Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 364: Mưa nhỏ




“Duy nhi.” La Tri Thu đi tới trước mặt La Duy.

La Tri Thu già đi nhiều, La Duy nhìn người đã một tay nuôi mình khôn lớn, cuối cùng vẫn lảng tránh ánh mắt La Tri Thu, bởi trong ánh mắt ấy chứa quá nhiều đau khổ.“Con đi rồi…” La Duy nói với La Tri Thu: “Phụ thân phải chú ý thân thể, Lam… phiền phụ thân chăm sóc hắn.”

“Ngươi định đi đâu?” La Tri Thu nói: “Ở lại tướng phủ đi, ngươi là vương gia, phủ ở ngoài cung vẫn đang xây dựng, cứ ở lại tướng phủ, lẽ nào chuyện này bệ hạ cũng ép ngươi?”

“Không cần ạ.” La Duy nói: “Đây là chuyện của con và hắn, con sẽ tự giải quyết, phụ thân đừng lo lắng cho con.”

“Duy nhi, dù sao hắn cũng là vua một nước!”

“Vâng, con vẫn phải hưởng vương tước mà.” La Duy nói: “Vào cung với các huynh đệ cũng không sai, phụ thân đừng lo.”

“Ngươi tính sao?” Tạ Ngữ hỏi.

“Đi một bước tính một bước.” La Duy nói: “Yên tâm, đệ chưa điên đến mức muốn giết vua đâu.”

“Duy nhi!”

La Duy đi tới trước cửa, bên ngoài mưa đổ như tơ.

“Mưa rồi.” Tạ Ngữ đuổi tới bên cạnh La Duy: “Đợi mưa tạnh rồi hãy đi.”

“Mưa nhỏ như vậy, không làm ướt đệ được đâu.” La Duy nói, rồi cất bước hòa vào mưa.

“Ngươi cầm lấy ô này.” La Tri Thu đưa cho La Duy một cái ô bằng giấy trắng.

“Phụ thân nói không sai, con không thể đưa Vệ Lam chạy thoát.” La Duy nhận lấy chiếc ô trong tay La Tri Thu: “Chúng con không có nơi nào để trốn cả.”

“Duy nhi, ta xin lỗi.”

“Phụ thân đã làm hết sức rồi, là con khiến người bận tâm, về sau sẽ không như thế nữa.”

Tạ Ngữ ở phía sau giúp La Tri Thu cầm ô, lời La Duy nói khiến hắn kinh hãi không thôi, La Duy không phải người chịu nghe theo số phận, nếu y vào cung, sẽ đối phó với Long Huyền thế nào đây?

“Con đi đây.” La Duy cầm ô, khom người hành lễ trước La Tri Thu.

La Tri Thu và Tạ Ngữ nhìn về phía sau La Duy, há miệng như muốn nói gì đó.

La Duy xoay người, liền thấy Vệ Lam đứng ở cửa viện, lập tức ngẩn ngơ.

Vệ Lam tới gần, đứng cách chỗ ba người không xa, gọi La Tri Thu một tiếng: “Nghĩa phụ.”

La Tri Thu vội tới cạnh La Duy, hỏi Vệ Lam: “Sao ngươi lại tới đây?”

Vệ Lam cười nói:“Nghe nói Cẩm vương gia đến đây, cho nên hài nhi đến bái kiến.”

“Vệ Lam..” La Duy lúc này cũng cười nói: “Xem ra đúng là ngươi quên ta mất rồi, ta đứng ở trước mặt ngươi, ngươi còn hỏi tướng gia về Cẩm vương gia à?”

Vệ Lam thế này mới nhìn về phía La Duy.

“Đây là Tiểu Duy.” La Tri Thu nói: “Các ngươi… các ngươi chào nhau đi.”

“Vương gia.” Vệ Lam vội hành lễ trước La Duy.

La Duy bước vài bước tới gần Vệ Lam hơn, hỉ phục trên người hắn vì dính mưa nên càng thêm tươi đỏ, trong mắt La Duy, nó đỏ chói tựa máu đào. La Duy nói với Vệ Lam “Miễn lễ”, vươn tay về phía Vệ Lam, nhưng cuối cùng lại rụt về.

Vệ Lam tươi cười, nhưng sau khi hắn nhìn thấy vẻ mặt La Duy liền thu liễm, Cẩm vương gia hệt như lời đồn, xinh đẹp tinh xảo, chỉ là vì sao khi vị vương gia này nhìn thấy hắn, lại bi thương đến vậy?

“Chúc… chúc mừng ngươi.” La Duy nói ra hai chữ chúc mừng, hôm nay là ngày vui của Lam, y nhất định phải nói hai chữ này.

“Mạt tướng đa tạ vương gia.” Vệ Lam vội vàng đáp.

“Ừ.” Khi chua xót trong lòng cùng bi thương trong mắt rốt cuộc không thể chịu đựng, sắp mãnh liệt dâng trào, La Duy đã lướt qua bên người Vệ Lam.

Vệ Lam ngửi thấy mùi thuốc bắc trên người La Duy, mùi vị kia xa lạ nhưng sao hắn lại thấy vô cùng quen thuộc,“Vương gia!” Trong lòng bỗng rung động, Vệ Lam mở miệng gọi La Duy.

“Sao thế?” La Duy có chút mong đợi xoay người lại.

“Người…” Vệ Lam thấy La Duy dừng bước, nhìn về phía mình, lại không biết nên nói gì đây,“Người không ở lại uống một ly rượu mừng sao?”

La Duy thất vọng cười: “Ta đã nhìn ngươi đón dâu rồi, ta vui lắm.”

“Sức khỏe nó không tốt.” La Tri Thu ngắt lời: “Không uống được rượu.”

Vệ Lam ngượng ngùng cười với La Duy: “Xin lỗi vương gia, mạt tướng không biết.”

“Không sao.” La Duy chỉ có thể lại xoay người.

Vệ Lam ngơ ngẩn nhìn La Duy cầm dù bước trong mưa, gió xuân thổi qua, người này tay áo phiêu phiêu, bóng dáng thon gầy cô đơn đến lạ, hốc mắt dường như ươn ướt. Vệ Lam đưa tay sờ, vì sao trong mắt hắn lại có nước mắt. Vệ Lam khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trời cao. Là mưa rơi vào trong mắt?

Quên thì cứ quên đi, La Duy từng bước đi về phía trước, muốn quay đầu, nhưng lại không dám quay đầu lại. Ngươi không thể quay đầu, La Duy tự nói với chính mình, Lam đã trải qua quá nhiều đau khổ, nếu ở bên ngươi, hắn chỉ có con đường chết, không biết sẽ mất mạng lúc nào. Thà rằng để hắn như bây giờ, để hết thảy lại một lần nữa qua đi. Có một số việc một mình y nhớ kỹ là đủ rồi, tất cả những hồi ức đau thương chỉ cần mình y cất giữ, để Lam nhi nữ song toàn, không phải rất tốt hay sao?

Quản gia vội vàng chạy tới, nhìn thấy La Duy, đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó kêu lên: “Tam công tử?”

“Sao vậy?” La Duy dừng lại, miễn cưỡng cười nói: “Nhìn thấy ta đã giật mình như thế, không nhớ ta à?”

Quản gia cuống quít lắc đầu, lại nhìn Vệ Lam đứng cách đó không xa, càng cố gắng ngẩng đầu lên.

“Chuyện gì thế?” La Tri Thu ở phía sau hỏi.

“Tướng gia, bệ hạ tới, đang ở trước cửa.” Quản gia nghe La Tri Thu hỏi, mới nhớ tới việc chính.

La Tri Thu thấy nghẹn ở trong lòng, chỉ đành nói: “Chúng ta ra tiếp giá.”

Long Huyền tới tham gia hôn lễ của Vệ Lam, tỏ rõ sự ân sủng hắn.

La Duy vốn định đi, nhưng khi nghe thấy chuyện này thì không đi được nữa, cũng ngồi ở đại sảnh hỉ đường, an vị ở chỗ thủ hạ Long Huyền.

Long Huyền nói mấy lời chúc mừng Vệ Lam, bởi vì La Duy ngồi ở chỗ thủ hạ, Long Huyền có chút không yên tâm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía La Duy,

La Duy chỉ bận nhìn quanh hỉ đường, bởi vì Vệ Lam cưới công chúa, cho nên hỉ đường này trang trí hoa lệ hơn so với khi đại ca và nhị ca thành thân. Trong vô thức, La Duy nhìn đến ngẩn ngơ.

Người tới tham gia tiệc cưới nhìn thấy La Duy đều giật mình không ít. Ai cũng biết Cẩm vương sắp về kinh, nhưng không ngờ lại xuất hiện ngay trong tiệc cưới của Vệ phò mã.

Trước mặt xuất hiện một chén rượu, La Duy nhìn bàn tay cầm chén rượu ấy, là Vệ Lam đưa rượu tới trước mặt y.

Vệ Lam lúc này lại ảo não nói: “Mạt tướng thất lễ, lại quên vương gia không thể uống rượu.”

La Duy cầm lấy chén rượu màu xanh trên tay Vệ Lam, “Rượu mừng của ngươi, ta có thể nào không uống?”

“Sức khỏe Vương gia không tốt, mạt tướng sẽ đổi một ly trà đến cho vương gia.” Vệ Lam vội ngăn La Duy lại: “Xin vương gia chờ mạt tướng một chút.”