Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 304: Còn có thể gặp lại không?




“Ai?!” Một đội nha dịch tuần tra ban đêm ngăn trước mặt ba người La Duy.

“Chờ ta một chút.” Vệ Lam nhỏ giọng nói với La Duy, rồi lập tức đặt La Duy ở một chỗ có mái che nắng bên đường.

“Các ngươi là ai?” Thủ lĩnh cao giọng hỏi Vệ Lam:“Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi định đi đâu?”

La Duy che mắt Yến Nhi, nhỏ giọng nói:“Đừng nhìn.”

“Ngươi định làm gì?!” Bọn nha dịch tức giận gào lên.

La Duy nhìn Vệ Lam giết người, tuy rằng không mạnh mẽ như Mạc Hoàn Tang, nhưng cũng không để ai thoát khỏi kiếm của hắn.

“Vương gia ca ca?” Yến Nhi nghe bên tai có tiếng binh khí chạm vào nhau, tiếng vật nặng ngã xuống đất, sợ tới mức nép vào lòng La Duy.

“Không nhìn thấy sẽ không sợ.” La Duy nhẹ giọng an ủi Yến Nhi,“Không sợ, có ta ở đây rồi.”

Đến khi những âm thanh khiến người ta sợ hãi không còn vang lên nữa, bàn tay che mắt mình cũng bỏ xuống, Yến Nhi mở mắt nhìn, chỉ thấy toàn là thi thể, máu hòa với nước mưa chảy thành sông. Yến Nhi “A” một tiếng, lại trốn vào lòng La Duy.

“Công tử.” Vệ Lam tra kiếm vào vỏ, đi tới trước mặt La Duy.

“Được rồi, Yến Nhi.” La Duy còn bận an ủi Yến Nhi đang nép trong lòng mình không chịu rời ra.

“Chúng ta phải đưa nó đi cùng sao?” Vệ Lam hỏi La Duy.

La Duy khẽ đẩy Yến Nhi ra khỏi người mình, hỏi Yến Nhi:“Mẫu thân ngươi có từng nói với ngươi, là khi ra khỏi cung thì phải đi tìm ai không?”

Yến Nhi nhìn La Duy, cắn môi.

“Nhất định là có nói, đúng không?”

Yến Nhi gật đầu:“Muội xin lỗi, vương gia ca ca.”

“Mẫu thân ngươi thương ngươi như vậy, sẽ không có chuyện không tính toán cho ngươi.” La Duy không trách Yến Nhi không nói thật, chắc chắn chuyện này Hồ đại nướng đã dạy bảo Yến Nhi ngàn vạn lần, rằng không thể nói với người ngoài.

“Vương gia ca ca, Yến Nhi muốn đi theo huynh…” Yến Nhi nói.

La Duy nhìn về phía Vệ Lam.

Vệ Lam khẽ lắc đầu, đây là thành Hạ Phương, sao hắn có thể đưa cả La Duy và Yến Nhi ra ngoài chứ?

“Vương gia ca ca đang chạy trốn.” La Duy thấy Vệ Lam lắc đầu, liền nói với Yến Nhi:“Yến Nhi cũng thấy đấy, dọc đường chúng ta đã giết rất nhiều người, Hoàng đế sẽ không bỏ qua cho ta.”

“Vậy vương gia ca ca định làm gì?” Yến Nhi sốt ruột,“Chạy trốn sao?”

“Ta cũng không biết có thể chạy thoát hay không”  La Duy nói:“Yến Nhi, ngươi đi tìm người mà mẫu thân dặn đi, về Đại Chu đi.”

Yến Nhi kéo ống tay áo La Duy:“Vậy vương gia ca ca đi cùng muội nhé!”

“Ta đi, thì sao đánh lạc hướng truy binh?”

“Thế phải làm sao bây giờ?” Yến Nhi gấp đến độ bật khóc.

“Yến Nhi, ta đồng ý với ngươi, nếu ta và Vệ đại ca trốn được, thì nhất định sẽ về Đại Chu tìm ngươi,” La Duy dỗ dành Yến Nhi.

“Lúc đó vương gia ca ca biết tìm Yến Nhi ở đâu?” Yến Nhi hỏi.

“Có duyên nhất định sẽ gặp lại.” Vệ Lam cũng ngồi xổm xuống dỗ Yến Nhi:“Chỉ cần chúng ta còn sống.”

Yến Nhi nhìn Vệ Lam, mặt đột nhiên đỏ ửng.

La Duy nói:“Nha đầu kia, không phải vẫn nói muốn biết Vệ đại ca trông thế nào à, bây giờ nhìn thấy rồi, sao lại đỏ mặt hả?”

“Vương gia ca ca…” Yến Nhi kéo ống tay áo La Duy:“Thật sự muội không thể đi theo hai người sao?”

“Mẫu thân ngươi rất vất vả mới để ngươi sống sót được…” La Duy nói:“Ta không thể hại ngươi.”

Yến Nhi ở cùng La Duy gần hai năm, biết La Duy sẽ không đưa nó đi cùng,“Vương gia ca ca, huynh nhất định phải sống để đi tìm Yến Nhi!” Yến Nhi yêu cầu La Duy lần cuối.

“Được!” La Duy sảng khoái đồng ý.

“Ngươi có biết đường đi như thế nào không?” Vệ Lam cẩn thận hỏi.

“Mẫu thân đã nói với muội rồi.” Yến Nhi nói.

“Yến Nhi.” La Duy kéo Yến Nhi đến trước mặt:“Ngươi có thể chỉ nói với người đó, rằng ngươi thừa dịp trong cung đại loạn mà trốn ra không?”

“Vương gia ca ca?”

“Ở Đại Chu ta cũng là tội nhân.” La Duy nói:“Để người bên ngoài biết hành tung của ta thì không hay. Yến Nhi, nếu ngươi thực sự coi ta là ca ca, thì không được kể với bất kì ai chuyện của ba chúng ta, coi như ngươi chưa từng gặp chúng ta.”

“Yến Nhi không nói.” Yến Nhi vội đáp:“Yến Nhi sẽ không nói với ai hết.”

“Ngươi cầm lấy tiền này đi.” Vệ Lam lại cho Yến Nhi một tờ ngân phiếu.

“Muội không cần.” Yến Nhi vội chối từ, không chịu nhận.

“Nhận lấy đi.” La Duy cầm lấy tờ ngân phiếu từ tay Vệ Lam, không để ý giá trị tờ ngân phiếu, gấp nó làm ba, rồi nhét vào túi nhỏ bên hông Yến Nhi:“Về sau ngươi chỉ có một mình, phải biết tự chăm sóc bản thân, một cô nương không thể dễ dàng bị người ta lừa gạt.”

Yến Nhi lau nước mắt, lại nhìn La Duy và Vệ Lam một lần rồi chạy về phía trước.

“Nó đi một mình có sao không?” Vệ Lam ôm La Duy vào lòng, hỏi.

“Ai lại nghi ngờ một tiểu cô nương cơ chứ?” La Duy nói, bị Vệ Lam ôm trong lòng, y muốn đưa bàn tay ra khỏi cái chăn bọc kín cơ thể mình, y muốn vuốt ve khuôn mặt Vệ Lam.

“Bên ngoài lạnh lắm.” Vệ Lam vội hỏi:“Công tử có lạnh không?”

“Không lạnh.” La Duy nói, không hề cử động.

“Đứa bé kia…” Vệ Lam nói:“Có thể tin được không? Công tử, nếu không được… hay là xử lý nó đi?”

“Thôi.” La Duy nói:“Ta nợ cả nhà nó hơn một trăm mạng người, hãy giữ lại mạng cho nó.”

“Nữ hài này quen công tử như thế nào?”

“Nó…” La Duy lúc này lại nhớ tới La Khải bị Hồ đại nương giả mạo thư mà chết, vội nói:“Lam, đại ca của ta……”

“Chúng ta tìm chỗ trú mưa rồi nói.” Vệ Lam thấy La Duy tỏ vẻ kích động, vội trả lời:“Công tử yên tâm, đại công tử không có việc gì, vẫn còn sống.”

“Ngươi nói cái gì?!” La Duy kêu lên, chẳng lẽ y đang nằm mơ? Đại ca chưa chết?

“Công tử hãy tin ta.” Vệ Lam nói:“Chúng ta ngủ dậy rồi nói, việc này một lời khó lòng nói hết, đại công tử thật sự chưa chết, chỉ bị thương thôi.”

“Ngươi định đưa ta đi đâu?” La Duy hỏi.

“Ra khỏi thành.” Vệ Lam đáp.

“Cửa thành đều đóng hết rồi, chúng ta ra khỏi thành như thế nào?” La Duy không tin.

“Nếu Tư Mã Thanh Sa phát hiện công tử không còn ở đây nữa, nhất định sẽ đóng hết cửa thành, đến lúc đó chúng ta có muốn ra ngoài cũng không ra được.”

“Mạc Hoàn Tang đâu?” La Duy hỏi.

“Gã ra ngoài bằng cửa Đông, chúng ta sẽ đi cửa Nam.” Vệ Lam nói:“Mạc huynh sẽ dẫn theo một đội nhân mã lớn, chỗ cửa Nam có người ở đó đón chúng ta, công tử cứ yên tâm đi.”

La Duy tựa đầu vào lồng ngực Vệ Lam:“Lại phải giết người sao?”

“Có thể không giết sẽ không giết.” Vệ Lam nói đến giết người thì vô cùng thoải mái:“Công tử ghét nhìn thấy máu, thì cứ nhắm hai mắt lại, Vệ Lam nhất định sẽ đưa công tử ra khỏi thành Hạ Phương.”

Yến Nhi nép trong ngõ nhỏ, nhìn Vệ Lam ôm La Duy vụt qua trước mắt mình. Yến Nhi không dám khóc thành tiếng, mẫu thân đã không còn, hiện tại vương gia ca ca cũng đi theo Vệ đại ca, liệu nó còn có thể gặp lại bọn họ không?