Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 212: Hồn này trở lại




Mặt trời mọc, ba quân Đại Chu đứng trang nghiêm tại Ô Sương thành, chiến giáp sáng ngời dưới sự lạnh lẽo của gió đêm. Hai màu cờ chiêu hồn màu đen trắng tung bay trong gió, tiền giấy bay lả tả đầy trời, người sống đại thắng trở về triều, giờ phút này không gian bao la ấy trở thành một buổi thịnh yến cho các vong hồn.

Long Huyền cùng La Khải đứng chung một chỗ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thành lâu, La Duy đứng đó, giờ phút này y chỉ chăm chú nhìn phương xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khi tia sáng đầu tiên xuất hiện phía chân trời, tiếng các tăng lữ tụng kinh lập tức vang lên.

Phất Y Đại Sư ngồi xếp bằng dưới bùn đất Ô Sương thành, mắt nhắm lại, hai tay tạo thành chữ thập, ông tụng kinh Phật, trừ các đệ tử của ông, không ai có thể hiểu, nhưng cũng không có ai dám cắt ngang.

Một lão phụ nhân ở giữa Phật tràng, hòa vào tiếng tụng kinh, hát lên một khúc linh ca (bài hát đưa ma) của Đại Chu.

Cờ chiêu hồn thật lớn phất qua gương mặt La Duy, tiếng ca kia yên tĩnh sâu thẳm, khiến người ta phân không rõ hiện thực hay hư vô. La Duy nghe đến mơ màng, tiếng ca thật giống bài hát ru mà vú nuôi vẫn hát để đưa y vào giấc ngủ, khiến ngay cả lúc ngủ mơ y vẫn có thể mỉm cười. Nghe tiếng ca ấy, đứng trên thành lâu cao cao, trái tim La Duy trong khoảnh khắc tìm được sự yên bình. La Duy lúc này tin tưởng, mấy trăm năm qua, vô số vong linh táng thân dưới Ô Sương thành, được tiếng ca này chỉ dẫn, sẽ trở về đất mẹ cách xa trăm dặm.

“Quỳ!” Một tăng lữ cao giọng hô.

La Duy cùng mọi người quỳ rạp xuống đất, vô cùng thành kính mà cầu nguyện cho các vong linh.

“Lướt qua tòa thành trước mắt, đi thẳng về phía nam, chính là đất mẹ,” Long Huyền đứng dậy, nói với mảnh hoang vu trước mặt:“Chiếm được Ô Sương thành, hồn này trở lại, trở lại!”

La Duy nhìn Long Huyền dưới thành, người này thay mặt gia tộc tối cao của hắn, tỏ lòng biết ơn và trấn an trước hương hồn các chiến sĩ. Long Huyền một khắc này cũng trở nên tiều tụy, ánh mắt hắn trong suốt, đối mặt với rất nhiều vong linh, Long Huyền tựa hồ giấu kín tất cả những dục niệm trong lòng, chỉ còn lại sự cảm kích và tôn sùng.

“Điện hạ hôm nay khác hẳn ngày xưa,” Trữ Phi đứng ở bên cạnh La Duy nói.

La Duy nói:“Hắn kính trọng anh hùng, những người vùi xác nơi đây, lại có ai không phải anh hùng?”

“Bao gồm cả các tiểu binh?” Trữ Phi hỏi.

“Đều là vì nước chết trận, tướng quân hay binh lính, tại sao phải phân biệt?” La Duy đưa tay bắt được một tờ tiền giấy bay trên đầu,“Đường đến Hoàng Tuyền không phân già trẻ, cũng sẽ không phân cao thấp quý tiện.”

“Bên kia có quân đội đến,” Long Thập bảo vệ phía sau La Duy chỉ tay về phương bắc, nhỏ giọng kêu lên.

“Là quân Bắc Yến,” Trữ Phi mặt đổi sắc.

“Đại ca của ta hẳn là đã có an bài việc quân Bắc Yến sẽ xông đến,” La Duy nhìn kỵ binh Bắc quân dưới Ô Sương thành.

“Tư Mã Thanh Sa tự mình đến đây,” Trữ Phi thấy rõ người dưới soái kỳ (cờ nguyên soái) Bắc Yến, nói với La Duy:“Người này đến đoạt lại Ô Sương?”

“Chỉ bằng ít quân này?” La Duy cũng nhìn thấy Tư Mã Thanh Sa, đã âm thầm đếm số binh lính Tư Mã Thanh Sa mang đến, ngàn người mà thôi,“Người này có thể là tới hỏi tin tức về Mạc Hoàn Tang và Tư Mã Tru Tà,” La Duy suy đoán.

Trữ Phi không xuống dưới thành, theo lệnh La Khải, y phải bảo vệ thành lâu an toàn.

Ba quân dưới thành có chút rối loạn, nhưng Phất Y Đại Sư, các tăng lữ, ngay cả lão phụ nhân hát khúc gọi hồn kia cũng không hề xao động, phảng phất như bọn họ không hề nghe thấy tiếng vó ngựa quân Bắc Yến.

Một nhánh Vân Quan thiết kỵ ngăn cản Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa cũng không tiến lên nữa, ngừng lại, lẳng lặng bàng quan nhìn lễ chiêu hồn của Đại Chu.

Long Huyền đến tận khi làm xong việc của mình, mới lên chiến mã, giục ngựa đi tới trước mặt Tư Mã Thanh Sa, ngồi ngay ngắn, rồi nhìn Tư Mã Thanh Sa ôm quyền nói:“Thanh Sa thái tử tới nơi này là vì chuyện gì?”

Tư Mã Thanh Sa nói:“Tâm nguyện của các ngươi đã đạt thành, ta có nên đến nói một tiếng chúc mừng hay không?”

Long Huyền nói:“Ô Sương thành vốn là thành trì của Đại Chu, Thanh Sa thái tử không cần thiết phải vui mừng thay cho Đại Chu ta.”

“Là ngươi bắt Tru Tà,” Tư Mã Thanh Sa không nói nhiều lời với Long Huyền, trực tiếp hỏi hắn:“Tru Tà và Mạc Hoàn Tang hiện tại ở nơi nào?”

“Chuyện này ta không biết,” Long Huyền nói:“Hai người có thể đã chết, cũng có thể còn sống, nhưng không ở trong Chu quân.”

“Ngươi thật sự không biết?”

“Ta đã diệt Ô Sương Mạc thị,” Long Huyền nói:“Ta cũng không muốn Mạc Hoàn Tang sống, người này nếu còn sống, chẳng phải sẽ đuổi theo ta báo thù diệt tộc hay sao?”

Tư Mã Thanh Sa cười,“Xem ra ta lần này không may mắn, còn tưởng rằng nhị điện hạ sẽ có lòng tốt.”

“Ta đây có lòng tốt nhắc nhở Thanh Sa thái tử một câu,” Long Huyền nói:“Ngươi hãy cẩn thận Dương Nguyên Tố, người này dã tâm quá lớn, ta sợ hắn sẽ gây bất lợi với giang sơn Bắc Yến.”

“Đa tạ,” Tư Mã Thanh Sa nâng cánh tay, ngăn cản thuộc hạ đang tức giận liều mạng xông lên chỗ Long Huyền,“Ta khi trở về, sẽ nghĩ cách đối phó với Dương Nguyên Tố của Đông Thương, không phiền nhị điện hạ quan tâm.”

“Không tiễn,” Long Huyền lại ôm quyền thi lễ.

Tư Mã Thanh Sa nhìn Ô Sương thành cách đó không xa, thành này cách xa Hạ Phương thành, Tư Mã Thanh Sa lớn như vậy, cũng chỉ đến Ô Sương thành không quá ba lần. Phía trước thành là Tư Mã gia, hắn không thấy tòa thành đen tuyền này có chỗ nào tốt cả, cũng chưa từng nhìn kỹ tòa thành. Nhưng hiện tại khi Ô Sương lại về tay Long thị, Tư Mã Thanh Sa mới phát hiện Ô Sương thành trân quý đến thế, hắn nguyện ý dùng cả tính mạng đánh đổi, chỉ là, Tư Mã Thanh Sa đau khổ cười, hắn dù có bỏ mạng ở đây, cũng không thể đoạt lại Ô Sương thành.

“Điện hạ nếu không bỏ được thành này,” Long Huyền nói với Tư Mã Thanh Sa:“Ta sẽ cho họa sĩ vẽ lại Ô Sương thành, coi như an ủi mà tặng cho Thanh Sa thái tử được không?”

“Nhị điện hạ,” Tư Mã Thanh Sa nhìn Long Huyền nói:“Lần này là do Bắc Yến ta nội loạn, chứ không phải vì ta bại dưới tay ngươi.”

“Vậy chuyện Ô Sương là do ý trời rồi,” Long Huyền nói.

“Ngược lại, còn có một người, La…” Tư Mã Thanh Sa nhắc đến La Duy, ánh mắt đã hướng đến chỗ y.

“Tư Mã Thanh Sa nhìn ngươi kìa,” Trên thành lâu, Vệ Lam nói với La Duy.

“Phải không?” La Duy vẫn để ý đến Phất Y Đại Sư dưới thành, lúc này mới nhìn tới chỗ Tư Mã Thanh Sa, miệng nói với Vệ Lam:“Nhìn được thì cứ nhìn, ta cũng không muốn để người khác hiểu lầm rằng mình là người đã chết.”

Tư Mã Thanh Sa chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, cẩm y thiếu niên trên thành lâu chính là La Duy, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền biến thành lửa giận khó tan.

Long Huyền xoay người nhìn lại, nói:“Thanh Sa thái tử nhìn thấy La Duy? Y bình an về doanh, chỉ là hơi mệt, không bị thương.”

Tư Mã Thanh Sa xoay người đi, không muốn quay đầu lại.

“Điện hạ nếu muốn, ta có thể gọi La Duy xuống đây nói mấy câu với ngài,” Long Huyền vẫn không buông tha cho Tư Mã Thanh Sa.

“Long Huyền,” Tư Mã Thanh Sa dừng ngựa, mặt hướng về phía Long Huyền nói:“Phong thuỷ luôn lưu chuyển, ngươi đừng kiêu ngạo đắc ý như thế. Sau này La Duy quan to lộc hậu, đối với ngươi mà nói, có chỗ nào tốt?”

“Chuyện của ta, không phiền Thanh Sa thái tử lo lắng,” Long Huyền cười lạnh.

Tư Mã Thanh Sa lại nhìn liếc mắt nhìn La Duy trên thành lâu, quả thật mi mục như họa, tướng mạo tuyệt hảo. Tư Mã Thanh Sa xoay người rời đi, trong lòng có một tư vị không nói thành lời.

“Điện hạ,” Tư Mã Thanh Sa đi chưa được bao xa, liền có một người mặc áo lụa trắng, cưỡi ngựa đến trước mặt hắn, nhảy xuống ngựa, quỳ trước ngựa Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa nhận ra người này, người nọ là nội thị bên cạnh phụ hoàng Tư Mã Trường Thiên Đế,“Ngươi sao lại đến? Sao lại mặc quần áo này?” Như đã mơ hồ đoán được điều gì đó, Tư Mã Thanh Sa mặt trắng bệch hỏi người vừa tới.

“Điện hạ, bệ hạ đã băng hà!” Người nọ lớn tiếng khóc.

Trước mắt Tư Mã Thanh Sa biến thành màu đen,“Từ khi nào?”

“Thân thể bệ hạ vốn đã có chuyển biến tốt, nhưng khi nghe tin Ô Sương thành bị Chu Quân chiếm lại, liền……” Nội thị thái giám khóc đến nỗi nói không thành lời.

Tư Mã Thanh Sa siết chặt ngực trái, hắn không thở nổi, muốn bóp nát trái tim thối rữa này. Tư Mã Thanh Sa chạm được vào một vật giấu trong ngực áo, cứ như thế, Bắc Yến thái tử ngã khỏi lưng ngựa, bất tỉnh nhân sự, trong tay gắt gao nắm một chuỗi Phật châu Mặc Ngọc Lưu Ly.