Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 267: Cái chết của mỹ nhân




Nửa đêm canh ba, bị Tư Mã Thanh Sa gọi đến tẩm cung, tất nhiên là La Duy không chịu.

Tiền công công đành sai người ép buộc La Duy, không ngờ rằng La Duy liều mạng chống cự, vài thái giám cũng không giữ được y. Tiền công công thấy vậy không ổn, liền lệnh tiểu thái giám bên cạnh gọi thêm thị vệ đến.

La Duy bị mấy thị vệ khổng lồ ấn xuống, nhưng vẫn giãy dụa.

“Vương gia!” Trước mặt bọn thị vệ, Tiền công công phải giấu diếm, nói với La Duy:“Đại Chu gửi quốc thư đến, bệ hạ gọi ngài tới xem, không phải muốn tống giam ngài, ngài cứ yên tâm.”

La Duy muốn chửi thề.

“Vương gia.” Tiền công công đi tới trước mặt La Duy, thì thầm nói:“Nơi này nhiều người như vậy, có một số việc truyền ra, đối với vương gia không tốt.”

La Duy nói:“Chi bằng công công cứ xin bệ hạ tống giam ta vào ngục, nơi này và đại lao Bắc Yến, có chỗ nào khác nhau?!”

“Vương gia à…” Tiền công công ra hiệu cho thuộc hạ hơi dùng lực, còn bản thân gã dùng khăn nhét vào miệng La Duy:“Hiện tại phần lớn người trong cung đã đi nghỉ, vương gia la to như thế sẽ làm nhiều người tỉnh giấc, các nô tài thì không sao, nhưng các quý nhân không thể bị vương gia quấy nhiễu như vậy được, vương gia hãy tha thứ cho nô tài tội vô lễ lần này.”

La Duy bị ép buộc bước vào tẩm điện của Tư Mã Thanh Sa.

Tiền công công đẩy mạnh La Duy vào trong điện, rồi mang theo người lui ra ngoài. Đứng ở ngoài điện, Tiền công công không cần tất cả mọi người ở đây, sai đi hết.

La Duy đứng dán vào cửa điện.

Tư Mã Thanh Sa từ trong điện bước ra, thấy La Duy bị bịt miệng, tay bị trói ra sau lưng, lắc đầu chép miệng:“Vân Khởi, ngươi cũng là người thông minh, vì sao chỉ đến nơi này mà cũng tự chuốc khổ vào thân?”

La Duy trượt sang bên cạnh, muốn tránh Tư Mã Thanh Sa càng xa càng tốt.

Tư Mã Thanh Sa tiến lên vài bước, đè La Duy trên cửa điện:“Vân Khởi, kỳ thật trẫm vẫn thích dáng vẻ trước đây của ngươi hơn.”

Dáng vẻ trước đây là dáng vẻ gì, La Duy nghĩ không ra, y chỉ nhìn Tư Mã Thanh Sa lắc đầu.

Tư Mã Thanh Sa vắt La Duy lên vai.

La Duy muốn giãy dụa, lại bị Tư Mã Thanh Sa dùng một bàn tay giữ chặt hai chân, thật sự không thể động đậy nữa.

Vào nội điện, xuyên qua bình phong, long sàng rộng rãi bày ra trước mắt. Tư Mã Thanh Sa nhẹ nhàng đặt La Duy lên long sàng, đưa tay lấy chiếc khăn trong miệng La Duy ra.

“Ngươi lại muốn như thế nào?” Miệng La Duy vừa được tự do, liền gào lên với Tư Mã Thanh Sa:“Lần trước làm nhục ta chưa đủ sao?!”

Tư Mã Thanh Sa nói:“Ngươi đang nằm trong tay trẫm, trẫm muốn như thế nào, hình như không cần La tam công tử đồng ý.”

“Ngươi cũng là vua của một nước!” La Duy vội la lên:“Hậu cung ba ngàn giai lệ, cần gì phải giữ chặt ta không buông?!”

“Trẫm cũng không rõ nữa…” Tư Mã Thanh Sa tinh tế chăm chú nhìn khuôn mặt La Duy:“Hậu cung ba ngàn, dường như đều kém một mình ngươi.”

La Duy mặt đỏ lên,“Ngươi điên rồi sao?!” Y hỏi Tư Mã Thanh Sa.

“Không điên.” Tư Mã Thanh Sa không mất chút sức nào đã cởi được đai lưng La Duy.

La Duy lúc này mới nghe thấy có tiếng khóc nữ nhân ở cuối giường. La Duy nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là một nữ tử tóc đen dài che khuất khuôn mặt, bọc chăn quỳ sát góc giường mà khóc. La Duy lại bắt đầu giãy dụa, mắng chửi Tư Mã Thanh Sa:“Đồ khốn kiếp! Buông ra ta, đồ điên này!”

“Nữ nhân kia sẽ không nói gì đâu.” Tư Mã Thanh Sa vô vị nói:“Ngươi sợ cái gì?”

“Đây là phòng ngủ của các đời vua Bắc Yến.” La Duy giãy dụa nói:“Ngươi không sợ kinh động tổ tông sao?!”

Tư Mã Thanh Sa ấn La Duy xuống:“Không sai, La Duy, phụ hoàng ta đã chết trong điện này!”

“Phụ hoàng ngươi chết là tại một mình ta?” La Duy gắt gao giữ chặt quần áo, không để Tư Mã Thanh Sa xé rách.

“Nếu ngươi chết ở đầm lầy phía Tây Nam kia thì tốt biết bao…” Tư Mã Thanh Sa không để hai lớp áo mỏng manh kia vào mắt, thấy La Duy có chết cũng không buông tay, ngược lại càng thêm tình thú, trực tiếp xé chúng thành mảnh nhỏ.

La Duy không trốn được, dưới sự xấu hổ và giận dữ, chỉ đành nhắm mắt lại.

Tư Mã Thanh Sa lúc này không dám khinh xuất, nếu La Duy lại bị thương, không biết sẽ phải chờ bao lâu nữa mới lành, Tư Mã Thanh Sa lại một lần nữa được hưởng thụ cảm giác ấm áp căng chặt này, không hy vọng phải đợi thêm nữa.

Tô mỹ nhân đã quên khóc, tiếng thở dốc gần trong gang tấc, tiếng va chạm, tiếng nhớp nháp của những dòng dịch nhầy, khiến nàng bịt chặt hai tai. Có một số việc nàng vẫn không hiểu rõ, chỉ nói là mình vận khí tốt, hay là duyên trời định, nhưng khi nghe giọng nói thượng đô của La Duy, Tô mỹ nhân đột nhiên hiểu rõ, Hoàng đế không thích nàng, mà là thích giọng nói thượng đô của nàng. Trách không được, khi hắn và nàng ở bên nhau, hắn sẽ luôn lệnh cho nàng dùng giọng thượng đô để nói chuyện, thì ra là như vậy, Tô mỹ nhân thân thể lạnh run, sợ hãi, phẫn nộ, bi ai, lại thấy bản thân thật nực cười vì tưởng rằng mình được sủng, ngay cả chính nàng cũng không biết, giờ phút này nên khóc, hay nên cười.

Tư Mã Thanh Sa tận hưởng, nhìn La Duy dưới thân, chỉ thấy La Duy nhắm mắt cắn răng, đầy vẻ khổ sở, hiển nhiên là đang cố chịu đựng. Tư Mã Thanh Sa lại liếc nhìn chỗ đó của La Duy, mềm oặt rũ xuống, người này đúng là một chút lạc thú cũng không hưởng thụ nổi.“Vân Khởi…” Tư Mã Thanh Sa hỏi La Duy:“Ngươi ghét trẫm đến vậy sao?”

La Duy bởi vì Tư Mã Thanh Sa tăng lực, kêu rên thành tiếng, dáng vẻ như đang thụ hình.

“Ở bên trẫm, khiến cho ngươi khó chịu như thế ư?” Tư Mã Thanh Sa bướng bỉnh hỏi.

“Ngươi!” La Duy thở hổn hển nói:“Ngươi nói đủ chưa?”

La Duy sớm chấm dứt câu hỏi, khiến Tư Mã Thanh Sa đen mặt. Nữ tử trong cung dùng hết tâm tư để làm hắn vui, chỉ vì một chút ân trạch, quan lại Bắc Yến có ai không nịnh hót hắn? Nhưng La Duy lại tránh hắn như rắn rết, khiến Tư Mã Thanh Sa chẳng hề thoải mái. Tưởng rằng La Duy khi muốn lợi dụng hắn, sẽ nói ra những lời hợp tâm ý hắn, thế nhưng lại chẳng như mong đợi.

“Ngươi hãy buông tha cho ta đi!” La Duy chỉ cảm thấy trong bụng trướng đau, không muốn chịu đựng thêm nữa, đẩy Tư Mã Thanh Sa ra ngoài:“Ngươi làm chưa đủ sao?”

“Ngươi lại đây!” Tư Mã Thanh Sa lệnh cho Tô mỹ nhân ở cuối giường.

Tô mỹ nhân quỳ không dám động đậy, cũng không dám ngẩng đầu.

“Nếu muốn trẫm tha cho ngươi, còn muốn làm phi, thì hãy tới đây.” Tư Mã Thanh Sa giữ hông La Duy, nói với Tô mỹ nhân.

Tô mỹ nhân trong lòng giao chiến một phen, rồi vẫn chậm rãi tới gần.

La Duy đã bị Tư Mã Thanh Sa biến thành thần trí mơ hồ, không thể ngay lập tức đoán ra sẽ có chuyện gì.

Tư Mã Thanh Sa chỉ vào La Duy rồi nói với Tô mỹ nhân:“Ngươi làm y thư thái, trẫm sẽ thưởng cho ngươi.”

Tô mỹ nhân hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Tư Mã Thanh Sa, sự dịu dàng của ngày xưa đã hoàn toàn biến mất, lúc này trên khuôn mặt Tư Mã Thanh Sa chỉ còn cuồng loạn.

“Tư Mã Thanh Sa!” La Duy lúc này mới kịp phản ứng, hét lên,“Ngươi là súc sinh sao?!”

“Nhanh một chút!” Tư Mã Thanh Sa lại đâm sâu vào thân thể La Duy thêm nữa, lớn tiếng lệnh cho Tô mỹ nhân.

Tô mỹ nhân cúi đầu, há miệng tìm kiếm hạ thân La Duy.

La Duy chửi rủa, nhưng vô lực giãy dụa, cũng vô pháp kháng cự bản năng, cuối cùng chỉ có thể bị Tư Mã Thanh Sa kéo vào một hồi ác mộng điên cuồng.

Hừng đông, La Duy thoát lực, lâm vào mê man.

Tô mỹ nhân quỳ gối dưới tháp, khóe miệng còn dính dịch trắng.

“Ngươi quả nhiên giỏi hầu hạ người.” Tư Mã Thanh Sa cảm thấy mỹ mãn, ngồi dậy, nâng cằm Tô mỹ nhân.

Tô mỹ nhân muốn cười lấy lòng Tư Mã Thanh Sa, chỉ là khuôn mặt đã chết lặng, cười không nổi.

Tư Mã Thanh Sa nhìn Tô mỹ nhân trong giây lát, đột nhiên lướt tay xuống cổ Tô mỹ nhân,“Ngươi dám chạm vào đồ chơi của trẫm, không thể sống thêm!” Tiếng xương cổ vỡ vụn truyền đến, nhưng trên mặt Tư Mã Thanh Sa không hề có một tia động dung.