“Phụ hoàng ta tức giận vì chuyện gì?” Long Huyền ra khỏi thư phòng, không vội vã tới điện Trường Minh, mà gọi Ngô công công lại gần, hỏi.
Ngô công công nói:“Nô tài không biết.”
“Thật sự không biết?”
Giọng Long Huyền quá lạnh, Ngô công công bất giác lui về sau một bước, nói:“Nô tài không ở trong điện, chỉ nghe bệ hạ hét to với thái tử một câu.”
Long Huyền hỏi:“Hét to cái gì?”
“Bệ hạ gọi tên Cẩm vương gia.”
Long Huyền bước xuống bậc thang, lại là vì La Duy, Long Ngọc này thật sự không hiểu chuyện hay sao? Đã từng bị mắng vì La Duy rồi, tại sao lần này lại chạy đến điện Trường Minh để nhắc đến La Duy? Trước kia Long Huyền cảm thấy Long Ngọc cùng lắm là một kẻ khờ, hiện tại xem ra thật vô cùng dại dột.
Thái y được gọi tới xem bệnh cho Thường thị lúc này cũng chờ trong nội viện, thấy Long Huyền đi tới, vội khom người gọi Long Huyền một tiếng.
“Thân thể Vương phi khá lên chưa?” Đang ở trước mặt mọi người, Long Huyền đành dừng lại hỏi một câu.
Thái y nói một tràng, rằng thân thể Thường thị thực sự không tốt.
“Ngươi vất vả rồi.” Long Huyền cố nén giận chờ thái y nói xong, mới nói:“Phúc Vận, thưởng.”
Thái y tạ ơn, đến khi ngẩng đầu định nói thêm mấy câu, thì phát hiện Long Huyền đã đi xa rồi.
Long Huyền đến điện Trường Minh, thấy ở đây cũng có thái y, hơn nữa còn đứng chờ hết ở bên ngoài.
“Ngươi đừng đứng trước mặt trẫm nữa!” Trong điện, tiếng mắng của Hưng Võ đế vang vọng, Long Huyền và những người đứng trước cửa đều nghe rõ mồn một.
“Phụ hoàng!” Giọng thái tử mang theo sự quật cường.
“Bây giờ ngươi đã muốn leo lên đầu trẫm rồi hay sao?!” Giọng Hưng Võ đế càng lớn.
“Nhi thần không dám!”
“Không dám? Trẫm đi guốc trong bụng ngươi rồi!”
……
Long Huyền đứng trong nội viện nghe một lát, nhưng cũng không nghe thấy phụ tử hai người cãi vã nữa.
Triệu Phúc nhăn mặt bước ra từ trong điện, thấy Long Huyền đứng đó, vừa hành lễ với Long Huyền vừa nói:“Ngài mau vào trong đi.”
“Tại sao thái y cũng tới?” Long Huyền hỏi.
“Bệ hạ không khỏe.” Triệu Phúc đáp.
Long Huyền nhỏ giọng hỏi:“Đến khi nào mới kết thúc đây?”
Triệu Phúc nghiêng người mời Long Huyền vào điện. Thân thể Hưng Võ đế từ khi La Duy đi Bắc Yến thì càng ngày càng không ổn, Triệu Phúc cũng không ngờ một người khỏe mạnh như thế lại đột nhiên phát bệnh. Khi nào mới kết thúc ư? Triệu Phúc nghĩ cái này ai mà chả biết, khi nào La Duy từ Bắc Yến trở về, gọi Hưng Võ đế một tiếng phụ hoàng, thì sẽ chẳng còn chuyện gì nữa.
Long Huyền đi vào trong điện, Hưng Võ đế nằm trên giường, Thái Tử quỳ gối trước giường, Ngụy thái y đang nhỏ giọng nói với Hưng Võ đế cái gì đó, Long Huyền không cần nghe cũng biết, nhất định là Ngụy thái y lại khuyên phụ hoàng không nên nổi giận rồi.“Phụ hoàng.” Long Huyền quỳ xuống hành lễ với Hưng Võ đế.
“Ngươi đi đi.” Hưng Võ đế không nhìn Long Huyền, lại quay về phía Thái Tử Long Ngọc mà nói.
“Phụ hoàng.” Long Ngọc nói:“Quốc thư người viết cho Bắc Yến cũng đã gửi rồi, người muốn đón Tiểu Duy về cũng phải chờ Bắc Yến hồi âm chứ ạ? Hiện tại lại phái sứ thần đi, nếu không đón được Tiểu Duy về thì phải làm sao? Chẳng lẽ lại đánh nhau với Bắc Yến nữa hay sao ạ?”
“Ngươi!” Nếu không phải Hưng Võ đế bị Ngụy thái y giữ chặt, có lẽ đã nhảy xuống giường,“Cút đi!” Ngài rống lên với Long Ngọc một câu, sau đó ho một tràng dài.
Ngụy thái y vừa châm cứu cho Hưng Võ đế, vừa cầu xin Long Ngọc:“Điện hạ, ngài nói ít đi một hai câu có được không.”
“Đại ca.” Long Huyền cũng kéo tay áo Long Ngọc, nhìn Long Ngọc lắc đầu.
“Tâm tư của ngươi trẫm biết.” Hưng Võ đế dứt cơn ho, người cũng bình tĩnh lại, nhìn Long Ngọc nói:“Ngươi sợ Duy nhi trở về, ngươi không bằng nó, nên sợ nó chiếm vị trí của ngươi.”
“Phụ hoàng!” Lần này Long Ngọc cùng Long Huyền đều kêu lên.
Hai huynh đệ nghe người bên cạnh kêu to, đều quay ra nhìn nhau.
“Phụ hoàng.” Long Huyền không để Long Ngọc kịp mở miệng, đã dập đầu trước Hưng Võ đế:“Lời này của phụ hoàng, thái tử điện hạ sao dám nhận? Nhi thần cầu xin phụ hoàng đừng tức giận nữa.”
“Trẫm không nói nhảm.” Giọng Hưng Võ đế bình tĩnh đến mức khiến lòng người phát lạnh,“Đại ca ngươi thực sự có tâm tư này, không chỉ nó, mà còn đám người bên cạnh nó nữa, tất cả đều có ý này!”
“Nhi thần tuyệt không có ý nghĩ này.” Long Ngọc dập đầu lên tiếng, chỉ còn nước lấy cái chết để thanh minh nữa thôi.
“Hôm qua Chu Trữ Văn tìm ngươi nói gì đó, ngươi cho rằng trẫm không biết sao?!” Hưng Võ đế thấy Long Ngọc luôn mồm biện bạch cho bản thân, rốt cục xoay người ngồi dậy.
“Phụ hoàng, đừng!” Long Huyền thấy động tác của Hưng Võ đế khác lạ, chạy lên chắn trước mặt Long Ngọc, đỡ cho Long Ngọc một cú đá của Hưng Võ đế.
“Nhị đệ!” Long Ngọc thấy Long Huyền đỡ cho mình một cú đá, kêu lên, vừa vội lại vừa sợ. Ngay cả chuyện hôm qua hắn nói gì với Chu Trữ Văn ở Đông Cung mà Hưng Võ đế cũng biết hết, tức là phụ hoàng đang giám sát nhất cử nhất động của hắn, người không tin hắn?
Long Huyền bò dậy từ mặt đất, ôm lấy hai chân Hưng Võ đế, nghẹn ngào cầu xin: “Phụ hoàng, có chuyện gì thì cứ nói là được mà. Thái tử điện hạ gần đây đối xử với các huynh đệ rất tình cảm, chuyện của Lục đệ, hẳn là trong lòng thái tử điện hạ cũng không dễ chịu gì.”
“Tự ngươi nhìn đi!” Hưng Võ đế ném một quyển sổ bìa đen vào người Long Ngọc, giận dữ nói:“Ngươi đọc cho Nhị đệ ngươi nghe!”
Long Ngọc mở quyển sổ ra xem, chỉ mới nhìn qua, đã đánh rơi quyển sổ xuống đất.
“Đại ca?” Long Huyền làm bộ khó hiểu.
“Không dám đọc?!” Hưng Võ đế cả giận hỏi Long Ngọc.
Trán Long Ngọc như dán trên mặt đất.
“Triệu Phúc.” Hưng Võ đế gọi Triệu Phúc canh giữ ngoài cửa.
Triệu Phúc chạy vào:“Có nô tài.”
“Ngươi đọc đi!” Hưng Võ đế chỉ vào quyển sổ trên mặt đất.
“Phụ hoàng!” Long Ngọc gào lên,“Cái này không phải chủ ý của nhi thần, nhi thần chưa từng có ý muốn hại Lục đệ!”
Long Huyền ngăn bàn tay Triệu Phúc đang định nhặt quyển sổ, nói với Hưng Võ đế:“Phụ hoàng, mặc kệ hôm qua Chu đại nhân nói gì với thái tử điện hạ, nhất định đều là do ý định của Chu đại nhân, người không thể đổ hết tội lỗi lên đầu thái tử điện hạ.”
“Không cần ngươi nói tốt cho nó!” Hưng Võ đế nói với Long Huyền, khẩu khí mềm hơn một chút:“Ngươi biết họ nói gì hay sao?”
Long Huyền nói:“Nhi thần không biết ạ.”
“Nếu biết, ngươi sẽ không nói thế này đâu!” Hưng Võ đế nói:“Đại ca ngươi sẽ không thèm nhận lòng tốt của ngươi đâu! Trong lòng nó còn có ta hay không? Nhân tài của Chu gia đều là người của nó hết cơ mà! Đồ vô dụng!” Hưng Võ đế càng nói càng bốc hỏa, mắng Long Ngọc:“Để một nữ nhân nắm thóp! Lời Chu Trữ Văn nghiễm nhiên biến thành lời của ngươi? Ngươi không cần phải mang họ Long nữa, lấy họ Chu là được rồi!”
Nghe vậy, Ngụy thái y và Triệu Phúc đều quỳ xuống.
Long Huyền quỳ gối sau lưng Long Ngọc. Chu Trữ Văn luôn ước gì La Duy chết ở Bắc Yến, nhắc đến La Duy, hắn lại chẳng nói nổi lời nào. Long Huyền nhìn quyển sổ màu đen trên mặt đất, lão hồ đồ Chu Trữ Văn kia, không phải lão đã chạy đến Đông Cung, thuyết phục Long Ngọc giết La Duy đấy chứ?
“Ngươi cứ như vậy, liệu trẫm chết có thể nhắm mắt không?!” Hưng Võ đế mắng Long Ngọc không ngừng, không ngờ nhạc phụ (bố vợ) của trưởng tử mình lại chạy đến Đông Cung bàn chuyện ngăn không cho La Duy về nhà, nếu bên Bắc Yến giết La Duy thật thì sao đây, Hưng Võ đế không kiềm chế được cơn giận nữa. Chu Trữ Văn đáng chết, Long Ngọc cũng chẳng phải người tốt lành gì! Nếu quả thật không có ý định ấy, thì sao lại để Chu Trữ Văn đại nghịch bất đạo như vậy? Sao hắn lại không trừng trị kẻ đáng chết vạn lần này?
“Phụ hoàng.” Long Ngọc nhìn Hưng Võ đế, khóc không ra tiếng:“Nhi thần sẽ không vì ngôi vị hoàng đế mà hại huynh đệ mình, nhi thần có chết cũng không làm thế. Nếu nhi thần có lòng dạ xấu xa, ắt sẽ bị trời phạt!”
“Vậy ngươi hãy tự phế đi!” Hưng Võ đế hung ác nói:“Để trẫm xem ngươi thật lòng đến mức nào!”