Mọi người trong sân quỳ hết xuống hô vang vạn tuế.
La Duy nhìn tất cả mọi người, dù không bằng lòng cũng phải quỳ xuống.
“Cẩm vương miễn lễ.” Long Huyền thấy La Duy phải quỳ liền nói.
La Duy vẫn quỳ xuống hành lễ với Long Huyền, trước mặt mọi người, không phải vì Long Huyền, mà là vì chính y.
“Đứng lên đi.” Long Huyền nhìn La Duy quỳ, đi tới trước mặt La Duy, đưa tay đỡ y dậy.
Lúc này La Duy mới nhìn về phía Thường thị hoàng hậu vẫn còn quỳ.
“Bình thân.” Long Huyền buông tay La Duy.
Thường thị hoàng hậu được hai cung nhân đỡ đứng lên.
La Duy nhìn Thường thị hoàng hậu dùng hai tay che bụng, xem ra nữ nhân này lại có có bầu. Bất quá, La Duy nhìn dáng vẻ cẩn thận của Thường thị hoàng hậu, trong lòng nổi lên ác ý, kiếp trước Thường thị sinh ba đứa con trai, cuối cùng không một ai chiếm được ngai vàng, nữ nhân này trời sinh không có số làm thái hậu.
“Hoàng hậu và Cẩm vương có gì cần nói?” Long Huyền hỏi Thường thị hoàng hậu.
“Hoàng hậu nương nương là chủ nhân hậu cung.” La Duy thấy Thường thị hoàng hậu cúi đầu không dám nói lời nào, liền nói: “Ta là người ở nhờ nơi đây, hoàng hậu nương nương hỏi một tiếng cũng là lẽ thường tình. Hoàng tẩu, đa tạ.”
“Mẫu hậu!” Tiếng hô vạn tuế ầm vang, La Tri Ý và Long Tiêu trong điện không thể không nghe thấy, La Tri Ý đưa Long Tiêu ra, Long Tiêu nhìn thấy Thường thị hoàng hậu đứng trong sân, lon ton chạy về phía nàng.
“Phụ hoàng đang ở kia kìa!” Thường thị hoàng hậu vội nhắc nhở con trai: “Mau thỉnh an phụ hoàng.”
“Mẫu hậu.” Nơi này, Long Huyền đã thỉnh an La Tri Ý.
“Bệ hạ tới à.” La Tri Ý nhìn thấy Long Huyền, biết người này chính là kẻ giết Long Ngọc, nhưng vẫn tỏ vẻ dịu dàng: “Đã dùng cơm chưa?”
“Chưa ạ.” Long Huyền nói: “Nghe nói hoàng hậu ở trong này, cho nên trẫm đến xem.”
“Nhi thần kiến quá phụ hoàng.” Long Tiêu quỳ gối trong sân thỉnh an Long Huyền.
Long Huyền nhìn Long Tiêu, hồi lâu không nói gì.
“Vừa rồi có lẽ điện hạ không nhìn thấy bệ hạ.” La Duy thầy Long Huyền suy nghĩ cái gì đó, liền mở miệng nói đỡ cho Long Tiêu, y hỏi Long Tiêu: “Đại điện hạ, có phải vậy không?”
Long Tiêu vội gật đầu, lúc này nó mới chợt nhớ, đáng lẽ vừa rồi mình phải chạy tới bên phụ hoàng, đằng này lại chạy tới bên mẫu hậu trước, đây là tội bất kính.
La Duy lại nhìn về phía Long Huyền: “Đại điện hạ còn nhỏ, đừng so đo nữa.”
“Ngươi hãy bình thân.” Long Huyền lúc này mới lên tiếng.
La Duy cười vẫy tay với Long Tiêu.
Long Tiêu định chạy về phía La Duy.
“Tiêu nhi!” Thường thị hoàng hậu cả kinh, kéo Long Tiêu lại.
“Mẫu hậu?” Long Tiêu nhìn Thường thị hoàng hậu một cách kỳ quái: “Hài nhi không được tới chỗ lục hoàng thúc ạ?”
Thường thị hoàng hậu vội buông tay: “Ngươi không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, phụ hoàng đã cho ngươi qua chưa?”
Tay La Duy còn chưa buông xuống, lúc ấy dường như cứng đờ.
“Lục hoàng thúc?” Long Tiêu lại tội nghiệp nhìn về phía La Duy.
“Là ta thiếu suy xét.” La Duy cười xấu hổ, “Vừa rồi ở trong điện, ta với điện hạ nói chuyện rất hợp, cho nên không nghĩ nhiều. Hoàng hậu nương nương, mong người thứ lỗi.”
“Ngươi còn đứng ở đây làm cái gì?” Long Huyền hỏi Thường thị hoàng hậu: “Lui ra đi.”
Thường thị hoàng hậu không yên lòng khi để Long Tiêu ở cạnh La Duy, huynh trưởng Thường Lăng đã nói, Thường gia đã kết thù cùng La thị, La Duy này sao có thể không ra mặt thay đại ca y được? Trong người Long Tiêu có một nửa dòng máu Lĩnh Nam Thường thị, y sẽ đói xử với Long Tiêu như thế nào đây?
“Ta cáo lui trước.” La Duy khom người trước Long Huyền, “Bệ hạ, hoàng hậu nương nương và điện hạ hãy ở lại dùng cơm, thần đệ không quấy rầy nữa.”
Long Huyền thấy La Duy muốn đi, vươn tay bắt lấy tay La Duy, kéo y đến gần mình, nhỏ giọng: “Thần đệ? Ngươi định làm gì?”
“Hoàng hậu hiển nhiên là không muốn nhìn thấy ta, cũng không yên tâm để đại điện hạ ở cạnh ta.” La Duy cũng nhỏ giọng nói: “Ta phải nhìn ra chứ.”
“Nàng không to gan thế đâu, ngươi có can hệ gì đến nàng cơ chứ?”
“Nàng họ Thường! Ta cũng chỉ vừa nghĩ ra thôi.” La Duy nói: “Ta nên cách xa nàng một chút thì hơn.”
“Thường thị không liên quan gì đến ngươi cả.” Long Huyền nắm chặt tay La Duy không buông,“Ngươi đừng nghĩ nhiều.”
“Ngươi thấy hoàng hậu và ta gặp nhau ở chỗ này là tình cờ sao?” La Duy muốn hất tay Long Huyền ra, nhưng không làm được, “Nào là Thái Hậu, nào là hoàng hậu, bệ hạ, nữ nhân hậu cung của ngươi rốt cuộc coi ta là gì? Giống Mộc công tử kia sao? Ngươi hận ta đến vậy à? Ngay cả một chút thanh danh cũng không cho ta giữ lại? Nam sủng của Tư Mã Thanh Sa, rồi sao nữa? Trở lại thượng đô, ta lại là nam sủng của ngươi?”
“Nói bậy!” Long Huyền hận không thể che miệng La Duy, “Ai dám nói ngươi như vậy?!”
“Sợ là hiện tại ai cũng nghĩ như vậy đấy.” Ánh mắt La Duy nhìn về phía mẹ con hoàng hậu phía sau Long Huyền: “Ngươi thả ta ra khỏi cung đi, coi như ngươi cho ta một con đường sống!”
“Long Tiêu!” Long Huyền nhìn La Duy, muốn nổi giận, lại chợt thấy không nên xả giận vào La Duy, nên lại gọi Long Tiêu.
“Bệ hạ!” Thường thị hoàng hậu nắm chặt tay Long Tiêu không rời: “Ngài và vương gia đã có lời muốn nói, vậy thì đừng để Tiêu nhi quấy rầy hai người.”
“Nực cười!” La Duy nhỏ giọng nói: “Ta và ngươi có chuyện gì mà không thể để người ta xem được chứ?”
Nụ cười châm chọc trên khuôn mặt La Duy khiến Long Huyền đau nhói, hắn xoay người về phía Thường thị hoàng hậu, nữ tử này luôn luôn nghe lời, hắn chưa từng nghĩ, có một ngày nữ nhân kia lại dám phân cao thấp với hắn.
“Bệ hạ.” Thường thị hoàng hậu chỉ gắt gao giữ tay Long Tiêu, La Duy nhất định không có ý tốt, nàng không thể để nhi tử mình rơi vào tay y được.
“Ngươi trở về đi.” Long Huyền nói.
Thường thị hoàng hậu liền nói: “Vậy thần thiếp đưa Tiêu nhi về đã, chờ bệ hạ và vương gia bàn việc xong rồi lại đưa Tiêu nhi đến chỗ mẫu hậu.”
“Trẫm đang nói ngươi hãy về một mình!” Giọng Long Huyền đột nhiên gay gắt, “Ngươi không hiểu lời trẫm nói sao?!”
Thường thị hoàng hậu kinh hãi, Long Huyền chưa từng ôn tồn với nàng, nhưng cũng chưa từng thô bạo khiển trách nàng trước mặt mọi người như vậy.
“Còn không mau cút đi!” Long Huyền lại quát.
Long Tiêu cũng cảm thấy kinh hách, nó quay đầu nhìn mẫu hậu, mới phát hiện Thường thị hoàng hậu đã bị phụ hoàng mắng đến bật khóc. Long Tiêu lớn từng này nhưng chưa hề thấy mẫu hậu khóc, “Phụ hoàng!” Tiểu hoàng tử bị nước mắt của Thường thị hoàng hậu kích thích, hét lên với Long Huyền: “Người đừng mắng mẫu hậu!”
Long Huyền nhìn Long Tiêu: “Ngươi nói cái gì?”
“Người đừng mắng mẫu hậu…” Long Tiêu thấy La Duy đứng phía sau Long Huyền lắc đầu ra hiệu, đột nhiên nhớ đến lời La Duy từng nói, “Cữu cữu sẽ không để người mắng mẫu hậu đâu!”