở thành Thái Hoàng Thái Hậu, bà ta cũng không quá ngông cuồng. Thế nhưng hiện tại bà ta chết đi cô đơn trong gian phòng lạnh lẽo, kém xa một người bình thường con đàn cháu đống kề bên. Ngụy thái y ấn hai tay Thái Hoàng Thái Hậu xuống, nếu để xác chết này cứng rồi sẽ không thể chỉnh tư thế nữa, hẳn là phải bẻ gãy hai tay, chứ không chắc chẳng có cách nào.

La Duy ngồi một mình trong thư phòng tại Y Cẩm viên cả một đêm, khi đang ăn sáng, Ngụy thái y phái tiểu thái giám tới bẩm báo rằng Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu đã hoăng. (Hoăng: chết, qua đời. Từ này thường được dùng cho chư hầu hay các quan to)

“Chuẩn bị quan tài đi.” La Duy không thèm ngảng đầu: “Đừng vội truyền tin ra ngoài.”

Tiểu thái giám vội đáp lời rồi lui xuống.

Chờ La Duy dùng xong đồ ăn sáng, thì Tín vương Long Di mặt thoạt xanh thoạt trắng tới đây sau một đêm lục soát điện Hưởng Niên.

“Hoàng thúc tìm ra chiến báo chưa ạ?” La Duy mời Tín vương ngồi xuống rồi hỏi.

Tín vương đặt một phong chiến báo trước mặt La Duy.

La Duy nhìn chiến báo đã bị bóc ra: “Hoàng thúc đã đọc rồi?”

Tín vương nói: “Khi ta tìm được nó thì nó vẫn chưa bị mở ra, nên ta mới đọc thử.”

La Duy rút lá thư trong chiến báo ra đọc.

“Sao lại xảy ra chuyện này?!” Tín vương dường như nói mộng: “Phải làm thế nào đây?”

“Chúng ta không thể làm chủ chuyện này, tốt nhất là chờ khi bệ hạ về triều tự định đoạt.” La Duy xem xong chiến báo rồi nói: “Chỉ là… không thể để Liễu thị Thái Hậu tiếp xúc với người ngoài cung, hoàng thúc nghĩ sao?”

“Độc phụ!” Tín vương hận không thể bóp chết Liễu thị Thái Hậu: “Tường nhi chết trong tay bà ta! Điều này… điều này sao có thể nói với người trong thiên hạ chứ?”

“Việc này không để người trong thiên hạ biết thì hơn.” La Duy đưa lại chiến báo cho Tín vương: “Những thứ gièm pha này, chỉ hoàng thất biết là đủ.”

“Ngươi…?” Tín vương cầm chiến báo, hỏi La Duy: “Ngươi giao nó cho ta?”

“Ngài là trưởng bối, chiến báo này ngài hãy giữ đi ạ.” La Duy nói: “Con không muốn quản chuyện này, cũng không biết quản thế nào cả.”

Tín vương siết chặt chiến báo trong tay, cơ hồ như xé nát nó.

“Còn có một chuyện con muốn hoàng thúc biết.” La Duy nói.

Tín vương hỏi: “Còn có chuyện gì?”

“Giờ mẹo hôm nay, Thái Hoàng Thái Hậu nương nương đã hoăng.”

Tín vương nhảy dựng lên: “Thái Hoàng Thái Hậu…”

“Bà ta được Liễu thị Thái Hậu mời đến điện Duyên Niên, có thể là bị lạnh.” La Duy không cảm xúc nói với Tín vương: “Lão nhân gia già rồi, sao có thể đứng ngoài tuyết trọn một ngày cơ chứ? Nhận tin bà ta bệnh nặng, con liền đưa Ngụy thái y đến khám cho bà ta, thế nhưng khi con đến cung Đông Phật, thì không thể cứu kịp nữa rồi.”

Tín vương ngây người nhìn nhìn La Duy, hồi lâu mới hồi phục tinh thần: “Vậy… vậy hiện tại thì sao?”

“Con đã sai người chuẩn bị quan tài rồi.” La Duy nói: “Bây giờ con nghĩ nên giấu tin này đi đã.”

“Giấu đi?”

“Đại tang Thái Hoàng Thái Hậu, ngoài bệ hạ, trong chúng ta ai có thể chủ trì tang lễ này?” La Duy hỏi Tín vương.

“Sao… sao mọi chuyện lại xảy ra dồn dập như thế chứ?!” Tín vương trước đó còn kinh ngạc, lúc này chỉ đầy vẻ buồn rầu. Hắn không phải do Đoan Mộc Thái Hậu sinh ra, cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình với bà ta cả. Bây giờ điều Tín vương quan tâm chính là, chiến sự bại rồi, Hoàng đế bị nhốt tại Bắc Yến, ở nơi đây, một thân vương bị chính mẹ đẻ mình hại chết, phụ nhân thân phận tối cao nơi hoàng cung cũng qua đời, phải làm thế nào để xử lý ổn thỏa hết những chuyện này đay?

“Trước hết đừng phát tang Thái Hoàng Thái Hậu.” La Duy nói: “Giam lỏng Liễu thị Thái Hậu trong điện Hưởng Niên, hoàng hậu nương nương xuất thân Lĩnh Nam Thường thị, Thường Lăng khởi binh làm loạn, chưa thể khẳng định gì về nàng, cứ giam lỏng nàng trong điện Phượng Nghi, hết thảy chờ bệ hạ về rồi nói.”

“Ngươi có cách giải vây cho bệ hạ không?” Tín vương nghe La Duy bảo cái gì cũng phải đợi Long Huyền về rồi mới nói được, vội hỏi: “Ngươi định lấy binh từ nơi nào?”

La Duy chỉ cho Tín vương bản đồ trải trên mặt đất, Tín vương tập trung nhìn vào, là bản đồ Nam Chiếu và Đông Thương.

“Hoàng thúc đã nhiều lần đi sứ qua Nam Chiếu.” La Duy nói với Tín vương: “Hôm qua con đã đọc lại hết những chiến báo từ Nam Chiếu, nhị ca con gọi chỗ này là Lộc Môn.”

Tín vương vội hỏi: “Đến Lộc Môn đã là đất của kinh đô Nam Chiếu rồi.”

“Không sai.” La Duy nói: “Con đã nghĩ kỹ rồi, nhị ca con sẽ không lui binh mà tấn công thẳng vào Nam Chiếu.”

“Không lui binh?” Tín vương nóng nảy: “Ngươi mặc kệ bệ hạ?”

La Duy lắc đầu: “Chúng ta phải đánh Nam Chiếu thật ác liệt, thì Tư Mã Thanh Sa mới không thể không tách quân đến Nam Chiếu trợ chiến, như vậy chúng ta mới có thể cứu bệ hạ. Bắc Yến và Đông Thương liên thủ, chúng ta phải lấy danh nghĩa Khải Triết vương thâu tóm Nam Chiếu.”

“Ngươi có ý gì?”

“Chờ nhị ca con và Khải Triết vương đánh vào thành Bạch Đông ở kinh sư Nam Chiếu, thì sẽ tìm cách khống chế Khải Triết vương, biến hắn trở thành con rối, đến khi Chu quân chúng ta dựa vào con rối hoàng đế này để chiếm lấy giang sơn Nam Chiếu, thì lại đá văng hắn ra.”