Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 387: Dương Nguyên Tố có thể tin không?




Hơn mười sợi tóc trắng khiến tâm trạng Long Huyền rất xấu, hắn muốn nhổ hết tóc bạc trên đầu La Duy, nhưng khi nhìn kỹ, hắn mới phát hiện căn bản không có cách nào nhổ hết tóc bạc cho La Duy được, những sợi tóc bạc lẫn vào tóc đen, nhìn chói mắt, lại khiến người ta chẳng biết phải làm sao.

“Ngươi cứ coi là ta già rồi đi.” La Duy thấy Long Huyền sững sờ nhìn đám tóc trắng trong tay, liền nói.

“Sau này ngươi nên bảo dưỡng tóc đi, ngươi cứ không chịu ăn, như thế mãi sao được?” Long Huyền nói: “Ta sẽ bảo Ngụy thái y kê thêm thuốc bổ khích thích tiêu hóa cho ngươi.”

“Thuốc nào chẳng có ba phần độc.” La Duy nhìn công văn trong tay: “Ngươi chê ta uống thuốc chưa đủ nhiều?”

Ngụy thái y cùng một tiểu thái giám bưng thuốc đã sắc xong lên.

La Duy bưng chén thuốc, thử một chút, không quá nóng, liền uống cạn bát thuốc đắng ngắt.

“Vương gia, nước…” Tiểu thái giám nhìn La Duy uống thuốc, vội dâng nước lên cho y súc miệng.

“Tóc y…” Long Huyền nhìn La Duy uống thuốc, mới nói với Ngụy thái y: “Có cách nào làm đen lại không?”

“A?” Ngụy thái y giật mình há hốc miệng.

“Ngươi cũng nhìn thấy tóc trắng của y mà.” Long Huyền nói: “Ngươi định giả ngu với trẫm sao?”

“Có thuốc ạ!” Ngụy thái y vội đáp.

“Không cần.” La Duy nói: “Đừng coi ta là nữ nhân.”

“Ta coi ngươi là nữ nhân khi nào?” Long Huyền hỏi La Duy: “Năm nay ngươi lớn chừng nào rồi hả? Ngươi định cứ mặc kệ như thế cho đến khi đầu bạc trắng à?”

“Bạc trắng thì cứ để nó bạc trắng đi.” La Duy nói: “Ta không ngại mang cái đầu bạc gặp người, ngươi không cần lo cho tóc ta đâu.”

Long Huyền định nói nữa, nhưng lại không muốn cãi vã với La Duy, nên hắn đành quay ra nói chuyện với Ngụy thái y.

Ngụy thái y đứng ngoài phòng, nhìn Long Huyền như người xa lạ, là vì hắn sợ La Duy giận, muốn trốn tránh La Duy? Long Huyền lại biết sợ người, thật đúng là một đại kỳ quan.

“Rốt cuộc thân thể y kém đến mức nào?” Long Huyền nhỏ giọng hỏi Ngụy thái y: “Sao lại nhiều tóc trắng như thế?”

Ngụy thái y thầm nghĩ, còn do ai được nữa?

“Nói!” Long Huyền cao giọng, nếu không phải do người này y thuật cao siêu, thì hắn đã không giữ mạng ông ta lại rồi!

“Vương gia nhiều tâm sự.” Ông nói thật: “Tâm trạng tốt lên sẽ không sao nữa…”

“Đơn giản như vậy?”

Kỳ thật ngươi để Vệ Lam quay lại là được, đơn giản thế thôi. Ngụy thái y không dám nói ra câu này, chỉ có thể nói với Long Huyền: “Vâng, thần đã cho vương gia thuốc an thần, chịu khó nghỉ ngơi sẽ không sao nữa.”

“Nếu y có chuyện gì thì sao?” Long Huyền hỏi.

“Hạ quan lấy đầu ra đảm bảo.” Ngụy thái y lại đành mang tính mạng mình ra, “Chỉ cần vương gia không tức giận, thì nhất đính sẽ không sao.”

“Tóc có thể đen lại không?”

“Có thuốc, nhưng hiện tại vương gia không cần dùng.” Ngụy thái y nói: “Dùng quá nhiều thuốc cũng không tốt.”

Long Huyền phất tay để Ngụy thái y lui xuống.

Tiểu thái giám canh cửa thấy Ngụy thái y lui xuống, nhanh nhẹn mở cửa phòng đóng chặt giúp Long Huyền.

Long Huyền nhìn vào trong phòng, La Duy cúi người trên bàn trà, chăm chú đọc mật báo từ hoàng thất  Nam Chiếu. Cửa sổ mở hé, thỉnh thoảng có gió thổi bay vài sợi tóc của La Duy, lúc này La Duy như người trong bức họa, khiến người nhìn cảnh đẹp ý vui. Long Huyền đứng nhìn La Duy, nhìn trong giây lát rồi mới bước vào phòng. “La Duy.” Hắn gọi.

“Sao?” La Duy ngẩng đầu nhìn Long Huyền.

Long Huyền xoay người, bê cả La Duy và ghế dựa dưới thân y lên.

“Ngươi làm cái gì thế?” La Duy hoảng sợ, định nhảy xuống khỏi ghế.

“Ngươi đừng cử động.” Long Huyền nói.

“Ngươi lại phát điên đấy à?!” La Duy bị cánh tay Long Huyền chèn ngang ngực chặn lại, không thể thoát ra.

Long Huyền đưa La Duy đến trước cửa sổ.

Ánh sáng khiến đôi mắt y tê rần.

“Sau này không có việc gì thì nên phơi nắng.” Long Huyền ngồi xổm xuống cạnh La Duy: “Như thế có lợi với cơ thể ngươi, không muốn đi ra ngoài thì ngồi cạnh cửa sổ cũng được.”

“Ngươi!” La Duy nhất thời không biết nên nói gì với Long Huyền, y thật sự không cần hắn đối xử với y như vậy.

“Thế nào rồi?” Long Huyền xoay người quay lại bàn trà, mang cả bàn trà và đống công văn đến bên cạnh La Duy.

La Duy đặt công văn trên tay lên bàn trà, “Chả có gì cả, mật thám của ngươi không báo được tin gì hữu dụng à? Toàn là mấy chuyện sinh hoạt vớ vẩn.”

“Không có kết quả sao?” Long Huyền ngồi xuống cạnh La Duy: “Ta cũng xem qua, không thấy ai dùng được.”

La Duy day day hai mắt, “Không phải đã nói Gia Ninh đế từng không ngồi vững ngôi vị thái tử sao? Kẻ uy hiếp vị trí thái tử của hắn còn sống không?”

“Là hoàng tử Khải Triết của Nam Chiếu.” Long Huyền nói: “Còn sống, vẫn được phong vương, nhưng không được ở lại kinh thành.”

“Xem ra Gia Ninh đế tốt bụng hơn ngươi một chút.” La Duy nói: “Ít nhất còn giữ cho huynh đệ một cái mạng…”

Long Huyền chỉ trầm mặc trước sự trào phúng của La Duy, người này không thể tức giận, vậy thì hắn chỉ có thể lui.

La Duy thấy Long Huyền không có phản ứng, dường như mất hứng châm chọc, lại quay về đề tài Nam Chiếu: “Đây là lãnh địa của Khải Triết vương?”

“Không sai.” Long Huyền nói: “Nơi này có mật báo về hắn.” Hắn tìm công văn có liên quan đến Khải Triết vương đưa cho La Duy, “Ngươi xem đi, ta cảm thấy kẻ này không có gì để trọng dụng.”

La Duy mở công văn, đọc nhanh như gió.

Long Huyền ngồi chờ, miệng nói với La Duy: “Mẫu phi của Khải Triết vương vẫn ở trong hoàng cung Nam Chiếu, người này là một đứa con có hiếu, chỉ bằng điểm này, chúng ta đã không có cách nào dùng hắn rồi.”

“Nếu mẫu phi hắn chết trong cung thì sao?” La Duy khép công văn lại, nhìn về phía Long Huyền.

“Giết Thái phi này?”

“Đừng nói với ta là ngươi không nghĩ tới đấy.”

“Không dễ mà giết được người này đâu.”

La Duy ném công văn lên bàn trà, “Không dễ đến mức nào?”

“Người của chúng ta không thể tới gần chỗ của nữ nhân.”

La Duy cười, “Cũng đúng, một Thái phi, vốn không đáng để ngươi phí công theo dõi.”

“Ngươi có cách à?” Long Huyền hỏi La Duy.

“Có tiền thì ắt có thể sai khiến ma quỷ.” La Duy nói: “Người mình không vào được, thì phải tiêu tiền để sai người lo liệu.”

Ngón tay Long Huyền gõ trên vạt áo:“Ngươi không nghĩ rằng, nếu dùng tiền bất thành, thì chúng ta càng khó làm việc sao?”

“Chuyện thâm cung lan truyền qua cái miệng, một nữ nhân Bắc Yến cầm giữ cả triều chính và hậu cung, ta không tin có bao nhiêu hoàng thân, trọng thần Nam Chiếu thực sự phục nàng.”

“Ý ngươi là, cho dù cuối cùng không thành công, thì chúng ta cũng có thể loan tin rằng nữ nhân Bắc Yến kia muốn giết người, sau khi thất bại mới vu oan giá họa cho Đại Chu ta?”

“Việc này không phải là việc khó.” La Duy nói: “Nếu Khải Triết vương thật sự là một đứa con có hiếu, thì khi mẫu phi chết, liệu hắn có khởi binh báo thù cho mẫu phi không? Đến khi ấy ngươi nói muốn giúp hắn báo thù, giúp hắn đoạt thiên hạ Nam Chiếu, Khải Triết vương có thể cự tuyệt ý tốt của ngươi không?”

Long Huyền đứng dậy, đi đi lại lại trong thư phòng, tự cân nhắc lại lời La Duy.

La Duy lại tiện nhắc đến Đông Thương, “Kỳ thật chuyện Nam Chiếu chẳng phải đại sự gì, ngươi nói ngươi định hợp tác với Dương Nguyên Tố bày kế diệt Bắc Yến, Dương Nguyên Tố này có thể tin không?”