Tuyết dần tan rã dưới ánh nắng đầu xuân, ai cũng nói ở Bắc quốc tiết xuân rét đậm, nhưng cây cối vẫn đâm chồi, muôn hoa vẫn nở.
La Duy ngồi trên lầu các, hôm nay không có gió, Sở thái y liền bảo y ra ngoài sưởi chút ánh nắng mặt trời. Lầu các này ở hậu viện tẩm cung của Tư Mã Thanh Sa, từ khi làm loạn với Tư Mã Thanh Sa trong bữa tiệc mừng năm mới, La Duy liền bị Tư Mã Thanh Sa ép ở trong này. Nữ tử hậu cung Bắc Yến luôn mơ tưởng được giữ lại đây, cùng đế vương làm bạn sớm chiều, ân sủng bậc này, ai mà không thích? La Duy lại thầm muốn về điện Ngưng Lộ đi, ít ra ở đó y còn có thể gặp mặt mẹ con Hồ thị, chứ bị giam lỏng ở nơi này, dù Hồ đại nương có khả năng phi thường cũng không thể nào vào được.
Một năm rồi, La Duy nhìn những cung điện dưới thành lâu, lo lắng nghĩ, vì sao vẫn chưa có ai tới đón y trở về? Là Tư Mã Thanh Sa không cho phép? Người này thật sự muốn đánh với y một trận nữa sao? Hay là Đại Chu lại xảy ra biến cố?
Cửa bị người dùng sức đẩy mạnh, phát ra một tiếng “ầm”.
La Duy cả kinh, vội vã quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy đã không thể tin vào mắt mình, lấy tay dụi dụi mắt, lại nhìn thật kỹ, lúc này mới khẳng định mình không nhận sai người.“Nhị ca?!” La Duy vừa mừng vừa sợ đứng dậy, Nhị ca La Tắc đang đứng trước mặt y.
La Tắc nhìn La Duy, nắm tay siết chặt, khuôn mặt lạnh lùng. Lầu các này, quả nhiên đúng như bên ngoài đồn đại, xây bằng vàng ròng, lát đá ngọc thạch, xa xỉ đến cực hạn. Tiểu đệ La Duy của hắn an vị tại nơi cao nhất này, nhàn nhã ngắm mặt trời, không ai dám làm phiền nhiễu, bên người là lò sưởi đốt hương thơm, chạm khắc hoa văn bằng ngà voi, bày trà và hoa quả tươi, hắn nhìn thấy hết thảy, tất cả đều cho hắn biết La Duy sống rất tốt ở Bắc Yến.
La Duy cuống quít đi tới trước mặt La Tắc, thậm chí không kịp nhìn vẻ mặt hắn, liền mở miệng nói:“Nhị ca, sao huynh lại đến đây? Là tới đưa đệ……”
“Tiểu Duy.” La Tắc cúi đầu nhìn La Duy túm lấy ống tay áo mình, chặn lời La Duy:“Ngươi ở trong này có khỏe không?”
“Tốt lắm ạ.” La Duy nói:“Mọi người đánh trận ở Đông Nam xong rồi?”
“Ta thấy ngươi rất sung sướng.” La Tắc nói.
“Cái gì… cái gì?” La Duy lúc này mới nhận ra giọng điệu La Tắc khác lạ, y ngẩng đầu nhìn La Tắc, mới phát hiện vẻ giận dữ trên mặt hắn,“Nhị ca, huynh làm sao vậy?”
“Tiểu Duy, đại ca không còn nữa.” La Tắc nhấn mạnh từng chữ.
“Cái gì?” La Duy mờ mịt.
“Không còn, chính là chết.” La Tắc nói.
Bàn tay La Duy cứng đờ.
“Thai nhi trong bụng đại tẩu cũng không giữ được.” La Tắc muốn hất tay La Duy khỏi ống tay áo mình, nhưng lại không thể, nên hắn gỡ từng ngón tay La Duy ra khỏi người mình,“Tiểu Duy…” Hắn hỏi La Duy:“Bây giờ ngươi đã vừa lòng chưa?”
Bàn tay La Duy trống trơn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
La Tắc thấy La Duy như thế, đột nhiên nổi giận, gào lên với La Duy:“Ngươi hại chết đại ca, hại cả Thiên Thủy Nguyên trở thành núi xương biển lửa, ngươi vừa lòng rồi chứ? Tư Mã Thanh Sa đối với ngươi tốt đến mức nào hả? Ngay cả việc mình là người Chu ngươi cũng quên rồi hay sao?!”
“Đệ làm hại?” La Duy như đang trong mộng, hoàn toàn không hiểu La Tắc nói gì.
“Không phải ngươi viết thư lừa đại ca đi Thiên Thủy đón ngươi sao! Nếu không sao đại ca lại chết chứ?! Trọng bụng đại tẩu là con trai đấy! Sao lòng dạ ngươi lại độc ác đến thế này?! Vì bản thân ngươi, mà hại cả đại ca đại tẩu?!”
La Duy nghĩ, đại ca chết rồi?
“Không ngờ ngươi lại đưa quân Bắc Yến đến Thiên Thủy Nguyên! Thành Ô Sương là do ngươi chiếm về, ngươi coi tính mạng ngươi là cái gì hả?! Hối hận, cho nên giúp Bắc Yến đoạt thành về?! La Vân Khởi, cứ cho là ngươi theo Tư Mã Thanh Sa, cứ cho là ngươi muốn làm phản, nhưng đó là đại ca mà! Sao ngươi có thể hại đại ca cơ chứ?!” La Tắc rít lên.
“Sao đại ca lại chết?!” La Duy lúc này mới như tỉnh mộng, túm lấy vạt áo La Tắc, cơ hồ cũng rít lên:“Sao đại ca lại chết?! Thư nào?! Đệ không hiểu huynh nói gì cả! Huynh đùa đệ sao, trò đùa này quá trơn rồi!”
La Tắc thấy La Duy như vậy, trong nháy mắt chần chừ, chẳng lẽ bọn họ nghi oan cho y? Tại đê Thiên Thủy, dưới thành Ô Sương, nhiều người nhìn thấy La Duy như vậy, bức thư gửi đến soái phủ Vân Quan không có khả năng là giả! Nghĩ đến đây, La Tắc đẩy mạnh La Duy ra.
La Duy ngã trên mặt đất, lúc này y bắt đầu không thở nổi.
La Tắc ném một mảnh gấm vàng trước mặt La Duy:“Đây là chiếu thư mà bệ hạ – phụ hoàng ngươi – viết cho ngươi, trước khi ta đến đây, hẳn là đã chiếu cáo thiên hạ. Ta thấy Tư Mã Thanh Sa sợ ngươi thương tâm, nên nhất định sẽ không để ngươi biết việc này, xem đi, Cẩm vương gia.”
La Duy ngẩng đầu nhìn La Tắc.
“Đừng nhìn ta!” La Tắc nói:“Nhìn chiếu thư phụ hoàng ngươi viết cho ngươi ấy!”
La Duy đọc chiếu thư, chiếu thư này dùng mực đỏ viết thành, mỗi một chữ như một giọt máu, khiến La Duy mãi không nhìn rõ được.
Gian nịnh thành tính, không lo đền nợ nước, ghi hận trong lòng, vô phụ vô quân, uổng phí làm người,… Đọc từng từ từng câu giết chết tâm, La Duy thấy một câu bối tổ vong tông, bốn chữ này, khiến La Duy rốt cuộc không cầm nổi mảnh gấm nữa, khẽ buông tay, mảnh gấm mỏng từ trong tay trượt xuống.
“Ngươi tự giải quyết đi!” La Tắc nói xong câu đó, xoay người định đi.
“Nhị ca!” La Duy thấy La Tắc muốn đi, lập tức bổ nhào vào người La Tắc, ôm lấy hai chân hắn,“Đệ chưa từng viết bức thư nào cả! Huynh nói cho đệ biết đi, đại ca làm sao rồi?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
“Ngươi chưa từng viết thư cho đại ca?” La Tắc hỏi.
“Không có, thật sự đệ chưa viết bức thư nào mà!”
“Đại tẩu cũng nói ngươi từng viết một bức thư, chẳng lẽ đại tẩu lại nói dối?”
“Đệ ở trong cung này, sao có thể chứ!” La Duy đột nhiên nhớ tới Hồ đại nương giúp y gửi một bức thư đi, lập tức cứng họng.
“Sao lại không nói gì?” La Tắc hỏi:“Trong quân nhiều người nhìn thấy ngươi như vậy, đại ca gặp thích khách ngay trước mắt ngươi, ngươi cũng không biết ư? Sao còn phải hỏi ta?!”
“Điều đó là không thể!” La Duy kêu lên,“Đệ chưa từng rời khỏi hoàng cung này một bước, sao có thể tới Thiên Thủy Nguyên được?!”
“Ai có thể chứng minh?”
“Người ở đây đều có thể chứng minh!”
“Ở đây?” La Tắc cười trào phúng,“Người ở đây, đương nhiên ngươi nói sao là vậy, ai dám nói không với ngươi đây? Tân sủng của Tư Mã Thanh Sa đế!”
La Duy điên cuồng lắc đầu,“Nhất định là có người hại đệ!” Y phải giải thích với La Tắc,“Đệ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Đại Chu, cũng chưa từng hại đại ca. Đúng là đệ đã viết một bức thư cho đại ca nhưng……”
“Đủ rồi!” La Tắc độc ác đá La Duy ngã xuống đất,“Tất cả mọi người nghi oan cho ngươi rồi! Ngươi là người tốt! Ngươi cho rằng ta không phải người nhìn xa trông rộng, nên sẽ không nhận ra sao?!”
La Duy muốn đi, nhưng lại không đi nổi.
“Tiểu Duy…” La Tắc rơi nước mắt,“Ta không dám tưởng tượng ngươi lại làm hại đại ca, không thể tưởng tượng được ngươi bởi vì hận mà phản quốc, ta nghĩ ngươi đã hiểu chuyện hơn, không còn là kẻ không biết điều, là một đứa trẻ gây rắc rối khắp nơi như trước kia nữa. Không ngờ ngươi chẳng thay đổi một chút nào, ngươi vẫn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi! Ngươi đã không còn là con dân Đại Chu, ta cũng không còn là Nhị ca của ngươi nữa, ngươi đừng nói láo trước mặt ta!” La Tắc xoay người bước đi thật nhanh.
“Nhị ca!” La Duy ngã nhoài trên mặt đất, nhưng mãi không thể đứng dậy nổi.
“Đại ca đã chết!” La Tắc quay đầu nói với La Duy:“Hy vọng ngươi có thể ở lại Bắc Yến hưởng vinh hoa phú quý! Ngay từ giây phút đại ca chết đi, ta đã không còn huynh đệ nữa rồi!”