La Duy lần này nằm liệt giường bảy ngày, Tư Mã Thanh Sa không đến, hàng ngày y chỉ có thể nhìn thấy lão Vương thái giám, và vị Sở thái y trị thương cho mình. La Duy cùng lão Vương thái giám cơ hồ không nói chuyện, lão thái giám này ngàn vạn lần thấy y không vừa mắt, suốt ngày tặng cho La Duy ánh mắt xem thường, La Duy cũng không rảnh để ý tới lão thái giám. Ngược lại, thái y sẽ ngẫu nhiên nói chuyện với La Duy một chút, La Duy cũng chỉ thừa lúc này mà hỏi được mấy chuyện bên ngoài từ miệng thái y. Từ Sở thái y, La Duy mới biết, Thất Tử và Tiểu Tiểu vẫn luôn làm loạn đòi vào cung gặp y, nhưng đều bị binh lính Bắc Yến “khuyên” trở về.
“Mấy hạ nhân của ngươi, hình như đã bị Đại Chu nuông chiều làm hỏng rồi!” Sở thái y nói với La Duy:“Hễ mở miệng ra nói thì cứ như mình là lão gia. Vương gia, hồi còn ở Đại Chu ngươi dạy chúng nó như thế nào đấy?”
La Duy chỉ có thể nói:“Cho chúng nó một trận thì chúng nó sẽ không làm loạn nữa, đều chỉ là trẻ con thôi mà.”
Sở thái y nghe La Duy nói lời này, chẳng biết phải nói thêm gì nữa, lão nhìn La Duy, chẳng qua y cũng chỉ là một thiếu niên.
La Duy lo lắng cho Thất Tử và Tiểu Tiểu, nhưng hiện tại y cũng không có cách nào để liên hệ với bọn Thất Tử cả. Nằm trên giường, y chỉ có thể nhìn mặt trời mọc rồi lặn ngoài cửa sổ, đếm ngày qua, thỉnh thoảng lại đem nửa miếng ngọc Uyên Ương kia siết chặt trong tay, ngắm nghía, tự tìm niềm an ủi.
Ngày thứ tám, Tư Mã Thanh Sa lại đến.
Lúc này đây La Duy vừa mới nằm nghiêng trên giường ăn một bát cháo loãng, nhìn thấy Tư Mã Thanh Sa, La Duy vốn nhờ ăn thức ăn nóng mới có chút ấm áp, hiện giờ lại rét run.
“Ngươi khỏe rồi chứ?” Tư Mã Thanh Sa đứng ở đầu giường hỏi La Duy.
La Duy đáp:“Tốt hơn nhiều.”
Sở thái y hôm qua cũng nói cho Tư Mã Thanh Sa, vết thương của La Duy đã đỡ nhiều. Tư Mã Thanh Sa nhìn cái bát không đặt cạnh giường La Duy, y ăn hết một bát cháo, khiến Tư Mã Thanh Sa rất vừa lòng, điều này chứng tỏ y không hề sống dở chết dở.
La Duy chờ Tư Mã Thanh Sa nói chuyện, y không biết mình sẽ lại phải đối mặt với cơn giận nào của Tư Mã Thanh Sa nữa đây.
“Ngươi đứng lên theo trẫm ngoài đi dạo một chút.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Hoa trong ngự hoa viên đều nở cả rồi.”
La Duy nhìn Tư Mã Thanh Sa hồi lâu, cảm thấy người này hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm, không biết mấy ngày nay, Bắc Yến có chuyện gì vui, mà khiến Tư Mã Thanh Sa khi nhìn y cũng vẫn vui vẻ.
“Vân Khởi.” Tư Mã Thanh Sa rốt cục gọi tên chữ của La Duy:“Ngươi đứng dậy đi.”
La Duy đánh bạo nói:“Ta… ta không dậy được.”
Tư Mã Thanh Sa nhíu mày, lời La Duy nói, hắn đều phải nghĩ kỹ, sợ lại bị La Duy lừa.“Ngươi không muốn đi cùng trẫm?” Hắn hỏi La Duy.
La Duy mấy ngày này vẫn không thể trở mình, sao có thể cùng Tư Mã Thanh Sa đi ngắm hoa gì đó chứ? “Ta… ta thật sự không đi lại được.” Y nói với Tư Mã Thanh Sa:“Mấy ngày nữa đi.”
“Trẫm chỉ dùng ngươi một lần.” Tư Mã Thanh Sa kéo tay La Duy, nói:“Chẳng lẽ lại biến ngươi thành tàn phế?!”
La Duy bị Tư Mã Thanh Sa kéo mạnh, ngã xuống đất, quỳ bám vào bên cạnh giường.
“Hiện tại đồ lót cũng mặc được rồi.” Tư Mã Thanh Sa thế này mới nới lỏng tay, nói:“Sao ngươi lại không đi được? Đứng lên mặc quần áo, trẫm đưa ngươi ra ngoài.”
La Duy tay chống giường, định đứng dậy, biến cái chăn thành một đống nhàu nát, hồi lâu mới có thể đứng lên, chỉ là không đứng thẳng được.
Tư Mã Thanh Sa mất kiên nhẫn, không chờ La Duy đứng thẳng lên, kéo La Duy: “Đi ra chỗ giá treo áo, nhanh lên một chút.”
La Duy bị Tư Mã Thanh Sa kéo, nghiêng ngả lảo đảo đi vài bước, rồi lại không chịu đi nữa, cứng đờ tại chỗ.
“Ngươi lại đùa giỡn cái gì thế?!” Tư Mã Thanh Sa thay đổi sắc mặt, hắn hôm nay có ý tốt, muốn đưa La Duy đi xem kỳ hoa dị thảo của hoàng cung Bắc Yến, không ngờ người này lại chống đối.
La Duy mặt trắng bệch, gập người, môi run run, cúi đầu nhìn mặt đất.
Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy như vậy, không giống như giả vờ, ý niệm trong lòng chợt lóe, quay lại, đưa tay vào trong đồ lót của La Duy, sờ soạng một phen, đã thấy tay đầy máu.
Vết thương ở hạ thân La Duy vẫn chảy máu, hai ngày trước mới đóng vẩy, hôm nay bị Tư Mã Thanh Sa lôi kéo, vết thương lại vỡ ra.
Tư Mã Thanh Sa bế xốc La Duy lên, đặt vào giường, động tác ôn nhu, nhưng ngoài miệng vẫn không bỏ qua cho La Duy.“Ngươi cũng quá mức không dùng được đấy!” Hắn mắng La Duy:“Nếu ai cũng như ngươi, thì chắc người trong tiểu quan quán sẽ chết hết?! Ngươi dưỡng thương bao nhiêu ngày rồi? Sao vẫn chảy máu chứ? Trẫm chỉ làm một lần, mà lại làm đứt một đoạn ruột của ngươi được hay sao?”
La Duy không muốn kêu đau trước mặt Tư Mã Thanh Sa, cắn răng chịu đựng, không nói một tiếng, chỉ ồ ồ hít thở, đủ để khiến người ta biết y đang phải chịu đau.
Sở thái y rất nhanh lại bị gọi đến.
Tư Mã Thanh Sa thấy Sở thái y, liền hỏi:“Đến tột cùng thì y bị bệnh gì? Là trẫm làm đứt ruột y sao?”
Sở thái y dở khóc dở cười, làm chuyện đó sao có thể đứt ruột được? Ruột đứt, La Duy làm sao sống nổi?
Tư Mã Thanh Sa nói rồi lại nhìn La Duy không thể động đậy nằm trên giường, thấy thật phiền lòng, không đợi Sở thái y đáp lời, lại chỉ vào La Duy nói:“Nếu ruột đứt, trẫm sẽ dùng ngươi thêm một hồi nữa, không thể để ngươi cứ như vậy mà chết được! La Duy, ngươi nói xem ngươi còn có tác dụng gì? Ngay cả phía dưới cũng hỏng, chỉ còn một cái mặt để người khác nhìn hay sao?”
La Duy vẫn nằm im như chết.
Sở thái y tỏ vẻ không thể tin nhìn về phía Tư Mã Thanh Sa, lão đi theo Tư Mã Thanh Sa nhiều năm như vậy, có thể nói là nhìn vị quân chủ này lớn lên, Sở thái y lần đầu tiên nghe thấy Tư Mã Thanh Sa phun ra uế ngôn hạ nhục người.
“Ngươi nhìn trẫm làm cái gì?” Tư Mã Thanh Sa chột dạ, chẳng lẽ lời mình nói có vấn đề, bèn nói với Sở thái y:“Mau xem xem có phải ruột y đứt rồi hay không.”
Sở thái y cởi hết đồ lót của La Duy ra trước mặt Tư Mã Thanh Sa, một bên xem xét vết thương cho La Duy, một bên nói với Tư Mã Thanh Sa:“Bệ hạ, Cẩm vương gia vẫn chưa thể đi lại, đây là do miệng vết thương lại vỡ ra, không liên quan gì đến ruột cả.”
Tư Mã Thanh Sa thấy hai chân La Duy bị Sở thái y mở ra, giống như một sản phụ đang lâm bồn, dưới thân một mảnh máu tươi, (đúng rồi, có bầu đi mà, sinh tử văn đi mà …) rốt cuộc không đành lòng.“Khi… khi nào y mới khỏe lên?” Cố nhẹ giọng, Tư Mã Thanh Sa hỏi Sở thái y.
“Thân mình Vương gia vốn không tốt.” Sở thái y ăn ngay nói thật:“Miệng vết thương lành chậm hơn người thường, thần cũng thể nói không chính xác.”
“Y sẽ tàn phế ư?”
“Vương gia sau khi thương thế lành, có thể đi lại bình thường.”
“Trẫm không hỏi chuyện đi lại của y.” Tư Mã Thanh Sa nói.
Sở thái y cảm thấy La Duy chợt run lên.
Tư Mã Thanh Sa thấy Sở thái y hình như không hiểu lời hắn nói, liền chỉ vào hạ thân La Duy, nói:“Chỗ đó cơ.”
Sở thái y lúng túng nói:“Khỏi rồi sẽ không có việc gì nữa.”
Tư Mã Thanh Sa đóng cửa mà đi.
“Vương gia hãy chịu khó.” Sở thái y nói với La Duy:“Ta phải bóc hết vẩy ra.”
La Duy nhắm chặt hai mắt, y có thể sống qua mười năm năm tháng ở kiếp trước, thì lúc này đây cũng có thể. Một năm, La Duy tự nói với bản thân mình, chỉ một năm thôi, Tư Mã Thanh Sa dù tiếp tục hạ nhục y, cũng sẽ không thể bằng mười năm khổ sở kia được.