Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 407: Chẳng có tướng quân nào chưa ra chiến trường




Một từ “sa trường” của La Duy khiến mặt mũi Long Tường đỏ ửng, không thể nói nên lời phản bác La Duy.

“Chưa ra sa trường?” Long Tiêu không nghĩ đến vấn đề này, trẻ con không nghĩ nhiều, vội hỏi La Duy: “Thế lục hoàng thúc thì sao ạ?”

“Ta sao cơ?”

“Lục hoàng thúc đã ra sa trường chưa ạ?”

La Duy làm bộ như ngẫm nghĩ: “Cứ xem là rồi đi.”

La Duy đương nhiên đã ra sa trường, thành Nghiệp Già, thành Ô Sương, Thiên Thủy Nguyên, y chưa từng tập võ, nhưng kinh nghiệm trên sa trường thì không hề ít ỏi. Long Tường đột nhiên nói: “Ngươi cho rằng ta nguyện ý như vậy sao?!”

“Triệu Phúc.” La Duy lệnh cho Triệu Phúc đứng bên cạnh: “Ngươi đi chơi với đại điện hạ trước đi.”

Triệu Phúc vội đưa Long Tiêu sang một bên.

“Lục hoàng thúc…” Long Tiêu không chịu đi.

“Tiêu nhi ngoan.” La Duy chạm nhẹ vào khuôn mặt tiểu hoàng tử: “Lục hoàng thúc có chuyện muốn nói với ngũ hoàng thúc, Tiêu nhi ra sang bên kia chờ một lát, có được không?”

“Được ạ!” Long Tiêu không bằng lòng, có cái gì mà không muốn cho nó nghe chứ? Nhưng Long Tiêu không dám cự tuyệt lời La Duy, chép cái miệng nhỏ nhắn, cùng Triệu Phúc sang chỗ khác chơi đùa.

Long Tiêu đi rồi, Long Tường liền nói với La Duy: “Ta không phải là không muốn ra sa trường, tại có người không cho phép ta đi!”

La Duy nói: “Số ngươi tốt, người khác sao có thể tốt số như vậy được?”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Tiên hoàng thương ngươi, bây giờ bệ hạ cũng thương ngươi.” La Duy nói: “Ngươi như bây giờ cũng không tồi, cũng là một đại tướng quân, tuy rằng chưa chinh chiến sa trường, nhưng cũng coi như đã đạt được giấc mộng, không phải sao?”

“Ta đã nói rồi!” Long Tường nhìn nụ cười lạnh trên khuôn mặt La Duy, liền nổi trận lôi đình, hắn vẫn biết y khinh thường hắn: “Không phải ta không đi, là không ai cho phép ta đi! Ngươi cho rằng ta muốn ở thượng đô mãi hay sao?”

“Dụ thân vương là đệ đệ ruột của bệ hạ.” La Duy nói: “Ngươi không cần ra chiến trường làm gì cả, nếu thật sự muốn chiến công, cứ bảo bệ hạ ban cho ngươi một cái là được.”

Long Tường siết chặt nắm tay: “Trong mắt ngươi, ta là kẻ ham cướp công người khác?”

“Nếu không phải, thì đừng để người khác nghĩ ngươi là đại tướng quân công trạng lớn lao.” La Duy lạnh nhạt nói: “Chẳng lừa được ai, người lớn tuổi trong cung chưa chết hết đâu, nhiều người chê cười ngươi lắm, có cần ta kể ngươi nghe không?”

“Ngươi!” Long Tường buồn bực: “Ngươi dựa vào cái gì mà dám nói ta như vậy?!”

“Dựa vào cái gì à?” La Duy khinh miệt nhìn Long Tường: “Dựa vào ta đã nhìn thấy xác chết chất đầy thành, dựa vào việc tốt xấu gì ta cũng ra chút sức vì Đại Chu. Dụ vương gia, ngươi trời sinh tốt số, cả đời được hưởng thụ, ngươi định giả vờ vất vả hết mình vì nước cho ai xem?”

Long Tường bị La Duy chọc tức đến xì khói, trong lòng lại thầm cảm thấy La Duy mắng không sai.

“Ngươi dạy dỗ đại điện hạ cho cẩn thận.” La Duy vỗ vỗ tay vịn kiệu, để các tiểu thái giám nâng kiệu lên, miệng nói với Long Tường: “Như vậy đây sẽ là công lao lớn nhất của ngươi.”

Thấy La Duy nói mấy câu không rõ ràng đã định đi, Long Tường vươn tay giữ kiệu lại, nói với La Duy: “Ngươi nói rõ cho ta nghe xem.”

La Duy hỏi lại: “Ngươi còn muốn ta nói như thế nào nữa?”

Long Tường căm tức nhìn La Duy, tay siết chặt tay vịn kiệu không buông.

“Chiến sự Nam Chiếu sắp nổ ra rồi.” La Duy lại nói: “Nếu ngươi thật sự không cam lòng thì hãy xin đi chinh chiến, đối với ngươi mà nói, đây là cơ hội duy nhất để xưng danh.”

Long Tường buông tay: “Sao ngươi biết?”

“Bệ hạ đã thương lượng với ta.” La Duy nói: “Sao, hắn không thương lượng với ngươi à? Hắn che chở cho đệ đệ thật đấy nhỉ. Chúng ta đi.” Chọc tức Long Tường xong, La Duy cảm thấy thật hả hê, lệnh cho các thái giám nâng kiệu.

Long Tường nhìn La Duy và đoàn người lướt qua trước mặt, đi đến cuối con đường, ngoặt sang trái, đó là đường đến điện Trường Minh. Kẻ này… Long Tường thầm hồ nghi, y thật sự có thể thảo luận chính sự cùng hoàng huynh hắn sao?

“Ngũ hoàng thúc?” Long Tiêu chạy tới trước mặt Long Tường, tiểu hoàng tử nhìn thấy Long Tường mặt xanh mét, sợ hãi hỏi: “Người và lục hoàng thúc cãi nhau sao?”

“Ngươi thích chơi với lục hoàng thúc?” Long Tường không biết bắt đầu từ lúc nào, Long Tiêu đã đối xử tốt với La Duy như vậy.

“Lục hoàng thúc là người tốt mà.” Long Tiêu nói.

Long Tường có chút gì đấy nghẹn lại, hắn mong mình sớm nghẹn chết đi, sự khinh miệt của La Duy làm hắn khó có thể chịu đựng.“Ta đưa Tiêu nhi đến chỗ hoàng tổ mẫu.” Long Tường kéo tay Long Tiêu: “Ngũ hoàng thúc còn có việc phải làm, hôm nay không chơi với Tiêu nhi được.”

“Vâng.” Long Tiêu nhu thuận gật đầu, nó không phải là đứa trẻ không để ý đến người khác, ngũ hoàng thúc nhất định đang giận dỗi, xem ra là bị lục hoàng thúc chọc tức rồi. Long Tiêu đột nhiên cảm thấy lục hoàng thúc của nó là người lợi hại nhất trên đời, phụ hoàng nghe lời lục hoàng thúc, ngũ hoàng thúc cũng bị lục hoàng thúc bắt nạt, lục hoàng thúc thật sự là quá lợi hại!

“Đi thôi.” Nếu Long Tường biết Long Tiêu đang nghĩ gì, nhất định sẽ tức hộc máu.

Kiệu La Duy đến sân trước điện Trường Minh, y đã thấy năm người Long Thạp quỳ thành hàng trước điện.

“Vương gia.” Nhìn thấy La Duy đến, đại thái giám canh trước điện Trường Minh vội chạy tới.

“Bệ hạ đang thảo luận chính sự trong điện?” La Duy ngồi trên kiệu hỏi.

“Vâng.” Đại thái giám đáp: “Bệ hạ đang thảo luận chính sự với các đại nhân ạ.”

“Đi giúp ta thông bẩm một tiếng.” La Duy nói: “Nói ta có việc cần gặp bệ hạ.”

Đại thái giám miệng đáp lời La Duy, xoay người chạy vào đại điện. Nếu là người khác thì gã còn dám chậm trễ, chứ La Duy thì cho dù có thêm vài lá gan, gã cũng không dám lề mề, Phúc Vận đến tận hôm nay vẫn nằm liệt giường đấy thôi.

“Đỡ ta đứng lên.” La Duy định tự xuống kiệu, nhưng không đứng lên nổi, liền lệnh cho Triệu Phúc bên cạnh.

Triệu Phúc nhìn Ngụy thái y, vương gia như vậy… có thể đứng dậy không?

Ngụy thái y nhìn Triệu Phúc gật gật đầu, rồi hai người hai bên đỡ La Duy xuống kiệu.

La Duy được Ngụy thái y và Triệu Phúc đỡ, đi tới bậc thang chỗ năm người Long Thập quỳ.

“Vương gia.” Khi năm người thấy La Duy nói chuyện với đại thái giám, liền biết La Duy đến cứu họ. Trong lòng không còn sợ hãi như ban đầu nữa, thấy La Duy đến gần, họ cùng hành lễ với y.

“Không có việc gì đâu.” La Duy nhẹ giọng an ủi năm người này: “Có ta ở đây, đừng lo lắng.”

“Vương gia…” Long Thập muốn nói gì đó.

“Ở đây không tiện.” La Duy cúi đầu nói với Long Thập: “Trong lòng ta biết hết, không có việc gì đâu.”

“Quỳ cho tử tế đi.” Ngụy thái y lúc này cũng nhỏ giọng nói với năm người Long Thập: “Công tử đã đến rồi, các ngươi không phải chịu khổ lâu nữa đâu, người luyện võ mà cũng sợ quỳ à?”

“Ngươi nói ít thôi.” La Duy trừng mắt nhìn Ngụy thái y, người này điểm nào cũng không tồi, chỉ có mỗi cái miệng khiến người khác đau đầu thôi.