Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 374: Âm thầm nảy nở




La Duy vừa định bảo La Khải là mình chỉ nói đùa, thì đã nghe tiếng quát của lũ thị vệ: “Người nào?!”

La Khải theo bản năng bảo vệ phía trước La Duy.

La Duy ló đầu ra khỏi tấm lưng La Khải, nhìn về phía trên bờ, nơi này là hoàng cung, sao hôm qua y vừa tới mà hôm nay đã có khách tới rồi?

Lúc này La Khải đã thấy rõ ở phía sau cột đèn có một thiếu niên áo màu lục, vừa xua tay vừa nói cái gì đó với bọn thị vệ. La Khải đi về phía trước vài bước, thân hình thiếu niên này khiến hắn có cảm giác rất quen mắt, đột nhiên trong đầu chợt lóe, “Là y?” La Khải nhớ ra mình đã gặp thiếu niên kia ở chỗ nào.

“Đại ca quen y à?” La Duy cũng nhìn thiếu niên kia một lát, nhưng y hoàn toàn không có ấn tượng gì với người này.

“Ngươi ở đây chờ ta một lát.” La Khải để La Duy đứng trên cầu chờ hắn.

“Vâng.” La Duy nói, một thiếu niên không thể làm đại ca bị thương, vậy mình cứ chờ một chút đi.

La Khải bước đến gần Mộc Cận.

Mộc Cận muốn nhìn Cẩm vương một chút, không ngờ vừa tới đầu cầu thì bị thị vệ phát hiện, đành vội vàng giải thích với thị vệ là y chỉ đi ngang qua nơi này, không ngờ lại lạc đến Thúy Đảo, đúng lúc ấy lại thấy La Khải đi tới trước mặt. Nhìn thấy La Khải, Mộc Cận đầu tiên là cả kinh, cả đời này y chỉ có một lần duy nhất dùng đao đả thương người, không thể không nhớ rõ La Khải, tại sao người này vẫn còn sống?“Ngươi!” Mộc Cận chỉ vào La Khải,“Nơi này là hoàng cung, sao ngươi lại ở trong này?”

“Ta cũng muốn hỏi, sao ngươi lại ở trong này?” La Khải nhìn trang phục quá mỏng manh trên người Mộc Cận, đoán được chín phần thân phận của y. Nhìn gương mặt tương tự La Duy của Mộc Cận, La Khải cơ hồ không kiềm chế được hận ý với Long Huyền. La Duy cũng là đệ đệ Long Huyền, để một kẻ giống La Duy như vậy làm nam sủng, hắn muốn đem La Duy đặt ở chỗ nào đây? Tâm tư của hắn đối với La Duy lẽ nào lại xấu xa như vậy?!

Mộc Cận muốn chạy trốn, nhưng lại bị sự tức giận của La Khải dọa sợ, mãi mà không thể nhấc chân.

“Mộc công tử.” Hai tiểu thái giám hầu hạ Mộc Cận chạy đến, đứng phía trước bảo vệ Mộc Cận, trong đó một tiểu thái giám không nhận ra La Khải, chỉ vào La Khải nói: “Ngươi là ai? Sao dám vô lễ với Mộc công tử?!”

“Mộc công tử?” La Duy bước từ trên cầu tới, tầm mắt y bị La Khải che khuất, không nhìn thấy mặt Mộc Cận, nhưng vẫn nghe được lời tiểu thái giám nói.

“Tiểu Duy.” La Khải muốn La Duy trở về, mấy thứ bẩn mắt này hắn không muốn La Duy nhìn thấy.

La Duy cũng đi tới bên cạnh La Khải, lúc này y mới nhìn rõ khuôn mặt Mộc Cận.

“Vương gia.” Bọn thị vệ thấy La Duy tới đây, vội vàng hành lễ.

“Miễn lễ.” La Duy nhấc tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Cận.

“Vương… vương gia!” Hai tiểu thái giám nhìn thấy La Duy, khí thế bảo vệ chủ nhân ban nãy đã bay sạch, người mà ngay cả Phúc Vận cũng có thể xử lý, thì hai cái mạng nhỏ của họ có là gì. Miệng gọi vương gia, hai tiểu thái giám liền quỳ trên mặt đất.

“Mộc công tử, ngươi là công tử nhà ai?” La Duy sau khi nhìn thấy Mộc Cận liền sáng tỏ, mở miệng hỏi Mộc Cận.

“Tiểu nhân kiến quá vương gia.” Mộc Cận cúi đầu hành lễ trước La Duy.

La Duy vươn tay nắm cằm Mộc Cận, không cho Mộc Cận cúi đầu, La Khải từng nói, khi đó tại Thiên Thủy Nguyên, hắn bị một thiếu niên có diện mạo rất giống mình gây thương tích, xem ra y chính là kẻ đó.

“Tiểu Duy.” La Khải kéo tay La Duy xuống: “Ngươi tiễn đại ca ra khỏi cung nào, loại người này…” Hắn nhìn Mộc Cận, “Ngươi coi như chưa từng nhìn thấy là được.”

La Duy cười, nói: “Vâng, để đệ tiễn đại ca về.”

“Chúng ta đi thôi.” La Khải kéo La Duy đi, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng để ý đến loại người này, đừng làm tay mình dính bẩn.”

“Người làm đại ca bị thương chính là y?” La Duy cũng nhỏ giọng hỏi.

“Không phải ta đã nói là đừng hỏi nữa hay sao?” Nghĩ đến chuyện mình bị một nam sủng gây thương tích, La Khải chợt cảm thấy buồn nôn!

“Y không có khả năng đặt bẫy đại ca.” La Duy siết chặt tay La Khải: “Đại ca sao có thể bại trên tay kẻ này? Đệ thấy y trói gà không chặt, nhìn cứ như sắp té xỉu đến nơi, người như thế không thể có loại đầu óc này được.”

“Sau này ngươi ở lại trong cung…” La Khải lo lắng nhìn La Duy: “Bệ hạ phải tính sao đây?”

“Đệ với hắn có cùng một cha, hắn dám làm thì dệ dám kêu.” La Duy thoải mái nói: “Mất mặt thì đệ và hắn cùng mất mặt, đệ chẳng cần, nhưng vua của một nước thì sao có thể không để ý?”

“Khốn kiếp!” La Khải cắn răng mắng.

“Không sao.” La Duy nhỏ giọng nói: “Đại ca về Vân Quan thì nhớ quản lý Vân Quan thiết kỵ thật tốt, đệ ở thượng đô sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Chỉ hy vọng là thế.” La Khải nói: “Ngươi phải cẩn thận, nếu bây giờ lại xảy ra chuyện gì, ta…” La Khải nghiến răng thì thầm với La Duy: “Ta nhất định sẽ không quản cái gì mà đạo quân thần nữa.”

La Duy gật đầu, nhẹ giọng cười nói: “Đệ biết tấm lòng đại ca, nhưng cứ đến lúc thật sự như thế rồi hãy nói tiếp.”

Nhóm tùy thị đi theo La Duy và La Khải không dám bước gần huynh đệ hai người, chỉ dám theo từ phía xa xa. Bọn họ không nghe được hai huynh đệ đang nói những gì, nhưng nhìn vẻ mặt hai người, có lẽ là đang nói chuyện gia đình thôi.

Cửa cung ở ngay phía trước, La Khải dừng lại, nhìn La Duy từ đầu đến chân: “Vậy địa ca đi đây, Tiểu Duy, ngươi nhất định phải cẩn thận, nhớ bảo trọng, đại ca ở Vân Quan tự biết làm như thế nào, nếu ngươi có chuyện gì thì nhất định phải mau chóng báo cho đại ca biết.”

“Vâng.” La Duy khẽ gật đầu,“Đại ca cũng nhất định phải sống tốt, chúng ta sẽ có lúc gặp lại nhau. Còn nữa, đại ca nhất định phải nhớ kỹ, làm tướng quân, nghe điều không nghe tuyên.” La Duy ghé tai La Khải thì thầm: “Đừng vì một thánh chỉ mà rời Vân Quan.”

La Khải ôm La Duy vào lòng, gắt gao siết chặt, rồi mới xoay người cất bước về phía cửa cung. Lần này trở lại Vân Quan, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại La Duy nữa. Muốn đưa La Duy đi cùng, nhưng hắn không có bản lĩnh ấy, nếu bản thân ở lại thượng đô, thì hắn cũng chỉ là một phế vật vô dụng, không có binh quyền trong tay mà thôi. Long Huyền, La Khải ghi nhớ kỹ cái tên của quốc quân, lúc này đây nếu ngươi dám làm Tiểu Duy thương tổn, ta La Khải La Thế Nghi, nhất định cá chết lưới rách với ngươi! La Khải ra khỏi cửa cung, nhìn lại hoàng thành phía sau, ác niệm trong lòng đã âm thầm nảy nở.

La Duy đứng nhìn cánh cửa hoàng cung đóng chặt, bất động thật lâu.

Ngụy thái y đến Y Cẩm viên tìm La Duy, chạy đến cửa cung này mới tìm được y. Ông không giống những người khác trong cung, sợ La Duy như sợ hổ, gọi La Duy từ phía đằng xa: “Vương gia, sao ngài lại đứng ở chỗ này? Muốn ra khỏi cung sao?”

La Duy thầm cười lạnh, cho dù y muốn, thì liệu có thể không?