Long Huyền vốn đã nói qua với các triều thần, bảy ngày sau sẽ phát binh tới Nam Chiếu, nhưng sau đó lại kéo dài ngày phát binh, hơn nữa lằng nhằng mãi đến đầu hạ, mà ngày phát binh đến Nam Chiếu vẫn chậm chạp không định đoạt xong.
Dương Nguyên Tố phái sứ thần đến tìm Long Huyền, hơn nữa còn đưa cho Long Huyền bức thư công chúa Khánh Nguyên tự tay viết từ Đông Thương.
Sau ba tháng Long Huyền mới lại tới Y Cẩm viên.
“Công chúa Khánh Nguyên có thai?” La Duy đọc bức thư công chúa Khánh Nguyên tự tay viết, có chút không tin: “Dương Nguyên Tố trước giờ chưa có con, nếu bây giờ công chúa Khánh Nguyên sinh con trai, thì đứa trẻ này không phải là hoàng tử Đông Thương sao?”
Long Huyền trước còn lo La Duy nhìn thấy hắn sẽ lạnh lùng trừng mắt, nhưng giờ thấy La Duy bình thản nói chuyện, hắn mới yên lòng: “Ngươi thấy bức thư này có tin được không?”
“Ngươi nghi thư này là giả?”
“Ta đã cho lão cung nhân từng hầu hạ Khánh Nguyên xem qua, bút tích đúng là của Khánh Nguyên.” Long Huyền nói: “Nhưng nội dung thật giả ra sao ta cũng không biết.”
La Duy đọc lại bức thư một lần: “Dương Nguyên Tố giục ngươi xuất binh?”
“Không sai.” Long Huyền nói: “Ngay sau khi Khánh Nguyên có thai, có thai thật đúng lúc mà.”
“Chuyện Nam Chiếu ngươi còn chưa xử lý ổn thỏa, không được nghe Dương Nguyên Tố thúc giục.” La Duy gấp lại bức thư trong tay, bỏ lại vào phong thư: “Có cung nhân hầu hạ công chúa Khánh Nguyên trở về à?”
“Có.” Long Huyền nói: “Ta đã đích thân hỏi nàng, Khánh Nguyên đúng là có thai, lời nàng không có chỗ nào khả nghi cả, nhưng khó mà khẳng định cung nhân này đã bị Dương Nguyên Tố uy hiếp hoặc mua chuộc hay chưa.”
“Thám tử của ngươi ở Đông Thương không mật báo về?”
“Chưa thấy.”
La Duy cũng có chút do dự.
“Dương Nguyên Tố sốt ruột, ta cũng có thể lý giải.” Long Huyền nói: “Mùa đông Bắc Yến rất lạnh, không thể khai chiến, chúng ta chỉ có thể hành động vào mùa hè mùa thu.”
“Năm nay không được, thì sang năm cũng không sao.” La Duy suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi giải thích với Dương Nguyên Tố là chuyện Nam Chiếu ngươi chưa xử lý ổn thỏa, để hắn cho ngươi thêm thời gian. Bắc Yến luôn ở đó, trốn không thoát đâu, Dương Nguyên Tố cũng không chết ngay được. Tất cả cứ chờ Khánh Nguyên sinh xong rồi nói, chỉ là mang thai thôi, là nam hay là nữ, có thể chào đời không còn chưa biết, ngươi gấp cái gì?”
“Đợi thêm một năm?”
“Thời gian trôi nhanh lắm, đợi thêm một năm nữa có đáng là bao?” La Duy nói: “Ngươi dùng toàn bộ lực lượng Đại Chu vào trận đánh này, không được qua loa.”
“Ta hiểu ý ngươi.” Long Huyền đứng dậy: “Ngươi… mấy ngày nay thế nào?”
“Rất ổn.” La Duy nói: “Không bị bệnh nặng, ngươi cũng biết mà.”
Từ một tháng trước, sau khi Ngụy thái y trở về, La Duy đã không còn phát bệnh nữa. Long Huyền quan sát La Duy một phen, đã là đầu hạ, thư phòng Long Huyền cũng nóng hầm hập, nhưng La Duy vẫn mặc áo dày, cũng không thấy trên mặt đổ mồ hôi. “Có ăn được nhiều không?” Long Huyền nhịn không được đi lên phía trước, chạm vào tay La Duy. Tay y lạnh quá.
La Duy lúc này không nể mặt Long Huyền, đáp: “Không phải ta đã nói bây giờ ta không sao rồi à? Ngươi không cần lo lắng cho ta.”
“Có tin gì về La Tướng chưa?” Long Huyền hỏi.
La Duy gật đầu, ngày ấy làm ầm lên với Long Huyền xong, hôm sau Long Huyền lâm triều đã hạ chiếu cho phép La Tri Thu vinh quy quê cũ. Sau khi La Tri Thu trở về U Yến, lập tức viết thư báo bình an với La Duy. La Duy nhận được thư từ bảy ngày trước, trong thư có mật mã y ước định cùng La Tri Thu, cho nên La Duy rất yên tâm về họ.
“Bọn họ ở U Yến có khỏe không?” Long Huyền hỏi.
“Nhàn nhã lắm, bọn họ tất nhiên vui vẻ.” La Duy nở nụ cười hiếm hoi trước mặt Long Huyền, y nói: “Cám ơn ngươi.”
Một tiếng cảm ơn của La Duy khiến Long Huyền cảm thấy mình thả La Tri Thu về quê là đáng giá. “Như vậy ta cũng an tâm.” Hắn nói với La Duy: “Ngươi cũng có thể bớt lo nghĩ một phần.”
“Ta muốn tới chùa Hộ Quốc một chuyến.” La Duy thừa dịp Long Huyền đến mà nói: “Muốn đi gặp Phất Y Đại Sư một chút, ngươi có thể để ta ra khỏi cung một lần không?”
“Ngươi muốn lễ Phật, trong cung cũng có Phật đường mà.” Long Huyền nói: “Cần gì phải xuất cung?”
La Duy cười lạnh: “Phật trong cung là thái hoàng thái hậu bái, ta không muốn.”
“Ngươi tin Phật từ khi nào thế?”
“Ta không đi lễ Phật.” La Duy nói: “Chỉ là muốn cùng Phất Y Đại Sư trò chuyện thôi, ở trong cung ta thấy rất phiền.”
“Được rồi.” Long Huyền gật đầu nói: “Chỉ là Phất Y không nhất định sẽ chịu gặp ngươi.”
“Ông ấy và ta đã găp mặt vài lần, ta nghĩ lần này ta cũng có thể gặp ông ấy.” La Duy nói: “Không gặp được thì ta lại về.”
“Để Long Nhất đi cùng ngươi đi.” Long Huyền nói: “Để hắn theo, ta mới yên tâm một chút.”
“Ừ.” La Duy thoải mái gật đầu, năm người Long Thập đã về bên y, có năm người này, Long Huyền còn có cái gì không yên lòng? Long Nhất đi theo, đơn giản chỉ là để giám sát y mà thôi. Nhưng La Duy vẫn cười với Long Huyền, nếu Long Huyền chịu để y xuất cung, thì y cũng phải đồng ý để người của hắn theo cùng.
“Ta…” Long Huyền thấy La Duy không có ý giữ hắn, đành đứng dậy: “Ta về điện Trường Minh, ngươi chừng nào thì xuất cung?”
“Xem hôm nào đẹp trời thì đi.” La Duy nói, nếu bây giờ y nói ngày xuất cung cho Long Huyền, thì phỏng chừng ngày đó toàn thượng đô sẽ đều là người Long Huyền sắp xếp.
“Được.” Long Huyền dường như không biết suy nghĩ của La Duy, nói: “Lát nữa ta sẽ sai người đưa lệnh bài cho ngươi, không cần báo với ta ngày nào ra khỏi cung, chỉ cần không về quá muộn là được.”
“Ta biết rồi.” La Duy đứng dậy tiễn Long Huyền: “Ta sẽ đi sớm về sớm.”
Hai người một trước một sau ra khỏi thư phòng, liền thấy đại điện hạ Long Tiêu chạy từ ngoài vào, đi theo sau là thái giám Triệu Phúc.
Long Tiêu vốn cười tươi như hoa, sau khi nhìn thấy Long Huyền lập tức nhăn mặt lại, trực tiếp quỳ xuống đất hành lễ với Long Huyền.
“Sao ngươi lại chạy như thế?” Trước mặt La Duy, Long Huyền không trầm mặt, nhưng giọng nói vẫn đầy nghiêm khắc: “Ngươi thế này còn ra cái gì nữa hả?”
“Tiêu nhi chỉ đùa chơi thôi.” La Duy ở một bên cười nói: “Khó có hôm không phải nghe các sư phụ giảng văn giảng kinh, bệ hạ để nó chơi thoải mái một chút đi, Tiêu nhi còn nhỏ mà.”
“Hãy bình thân.” Long Huyền nói.
“Không phải Tiêu nhi vào rừng chơi à?” La Duy chờ Long Tiêu đứng lên mới hỏi: “Sao đã về rồi?”
“Lục hoàng thúc!” Long Tiêu lại vui vẻ, nói với La Duy: “Hồ nước có hoa sen nở, con đến rủ lục hoàng thúc đi xem với con.”
Hoa sen vào giữa hè mới nở rộ, lúc này là đầu hạ đã có sen nở hay sao? Long Huyền và La Duy cùng nhìn về phía Triệu Phúc đứng sau Long Tiêu.
“Khởi bẩm bệ hạ, vương gia.” Triệu Phúc vội đáp: “Có mấy đóa sen hồng nở.”
“Lục hoàng thúc đi xem với con đi!” Long Tiêu nhìn La Duy cười nói, La Duy còn chưa nói gì, Long Tiêu đã nhìn về phía Long Huyền: “Phụ hoàng cũng đi đi.”