Long Huyền khẽ buông tay.
La Duy tiếp được miếng ngọc Uyên Ương này.
Long Huyền thấy La Duy như vậy, trong lòng vừa mới có một tia hoan hỉ, nhưng trong một khắc đã biến thành băng lãnh, hắn thấy La Duy giơ tay lên, ném ngọc Uyên Ương đã bẻ vỡ vào trong hồ.
“Trong hồ mới là nơi nó thuộc về.” La Duy ném ngọc Uyên Ương rồi, mới nói với Long Huyền:“Đồ vật không muốn thấy, sao còn phải tìm lại?”
“Ngươi từng nói thích ta, nói rất nhiều lần…” Long Huyền hỏi La Duy:“Những lời này, không có một câu nào là thật sao?”
“Ta……”
“Ta chỉ cần một câu nói thật.”
Có cơn gió thổi qua trước mắt La Duy, mang theo mùi vị cuối xuân, tản mát hương trăm hoa ấm áp. Lời La Duy định nói lại đột nhiên không thể thành lời, từ trong ánh mắt Long Huyền, y thấy được sự ủy khuất sâu xa, La Duy không hiểu, Long Huyền có cái gì để mà ủy khuất, chỉ là, một Long Huyền như vậy, La Duy chưa từng thấy bao giờ.
“Ta chỉ cần một câu nói thật của ngươi.” Long Huyền nói:“Yêu cầu này không quá phận chứ?”
“Đã từng yêu…” La Duy phủi đi những cánh hoa lạc trên vai áo, khi một lần nữa ngẩng đầu, trên mặt đã là nụ cười nhẹ bẫng, “Chỉ là, hiện tại đã không còn.”
Long Huyền muốn đưa tay kéo ống tay áo La Duy, lại bị La Duy tránh thoát, tay Long Huyền rơi vào khoảng không, đành buông xuống:“Vì cái gì? Chỉ bởi vì ta ném ngọc Uyên Ương?”
“Ta đã nói rồi, khi đó ta không hiểu chuyện.”
“Không ai trong một thời gian ngắn sẽ trở nên hiểu chuyện, ngươi thay đổi quá nhanh, sao ta có thể tin lời ngươi đây?”
“Bởi vì có người hỏi ta, nếu điện hạ đăng cơ rồi, thì ta và U Yến La gia sẽ có kết cục ra sao?” La Duy nói:“Sau khi nghĩ kĩ vấn đề này, ta mới phát hiện trước kia là La Duy tự đa tình, điện hạ sau này quân lâm thiên hạ cũng được, làm một Hiền vương cũng tốt, đều không có nửa điểm quan hệ nào với La Duy.”
Long Huyền cười lạnh đứng lên, hắn hỏi La Duy:“Ngươi chỉ sống vì La gia sao?”
La Duy nói:“La gia sinh ta dưỡng ta, ta không nên sống vì La gia sao? Ngay cả điện hạ, ngài có thể tự sống cho bản thân mình được không?”
“Người kia là ai?” Long Huyền đột nhiên lại hỏi.
“Cái gì?”
“Người hỏi ngươi câu đó là ai?”
“Nếu ta nói chính là điện hạ, điện hạ có tin không?” Khóe miệng La treo lên một nụ cười trêu tức, đây là lời nói thật, là Long Huyền dạy cho y thấy rõ phong sương huyết vũ của thế gian này, lòng người dễ đổi thay, chỉ là, hắn sẽ không tin lời y nói.
“Ta đúng là đã nói với ngươi rất nhiều điều, nhưng chỉ có duy nhất vấn đề này là ta chưa từng hỏi ngươi.” Long Huyền quả nhiên không tin.
“Điện hạ không cần đối với hạ thần như vậy.” La Duy nói:“Điện hạ thấy hạ thần có tác dụng, cho nên lại muốn kéo hạ thần đến bên cạnh sao? Làm gì chứ? Ta họ La, dòng họ này cả đời ta cũng không thay đổi được, cho nên ta sẽ chỉ làm những gì có lợi với La gia.”
“Ngươi nghĩ ta đang mượn sức ngươi?” Long Huyền thốt lên.
“Không phải mượn sức thì có thể là gì?” La Duy nói:“Chẳng lẽ điện hạ đối với ta còn có thể có cái gì gọi là chân tâm ư?”
La Duy nói như vậy, khiến Long Huyền không còn lời nào để nói.
Phúc Vận không biết Long Huyền hôm nay muốn cùng La Duy nói những gì, hai người kia đều khiến gã sợ hãi, liếc nhìn tiểu thái giám của điện Phượng Nghi, Phúc Vận cắn răng, dù sợ hãi gã cũng phải đến Mặc Trì.
“Chuyện gì?” Long Huyền hồi lâu không nói gì với La Duy, nhìn thấy Phúc Vận tiến vào, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn khó khăn mở miệng hỏi Phúc Vận.
Phúc Vận đoán không ra hỉ nộ của Long Huyền, nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất:“Điện hạ, hoàng hậu nương nương gọi ngài tới.”
“Nương nương cho mời, hạ thần không quấy rầy nữa.” La Duy dường như cũng đang ngóng trông những lời này của Phúc Vận, gã vừa nói vậy, không đợi Long Huyền mở miệng, La Duy liền nói:“Hôm nay là ngày đại hỉ của điện hạ, hạ thần chúc mừng điện hạ.”
Long Huyền không lên tiếng trả lời, chỉ nhìn La Duy không chuyển mắt.
“Hạ thần cáo lui.” La Duy không muốn ở lại thêm, không đợi Long Huyền cho đi, y đã xoay người bước ra ngoài.
Những cánh hoa bay phất phơ tán loạn, khiến tầm mắt ai mơ hồ. Long Huyền vẫn nhìn theo bóng La Duy ra khỏi hậu viện, trong lòng đau đến vô cùng, nhưng không mở miệng gọi La Duy quay lại, hắn biết giờ phút này không thể giữ chân Cẩm Y hầu nữa. Long Huyền thích sự thanh nhã, hậu viện chỉ có rừng trúc bao quanh. Lúc này gió tạt qua rừng trúc, nhìn mặt nước hồ nhộn nhạo từng vòng gợn sóng, Long Huyền nhớ đến lời La Duy, trên đời này nào ai có thể sống cho chính bản thân mình? Hôm nay là ngày hắn lập chính thê, nữ tử sẽ ở bên hắn cả đời đang ở Phượng Nghi điện, hai người cùng ở trong một bức tường hoàng cung, nhưng không biết vì cái gì, Long Huyền vẫn cảm thấy thật cô đơn.
La Duy ra khỏi Khuynh Văn điện, tiếng nhạc vui vẻ lọt vào tai y, La Duy không biết tiếng nhạc từ chỗ nào mà đến, nhưng cũng biết là nhạc sĩ trong cung tấu lên, bởi vì nhạc cụ tầm thường của dân chúng không thể sánh với nhạc cụ hoàng gia. La Duy dạo chơi trên con đường nhỏ dọc hoàng cung, con đường này lần trước y đã cùng Vệ Lam đi qua, y vừa có thể né tránh dòng người như nước trong cung, lại vừa ngắm hết xuân sắc của nơi này.
“Tiểu Duy!” Ngay lúc La Duy vừa đi vừa thưởng thức hoa cỏ, y nghe thấy ở khu rừng bên cạnh có người gọi y. La Duy quay đầu nhìn lại, liền thấy tam hoàng tử Long Hành ngồi ở một thạch đình trong rừng, vẫy vẫy tay về phía y.
“Điện hạ sao lại ở trong này?” La Duy đi đến phía ngoài đình, đứng cách Long Hành một hành lang:“Tân lang trốn ở chỗ này làm cái gì?”
“Nơi nơi đều là người.” Long Hành ngồi trên lan can, nhìn La Duy cười nói:“Chỉ có mảnh rừng này coi như thanh tịnh.”
La Duy biết có lẽ chuyện mình tới chỗ Long Huyền ai cũng đã biết, Long Hành cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở trong này, nhưng y cũng không nói toạc ra, chỉ cười nói: “Nghe nhiều lời chúc mừng, trăm năm hảo hợp linh tinh thì không tốt sao?”
“Ta lần đầu tiên cưới nữ nhân sao?” Long Hành nói:“Mấy lời này ta đã nghe nhiều lắm.”
“A?” La Duy làm bộ giật mình.
“Đó là đường tỷ (chị họ) của ngươi.” Long Hành dường như nhận ra mình lỡ lời, lập tức nhìn La Duy chắp tay nói:“Lại là chính thê của ta, hoàn toàn không giống những nữ nhân khác, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, tuyệt đối không để nàng chịu ủy khuất.”
La Duy lắc đầu, Long Hành là người thích nói chữ nghĩa, nói hắn là người đọc đủ thứ sách vở cũng không quá đáng, nhưng người này cứ mở miệng là lại không hề thấy dáng vẻ thư sinh.
“Thấy ngươi đến chỗ này, là tới thăm Nhị ca ta?” Long Hành hỏi.
“Ta đã từng là thư đồng của nhị điện hạ.” La Duy nói:“Xét tình cảm mấy năm này, ta đương nhiên cũng phải tới chúc mừng.”
“Tình cảm?” Long Hành cười cười nói:“Ta là biểu ca (anh họ) ngươi, là phu quân của đường tỷ ngươi, phần tình cảm này có thể vượt qua Nhị ca ta được hay không?”
“Hình như là vậy.” La Duy tựa vào lan can.
“Vậy chúng ta so với thái tử điện hạ thì sao? Có phải gần gũi hơn một chút hay không?”
La Duy nhìn về phía Long Hành, nở nụ cười bất cần,“Còn muốn so sánh sao?” La Duy bật cười nói:“Các ngươi đều là hoàng tử điện hạ, không xa lánh ta, ta cầu còn không được.”
“Vậy xem ra ta kém thái tử ca ca rồi…” Long Hành ra vẻ thương tâm nói.
“Sao có thể chứ?” La Duy lúc này nói:“Điện hạ vừa là biểu ca của ta, lại là phu quân đường tỷ ta, cho dù không tính đến đường tỷ, thì ta và điện hạ cũng phải gần thêm một chút.”
Long Hành búng ngón tay,“La Uyển, chữ ‘Uyển’ này, ta thích.”
La Duy khẽ nở nụ cười, y ngẩng đầu nhìn lên, trong rừng đại thụ rợp trời, cành lá xum xuê, che khuất cả một góc trời.
“Cho ngươi!” Long Hành ném một thứ quả vào tay La Duy.
La Duy nhìn kỹ, thì ra là một quả mơ còn chưa trưởng thành.
“Ta nhặt trên mặt đất, định ăn.” Long Hành nói với La Duy:“Bất quá ta ở trong cung, năm nay là lần đầu nhìn thấy cây mơ này.”
“Mộ xuân thì tiết, oanh thanh tiệm lão, hồng anh lạc tẫn thanh mai tiểu (Thời tiết cuối xuân, tiếng chim oanh dần tan biến, hoa đào rụng xuống, quả mơ xanh)” La Duy nhìn quả mơ trong tay, cười nói:“Tam điện hạ thật hăng hái.”