Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 424: Triệu Hạc Niên đến




“Lục hoàng thúc!” Ngay khi ngực La Duy khó chịu, thì bên tai truyền đến tiếng Long Tiêu, ngẩng đầu đã thấy tiểu hoàng tử đứng trước mặt, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn y.

“Ngươi… sao con lại tới đây?” La Duy miễn cưỡng cười hỏi, y tuyệt đối không biết đứa trẻ này bước vào từ bao giờ.

“Tiêu nhi đến thăm lục hoàng thúc.” Long Tiêu nhìn La Duy: “Lục hoàng thúc, người làm sao thế? Không vui sao?”

“Không đâu.” La Duy véo hai má bụ bẫm của đứa trẻ, không biết vì sao bàn tay lại lướt xuống cổ Long Tiêu.

“Lục hoàng thúc?”

“Ừ.” La Duy đáp lại Long Tiêu, nhưng hai mắt lại chăm chăm nhìn cổ nó, trên người vật nhỏ này nhiều thịt, thế nhưng cái cổ lại thật mỏng manh, dường như chỉ cần dùng một chút sức thôi, cái cổ này sẽ gẫy ngay lập tức.

Long Tiêu không biết tâm tư La Duy, kiễng chân, bàn tay nho nhỏ đặt lên trán y.

Long Tiêu mới từ bên ngoài vào, trong phòng La Duy đặt bốn lò sưởi, tiểu hoàng tử vừa vào đã nhễ nhại mồ hôi, La Duy chỉ cảm thấy bàn tay ướt sũng chạm vào mình, vội gạt ra: “Ngươi định làm gì?”

“Có phải lục hoàng thúc bị bệnh không?” Long Tiêu có chút lo lắng: “Mắt lục hoàng thúc đỏ lên kìa.”

La Duy buông lỏng bàn tay trên cổ Long Tiêu, cong ngón tay gõ nhẹ lên đầu nó: “Đừng bận tâm, con tới chỗ ta, hoàng tổ mẫu có biết không?”

Long Tiêu vội gật đầu.

“Thập Tam.” La Duy quay ra ngoài cửa hô một tiếng.

Long Thập Tam lên tiếng rồi xuất hiện trong phòng.

“Ngươi đưa đại điện hạ ra ngoài chơi.” La Duy nói: “Cẩn thận một chút, đừng để nó nghịch tuyết.”

Long Tiêu cũng biết lục hoàng thúc sợ lạnh, không cố kéo La Duy ra ngoài chơi, chạy tới trước mặt Long Thập Tam, tuyệt không khách khí mà kéo tay hắn: “Thập Tam, chúng ta đi thôi.”

Long Thập Tam thấy La Duy ngồi ở chỗ kia phất tay, vội đưa Long Tiêu ra ngoài. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiêu, Long Thập Tam có chút buồn khổ, ai cũng nói trẻ con hoàng tộc sớm thông minh, nhưng tại sao đại điện hạ một chút cũng không nhận ra, rằng kì thật lục hoàng thúc không muốn nhìn thấy nó? Là đại điện hạ này quá ngốc, hay là La Duy diễn kịch quá tài?

La Duy đuổi Long Tiêu đi rồi, liền gọi Triệu Phúc.

“Vương gia.” Triệu Phúc vội chạy vào.

“Ngươi đi tìm Lý vương.” La Duy nói: “Để huynh ấy tới đây một chuyến.”

Triệu Phúc vội chạy đi.

Long Hành tới rất nhanh, ngay khi Triệu Phúc đến Lý vương phủ tìm hắn, Long Hành đã biết có lẽ Long Tường chết rồi, không thì La Duy cũng sẽ không đến tìm hắn.

La Duy nhìn thấy Long Hành, ngược lại lại đứng dậy đón chào, gọi Long Hành một tiếng: “Vương gia.”

Long Hành ngồi xuống cái ghế bên cạnh La Duy: “Vân Khởi, ngươi nên gọi ta một tiếng tam ca.”

La Duy lắc đầu cười cười, tự rót một chén trà cho Long Hành.

“Chúng ta đã bao lâu không gặp rồi nhỉ?” Long Hành đột nhiên hỏi La Duy.

La Duy ngẫm nghĩ: “Hình như đã lâu lắm rồi.”

Đã thật lâu… Long Hành quan sát La Duy trước mặt: “Sau khi ngươi trở về, ta chẳng có cách nào vào cung gặp ngươi.”

La Duy buông ấm trà trong tay: “Long Tường đã chết ở Ngô Châu.”

Long Hành đang định uống trà, nghe La Duy nói vậy liền khựng lại: “Thế à?”

“Đây là thư báo tang của hắn.” La Duy đặt hơn mười bức thư trước mặt Long Hành.

Long Hành uống một ngụm trà: “Hiện tại chúng ta đang chiến tranh, có thích hợp để làm đại tang cho Long Tường không?”

“Huynh tuyệt đối chẳng thương tâm chút nào.” La Duy nói.

“Ta không coi hắn là huynh đệ, tất nhiên sẽ không đau lòng.” Long Hành nói: “Vân Khởi, chẳng lẽ ngươi đau lòng sao?”

“Hắn chưa bao giờ có lòng dạ hại người.” La Duy nói.

Long Hành cười hai tiếng: “Có ca ca ruột thịt của hắn rồi, muốn hại người cũng chẳng cần hắn ra tay.”

La Duy thở dài.

“Nói đi, ngươi tìm ta đến có chuyện gì.” Long Hành uống cạn chén trà, rồi cầm cái chén không trong tay ngắm nghía.

“Thiêu hủy hết thư đi.” La Duy trầm giọng nói: “Thư này gửi đến chỗ người của huynh, chính huynh xem xét, tự tay giữ lại, những thứ không cần thiết thì không nên giữ.”

Long Hành có chút kinh ngạc nhìn về phía La Duy, hắn không ngờ La Duy sẽ nói với hắn những lời này.

“Long Huyền luôn trân trọng Long Tường, nếu hắn biết huynh động chân động tay bên trong, chắc chắn sẽ không tha cho huynh.”

“Ngươi đang giúp ta đấy à?”

“Đệ đã sai người mời cô cô đến.” La Duy nói: “Lát nữa hai người hãy nói chuyện với nhau ở đây, cô cô rất nhớ huynh.”

Lúc này Long Hành mới ngừng xoay xoay chén trà: “Mẫu hậu sẽ đến nơi này?”

“Vâng.” La Duy nói: “Lát nữa gặp nhau đừng nói chuyện Long Tường, cứ nói chuyện gia đình thôi.”

Long Hành vội cúi đầu nhìn bản thân, hôm nay ra ngoài gấp, hắn không để ý trang phục, gặp mẫu hậu, phải trông sao cho có tinh thần một chút chứ.

“Vào phòng trong chờ đi ạ.” La Duy nhìn thấy động tác của Long Hành, trên mặt mới có tiếu ý: “Huynh mặc thế cũng được mà, để cô cô nhìn thấy dáng vẻ thường ngày của huynh.”

Long Hành đứng lên, nói với La Duy: “Ta nhận ân tình này của ngươi, Vân Khởi, ngươi yên tâm, những người đó ta đã xử lý hết rồi, Long Huyền là dạng người gì, ta cũng biết rõ.”

Long Hành vào phòng trong chờ La Tri Ý, La Duy một mình đứng ngồi không yên trong thư phòng, bây giờ y chỉ nghĩ, lúc nào thì nên công khai tin Long Tường qua đời đây, không thể để nhị ca La Tắc liên lụy được.

Mẹ con La Tri Ý gặp mặt, tất nhiên là một phen thổ lộ tình cảm. Long Hành chỉ hận mình không có bản lĩnh, không thể đón mẫu thân ra ngoài an hưởng tuổi già, còn La Tri Ý có thể gặp Long Hành đã vô cùng thỏa mãn.

Khi La Duy ở trong thư phòng chờ tin tức của Tạ Ngữ và Vương thượng thư, thì Phượng Vũ đại tướng quân Triệu Hạc Niên – bạn cũ của La Tri Thu đã về quê dưỡng già – nhận được thư tay của La Duy liền đến thượng đô, đứng ngoài cửa cung cầu kiến.

Nghe nói Triệu Hạc Niên đến, La Duy ngại Triệu Phúc đi đứng chậm, gọi Long Thập: “Thập, mau đi đón Triệu đại tướng quân.”

Long Thập nghe lệnh, chạy đến cửa cung đón Triệu đại tướng quân.

Triệu Hạc Niên đi trên đường đến Y Cẩm viên, liền hỏi Long Thập: “Ta đi đường này có gặp cung nhân không?”

Long Thập vội đáp: “Bệ hạ từng có ý chỉ, mọi người trong cung không được phép đến gần hồ Ngự Tâm, cho nên ngài cứ yên tâm đi, nơi này trừ chúng ta thì không có ai xuất hiện.”

“Vậy nếu trong cung có ai đi nhầm?”

“Giết ngay lập tức.” Long Thập nói.

Triệu Hạc Niên hít mạnh một hơi, hay lắm, chỉ cần không gặp cung nhân, thanh danh của La Duy sẽ không bại hoại.

Long Thập không hiểu Triệu Hạc Niên hỏi hắn câu đó để làm gì, nhưng không tiện hỏi, chỉ trả lời các câu hỏi rồi đưa Triệu Hạc Niên đến thẳng Y Cẩm viên.