Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 347: Du đồng hoa nở hoa lại rụng




Sau một đêm ác mộng, mấy ngày nay tinh thần La Duy không ổn lắm. Vệ Lam thấy La Duy như vậy, liên tục mấy ngày không dám rời La Duy, sợ La Duy lại phát bệnh. Nơi này là trong núi ngoài thành Tuyên Châu, chỉ mời đại phu cũng mất cả buổi sáng, nhất là y thuật của đại phu ở đây sẽ không đủ để chữa bệnh cho La Duy. Vệ Lam thầm lo âu, nhưng không dám để La Duy phát hiện, rảnh rỗi sẽ đưa La Duy đi dạo quanh núi ngắm hoa cỏ, muốn La Duy vui vẻ một chút.

La Duy nhìn ra sự nóng vội của Vệ Lam, muốn làm ra vẻ không có việc gì trước mặt Vệ Lam, nhưng y thực sự không diễn nổi. Gần đây ngực y thường xuyên khó chịu, nhưng y không dám để Vệ lam nhìn thấy mảy may.

Cứ như vậy, đến tận khi du đồng nở hoa, thân thể La Duy mới dần dần có khởi sắc. Nhưng dù vậy, Vệ Lam vẫn không dám để La Duy ở nhà một mình. Mỗi khi đi cày vụ xuân, hắn đều đưa La Duy theo, để La Duy chờ hắn ở chỗ mà hắn ngẩng đầu lên là có thể trông thấy, như vậy Vệ Lam mới có thể an tâm.

“Đồ ngốc…” La Duy có đôi khi sẽ cười mắng Vệ Lam một câu.

“Ngốc kệ ngốc đi.” Vệ Lam chỉ đáp lại La Duy một câu như vậy, người này là một con búp bê sứ, tỉnh lại sau một cơn ác mộng mà mất tinh thần đến tận hai tháng, Vệ Lam hiện giờ chỉ dám nhẹ nhàng nâng niu La Duy, không cho y làm cả việc nhà.

Nhìn hoa du đồng rụng đầy sân, lúa mạch non đã hóa sắc vàng, La Duy mới tạm quên giấc mộng về Long Huyền, thời gian nhẹ nhàng trôi qua, không hề xảy ra bất cứ chuyện gì, La Duy cảm thấy y sẽ cùng Vệ Lam ở đây đến già.

“Duy!” Vệ Lam đừng ngoài hàng rào trúc gọi La Duy.

La Duy đứng dậy mở cửa, liền thấy Vệ Lam ôm một quả bí đỏ trong tay,“Lớn như vậy?” La Duy nhìn quả bí đỏ tươi cười, y chưa từng thấy bí đỏ lớn như thế.

“Buổi tối sẽ nấu cháo bí đỏ cho ngươi ăn.” Vệ Lam mang bí đỏ đến trước mặt La Duy: “Đây vẫn chưa phải những quả lớn nhất của chúng ta đâu.”

“Còn có quả to hơn thế này?” La Duy thử ôm quả bí Vệ Lam đưa đến trước mặt mình, nặng quá, nếu Vệ Lam lúc này buông tay, nhất định y sẽ không đỡ nổi.

“Ta sợ hai chúng ta ăn không hết, nên chưa lấy về.” Vệ Lam đến gần La Duy, dùng một bàn tay nhấc quả bí lên: “Nặng lắm sao?”

La Duy nghẹn họng, chỉ có thể trừng mắt nhìn Vệ Lam.

“Vào thôi.” Vệ Lam ôm chặt vai La Duy, “Ăn xong cơm, ta sẽ đưa ngươi tới xem.”

“Không đi!” La Duy gỡ tay Vệ Lam ra,“Thời tiết dạo này toàn sâu bọ, ta ghét lắm.”

“Không đi thì thôi vậy.” Vệ Lam ôm bí đỏ đến cửa bếp, nói với La Duy: “Ta sẽ ở đây canh ngươi, không đi đâu hết.”

“Là ngươi tự nguyện nha, ta không ép ngươi.” La Duy đi theo sau Vệ Lam.

“Về phòng chờ một lát đi.” Vệ Lam thấy La Duy cũng định vào bếp, liền đuổi y ra ngoài: “Kẻo lát nữa lại bị sặc khói.”

“Ta ổn mà.” La Duy đẩy Vệ Lam,“Ta không ăn nổi mấy món ngươi làm, Lam, ngươi nấu cơm đến tận bây giờ vẫn chẳng khá lên chút nào.”

“Hôm nay không thấy khó chịu nữa?” Vệ Lam bỏ bí đỏ trong tay xuống, đứng trước mặt La Duy, nhìn y thật kỹ.

“Không có việc gì, ta còn giặt hết quần áo rồi.” La Duy xoay một vòng cho Vệ Lam xem: “Ngươi xem, không sao hết mà.”

“Quần áo cứ để ta giặt!” Vệ Lam nghe La Duy nói y vừa giặt quần áo, liền kéo tay y lại nhìn.

“Lam.” La Duy để mặc Vệ Lam nhìn tay y, cười nói: “Ngươi định nuôi ta như nuôi heo đấy à?”

Vệ Lam nhìn tay La Duy, đã có chút sắc hồng, không còn trắng bệch như mấy ngày trước đó. Vệ Lam vuốt ve bàn tay La Duy, thở dài nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng khỏe lại.”

“Ngươi thực sự nghĩ ta là heo?” La Duy ra vẻ muốn đá Vệ Lam một cú.

“Đừng ồn.” Vệ Lam ôm La Duy vào lòng, “Không còn sớm nữa, chắc ngươi cũng đói bụng rồi? Ta đi nấu cơm, nếu ngươi muốn ta yên lòng, thì cứ ngồi yên một chỗ, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi, có được không?”

“Ý ngươi là ngươi muốn học nấu cơm?” La Duy hỏi Vệ Lam.

Vệ Lam nói: “Ngươi nói khó ăn, ta chỉ có thể học thôi.”

“Thôi được rồi.” La Duy đi tới trước bếp lò, “Về chuyện bếp núc mà nói, Lam chính là một cây gỗ mục không thể dùng!”

Vệ Lam cười lắc đầu, cũng khó trách, cho dù hắn dùng cả tấm lòng nấu món gì đó, cũng không ngon bằng đồ ăn La Duy làm.

“Gọt bí đỏ, rồi cắt.” La Duy mở cửa bếp lò, nổi lửa rồi nói với Vệ Lam: “Cắt miếng nhỏ, mỏng một chút.”

“Cắt thành miếng?” Vệ Lam nói:“Không phải thái hạt lựu sao?”

La Duy dừng một lát, kỳ thật đây cũng là lần đầu y nấu cháo bí đỏ.

“Thế thái miếng hay hạt lựu?” Vệ Lam hỏi La Duy: “Hay ngươi cũng không biết đấy?”

La Duy ho khan một tiếng:“Tự làm cho mình ăn thì để ý làm gì? Cứ cắt thành……”

“Cắt thành cái gì?”

“Thái hạt lựu đi.” La Duy quay đầu, không thèm nhìn Vệ Lam: “Phải rửa đi đã.”

Vệ Lam bật cười, hóa ra cũng có thứ y không biết.

“Cười ngớ ngẩn cái gì thế?” La Duy nghe Vệ Lam cười, xấu hổ gắt Vệ Lam: “Làm nhanh lên.”

“Được rồi.” Vệ Lam ôm bí đỏ ra ngoài.

“Ngươi đi đâu vậy?” La Duy gọi, “Vẫn còn nước trong này mà?”

“Ta ra suối rửa, nước trong này để ngươi dùng.” Nói rồi, Vệ Lam liền đi ra ngoài.

“Tối nay trừ cháo bí đỏ, ngươi còn muốn ăn cái gì nữa không?” La Duy chạy theo ra cửa, lớn tiếng hỏi.

“Thịt kho đi!” Vệ Lam đã đi đến sân sau, chỉ bỏ lại một câu như thế.

“Lại là thịt kho.” La Duy nhìn thịt heo treo trên cửa bếp, nghĩ, với cái khẩu vị không có thịt không ngon của Vệ Lam, có lẽ hai người nên làm một chuồng heo, không thì mỗi lần đều phải vào thành Tuyên Châu mua thịt, rất phiền toái.

“Duy.” Sân sau truyền đến tiềng Vệ Lam,“Tối nay ngươi muốn uống canh gà không?”

“Ngươi đừng có ý thịt gà đấy!” La Duy vội kêu lên: “Gà kia nuôi để đẻ trứng mà.”

“Mấy con gà ấy già hết rồi.” Vệ Lam đáp lại.

“Chỉ cần có thể đẻ trứng thì ta sẽ nuôi!” La Duy đứng ở cửa bếp nói: “Muốn ăn gà thì ngươi tự săn gà rừng ấy, đừng bắt gà của ta.” Y bị bệnh hơn hai tháng, Vệ Lam đã giết hơn nửa gà trong nhà, khiến La Duy nghĩ đến là đau lòng, cũng thầm oán Vệ Lam. Giết hết gà mái đẻ trứng rồi, sau này họ muốn ăn trứng thì phải làm sao đây? Lại vào thành Tuyên Châu mua chắc? Nhưng con đường vào núi sẽ làm trứng gà của họ vỡ hết mất.

“Nghe lời ngươi hết.” Tiếng Vệ Lam lại truyền đến: “Để ta đi xem có con gà rừng nào để bắt không.”

La Duy cười lấy thịt heo trên cửa bếp xuống, làm thịt kho cho Vệ Lam.

Vệ Lam đi đến bên dòng suối, quay đầu nhìn về phía nhà gỗ, thấy khói bếp xuyên qua ngọn cây, bay lên tận không trung. Lúc này Vệ Lam mới an tâm ngồi xổm xuống, nước suối trong mát, nhìn cá bơi lượn trong suối, Vệ Lam quyết định hôm nay sẽ bắt cá về nấu canh cho La Duy uống.