Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 207: Trên đường gặp Mạc Hoàn Tang




Mấy người La Duy khổ sở vật lộn đi ba ngày ba đêm trong đầm lầy.

Uống nước thì không tốn sức, trời vẫn mưa, toàn thân đều ẩm ướt, chỉ cần há miệng, là nước đọng trên vải bao đầu chảy xuống hết. Việc ăn cái gì mới khiến cho mấy người La Duy phải cân não, khắp nơi đều là sâu, quần áo bao lấy đầu và cơ thể không thể cởi ra, dù có rạch một đường trên vải bao đầu, đem lương khô nhét vào miệng cũng không được. Bởi lương khô còn chưa kịp vào miệng, đã bị hàng đàn sâu nhỏ vây quanh, có muỗi, có bọ cánh cứng, và cả những loại giòi kì quặc, La Duy chưa từng thấy qua, càng không thể gọi tên chúng. Lương khô này, La Duy và Vệ Lam đã có thời gian sống khổ sở, nên có thể ăn được, còn Ngụy thái y và đám Long kỵ vệ có chết cũng không ăn nổi. Cuối cùng, không có biện pháp, Ngụy thái y đành lấy hết mấy thứ bổ dưỡng vốn định dùng cho La Duy ra, thay cơm ăn. Ai đói bụng, chỉ cần nhét một chút vào trong miệng, có thế đám người này mới không chết đói.

Về phần ngủ, cũng chỉ có thể thay phiên nhau ngủ, người tỉnh cõng người ngủ, tóm lại bọn họ không dám dừng lại ở nơi này. Ngụy thái y bây giờ mới nhận ra, vốn tưởng rằng La Duy là một công tử ốm yếu, thế nhưng hiện tại, Ngụy thái y đã tin câu La Duy trước kia từng nói với ông, mọi người có thể chịu đựng, thì La tam công tử này cũng có thể chịu đựng, nhìn bộ dáng gió thổi bay kia, mà có thể vô thanh vô tức cõng Vệ Lam đi đến tận ban ngày.

“Đời này ta không bao giờ muốn vào chỗ ao đầm nào nữa!” Long Thập Tứ thề độc.

“Được rồi.” Long Thập mắng người huynh đệ này: “Ngươi đúng là phiền toái!”

“Nhanh lên.” Ngụy thái y nói: “Các ngươi nhịn thêm một chút.”

La Duy lại đi cà nhắc tới phía trước nhìn, dường như ánh mắt y có thể nhìn đến nơi xa nhất, là một mảnh hoàng thổ (đất badan), hơn nữa bọn họ hiện tại ở cái chỗ này, bên người chỉ toàn cỏ lau cỏ dại, cũng vắng vẻ và nhỏ hẹp hơn tất cả những vùng đất họ đã đi qua.

“Chúng ta coi như may mắn.” Ngụy thái y nói chuyện cũng nhẹ nhàng không ít, ông là người ngủ ít nhất, bởi vì trừ ông ra, mấy người này chẳng ai biết phải dò đường trong đầm lầy như thế nào.

“Chúng ta như vậy vẫn coi là may mắn sao?” Long Thập hoài nghi nhìn Ngụy thái y, thần trí mơ hồ.

“Chúng ta còn chưa gặp mãnh thú!” Ngụy thái y nói: “Được may mắn như vậy, khi trở về, còn phải vào miếu thắp cho Bồ Tát nén hương ấy.”

“Mãnh thú?” La Duy hỏi: “Mãnh thú gì cơ?”

“Ăn thịt người.” Ngụy thái y nói: “Chưa nghe qua à? Còn có trăn, hay những loài ăn thịt mà chúng ta chưa gặp bao giờ.”

“Chúng ta cũng không bị nhiễm khí độc.” La Duy một bên xốc lại Vệ Lam đang ngủ, một bên khuyến khích đám Long kỵ vệ phía sau: “Xem ra ông trời chưa muốn lấy mạng chúng ta, mọi người nhịn thêm một chút nữa thôi.”

Long Thập Nhất muốn đi tiểu, lại chỉ có thể tiểu ngay trong quần, lúc này không thể cởi quần đi tiểu được. Long Thập Nhất chịu đựng cảm giác chất lỏng ấm nóng chảy dọc xuống đùi, một bên nhìn cả đám người. Đi ba ngày nay, không ai nhắc đến việc này, có lẽ tất cả mọi người đều phải làm như hắn, may sao ba ngày nay bọn họ không ăn gì nhiều, bằng không, Long Thập Nhất rùng mình một cái, bằng không muốn đại tiện cũng phải giải quyết ngay trong quần mất.

Bờ bên kia đã nhìn thấy nhưng không phải loáng cái là có thể đi tới. Đám người La Duy đi trọn hai ngày, mới nửa người nửa quỷ ra khỏi đầm lầy.

Long Thập cuối cùng cũng được giẫm lên nền đất, đang muốn cùng bọn La Duy hoan hô một tiếng, lại thấy Vệ Lam khoát tay nói: “Phía trước hình như có người.”

“Có người xui xẻo giống chúng ta nữa à?” Long Thập Tứ không tin.

“Đừng nói chuyện.” Long Thập lắng tai nghe động tĩnh chung quanh, cũng nói với La Duy: “Phía trước có người.”

Mấy người đi lên phía trước tầm năm mươi thước, chợt nghe một nam tử hô lớn “Mạc Hoàn Tang!” Một tiếng này, dọa mấy người La Duy khiếp sợ. La Duy vô thức định kéo Vệ Lam chạy, gặp phải Mạc Hoàn Tang ở chỗ này, thì thà rằng gặp mãnh thú trong đầm còn hơn!

“Mạc Hoàn Tang ngươi cũng có hôm nay?” Lại một giọng nói vang lên.

La Duy không chạy nữa, nghe lời này, Mạc Hoàn Tang hình như đang gặp rủi ro.

“Mau mau đến xem chứ?” Vệ Lam nhỏ giọng hỏi La Duy.

Tay La Duy chỉ về phía trước, mấy người tiến lên. Đi đến chỗ này rồi, bọn họ không cần Ngụy thái y dẫn đường nữa.

Trốn trong đám cỏ lau, mấy người La Duy nhìn về mảnh đất trống cách đó không xa.

Mạc Hoàn Tang gắt gao che chở Tư Mã Tru Tà trong lòng, vài người Mạc thị quyền cước đấm đá gã đều chịu hết, gã chỉ sợ bọn họ làm Tư Mã Tru Tà bị thương.

“Mạc thị đối đãi với ngươi không tệ!” Một người Mạc thị chừng bốn mươi tuổi chỉ vào Mạc Hoàn Tang nói: “Chúng ta cho ngươi dòng họ, nuôi ngươi lớn lên, sau này ngươi công thành danh toại, sao lại đối xử với Mạc thị chúng ta như thế?! Ô Sương thiết kỵ diệt vong, dòng tộc chỉ chín người cúng ta còn sống, nếu sớm biết có hôm nay, năm đó khi mẫu thân người Hồi của người không tuân thủ nữ tắc, chúng ta nên buộc đá ném sông cả hai mẫu tử ngươi mới đúng!”

Người Mạc thị nhắc đến việc này như nhắc đến nỗi đau của Mạc Hoàn Tang, gã đứng bật dậy, cùng chín cao thủ Mạc thị chém giết.

“Ngươi dám cử động, ta sẽ giết y!” Người vừa mắng Mạc Hoàn Tang nhìn thấy bộ dáng khởi tử hồi sinh của gã, vội gác thanh đao trong tay kề lên cổ Tư Mã Tru Tà, nhìn Mạc Hoàn Tang rống lớn một tiếng.

“Tang! Tang!” Cổ Tư Mã Tru Tà bị đao cứa rách, hắn kêu lên.

Mạc Hoàn Tang hô to: “Ngươi không được làm y bị thương!”

“Làm y bị thương?” Người này nói: “Ta còn muốn giết y ấy chứ!”

Hai người Mạc thị thừa dịp Mạc Hoàn Tang dừng tay bất động, dùng đao đâm vào sườn Mạc Hoàn Tang.

Mạc Hoàn Tang ngã trên mặt đất, trường kiếm rốt cục cũng rời tay.

“Tang!” Tư Mã Tru Tà nghe tiếng Mạc Hoàn Tang, muốn chạy về phía gã, nhưng lại bị người Mạc thị đá ngã sang một bên.

“Các ngươi giết ta là được rồi.” Mạc Hoàn Tang bị thương ngã dưới đất như cam chịu số phận, nói với người Mạc thị: “Tha cho y đi.”

“Các ngươi còn có thể đánh không?” Nấp trong cỏ lau, La Duy hỏi mấy người Long Thập.

“Đối phó mấy người kia thì không thành vấn đề.” Long Thập nói: “Giết Mạc Hoàn Tang lại càng không có vấn đề gì.”

Trên đất trống, người Mạc thị lớn tuổi nhất mắng Mạc Hoàn Tang: “Hai kẻ các ngươi, một người cũng đừng mong còn sống!”

Mạc Hoàn Tang cho đến lúc này vẫn muốn bảo vệ tính mạng Tư Mã Tru Tà, nói với người tộc mình: “Tư Mã Thanh Sa muốn một Tru Tà còn sống, các ngươi dẫn hắn đi gặp Tư Mã Thanh Sa, Mạc thị mới có ngày phục hưng.”

“Ngươi cho ta là trẻ con ba tuổi à?” Người này cười lạnh liên tục: “Nếu như Thanh Sa thái tử còn tin Mạc thị, thì sao lại để Ô Sương thiết kỵ diệt vong?!”

Tư Mã Tru Tà bò qua dưới chân người này, y một lòng muốn tìm đến Mạc Hoàn Tang.

“Không cam lòng sao?” Người Mạc thị này lại đá Tư Mã Tru Tà một cước, oán hận nói: “Là bởi vì kẻ điên này! Hãy đền mạng cho Mạc thị ta!”

Tư Mã Tru Tà khóc rống lên, rõ ràng là một nam tử thân hình cao lớn, lúc này lại như một đứa trẻ uất ức, bất lực kêu gào.

“Tru Tà.” Mạc Hoàn Tang đau lòng, bất đắc dĩ gọi Tư Mã Tru Tà một tiếng.

La Duy thấy người Mạc thị muốn ra tay, mới nói với Long Thập đứng bên cạnh: “Đi cứu người!”