Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 205: Phệ nhân đầm lầy




Phía tây nam Thiên Thủy Nguyên, từ xưa đến nay là một miền đất chết, không ai dám bước vào, vạn thú tuyệt tích, chim không bay qua.

Bắc Yến huy động mấy trăm binh mã giơ đuốc, đi lại trong đám cỏ cao quá nửa thân người. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài đốm sáng màu lam nhảy nhót trong bụi cỏ, khiến người sợ hãi, nhưng không thể tỏ ra sợ sệt trước mặt bạn bè, cho nên từ tướng quân cho tới quân sĩ, đều chỉ có thể kiên trì đi tiếp.

Quân sĩ dẫn đường khi đi đến một bụi cỏ, thì không đi nữa, quay đầu nói với tướng quân: “Không thể đi tiếp.”

Tướng quân ngồi trên ngựa, nhìn bốn phía, đừng nói là người, ngay cả quỷ cũng không có, cỏ rậm rạp như thế, lại không hề thấy tiếng côn trùng kêu vang.

Một sĩ binh lại đi tiếp về phía trước vài bước, cầm cây đuốc trong tay chiếu sáng bụi cỏ, hắn cố gắng vươn người nhìn vào bên trong.

“Nhìn cẩn thận một chút.” Tướng quân ra lệnh: “Nhìn xem có người trốn bên trong không.”

Binh lính cũng không dám nhìn nhiều, lướt qua vài lần, trở về nói với tướng quân: “Bên trong cái gì cũng không có.”

“Quay về đi.” Tướng quân nói, gã cảm thấy nơi này âm khí dày đặc.

Tên lính định xoay người, không ngờ lại trượt chân, người bên ngoài chỉ nghe hắn kêu một tiếng, rồi cả người  rơi vào trong bụi cỏ.

“Kéo hắn lên.” Tướng quân vội nói.

Vài binh lính đi lên, đưa tay ra định kéo, bàn tay đi vào, lại đều lại kêu thảm lùi tay về.

“Sao lại thế này?” Tướng quân xuống ngựa, tự mình đi tới xem.

Đuốc sáng, dùng mắt thường cũng có thể thấy bàn tay họ sưng đỏ lên rất nhanh. Ngứa ngáy khó nhịn, họ đưa tay gãi, nhưng chỉ cào lên một cái đã kêu thảm, mọi người đều thấy thịt trên tay họ bị chính họ cào rụng xuống.

“Trói tay họ lại!” Tướng quân lớn tiếng hạ lệnh.

Mấy binh lính thông minh dùng trường thương chọc vào bụi cỏ, câu người bị ngã lên. Người này đã bất động, quần áo ướt hết, nhìn hệt như người chết.

Tướng quân còn chưa đến trước mặt bộ hạ này, đã thấy mấy binh lính ở đó lui về phía sau, có người còn nôn ra. Tướng quân không rõ ràng cho lắm, đi đến phía trước, đại tướng quân giết người vô số này cũng không ngăn nổi sự ghê tởm. Binh lính này đã chết, trên người không lâu sau đã đỏ ửng, đỉa trong bụng trong cổ họng, ngay cả trong mắt cũng có. Tướng quân động tác mau lẹ, nhấc chân đá thi thể vào bụi cỏ.

Binh sĩ dẫn đường đi đến bên cạnh tướng quân: “Tướng quân, chúng ta nên về mau đi.”

Tướng quân cầm lấy cây đuốc từ tay một tiểu binh, tự mình xem xét. Ánh lửa chiếu đến bụi cỏ, sau khi nhìn kỹ, tướng quân mới phát hiện bên dưới nơi này toàn là nước, mặt nước đen đục ngầu, từ ánh sáng cây đuốc có thể nhìn thấy, tất cả đều là sâu bọ, có rắn, có đỉa, có cóc, còn có những loài tướng quân không biết tên.

“Đó là muỗi sao?” Có quân sĩ ở bên cạnh kêu lên.

Tướng quân đứng thẳng người, nhìn theo tầm mắt tiểu binh kia. Gã thấy trên đỉnh đầu có từng đám khói nhạt màu đen, chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp bay tới.

“Tướng quân, về thôi.” Binh sĩ dẫn đường cầu xin tướng quân mình.

Một đám khói đến gần tướng quân, tướng quân lúc này mới thấy rõ, đó là một đàn muối hợp lại thành khói đen. Đường đường một tướng quân, lại bị đám muỗi nhỏ dọa sợ lui vài bước.

“Muỗi đó có độc.” Binh sĩ kia còn lải nhải phía sau tướng quân.

“Bên này còn có một con nhện lớn!” Lại một binh lính kêu lên khi phát hiện thêm một điều đáng sợ.

“Câm miệng hết!” Tướng quân tự thấy phẫn nộ trước sự khiếp đảm ban nãy của mình, nhưng vẫn phi thân lên ngựa, nói với thủ hạ: “Chúng ta trở về, La Duy không có khả năng sống sót ra khỏi nơi này.”

Trong một đầm lầy cách chỗ tướng quân Bắc Yến không xa, đoàn người La Duy đang cố hết sức xoay sở.

“Đừng bước lên nữa!” Ngụy thái y đi trước thỉnh thoảng quay đầu, dặn dò La Duy phía sau.

Ngựa của bọn họ vào đầm lầy, chưa đi nổi vài bước thì tất cả đều ngã xuống. Các loại giòi bọ lớn nhỏ đủ màu bám đầy trên ngựa, vài con còn bám lên đầu gối La Duy, chiến mã kia chỉ còn lại bộ xương.

Long Thập Tứ nhịn không được cơn buồn nôn.

“Không được nôn!” Ngụy thái y một bên vỗ vỗ lưng Long Thập Tứ, một bên nói: “Ngậm thuốc này vào, đừng nôn ra, ngươi mới giữ được mạng!”

La Duy cùng Vệ Lam đứng cạnh nhau.“Ta không sao.” La Duy nói với Vệ Lam, thứ ghê tởm gì y cũng từng nhìn qua rồi, cảnh trước mắt không đủ làm La Duy kích động.

Vệ Lam trước còn cố gắng phủi hết côn trùng bám trên người La Duy, nhưng sau đó không lâu Vệ Lam liền buông tha. Sâu bọ bị đập rơi nhiều, trong nháy mắt, sẽ có giòi bọ mới trèo lên, bắt không được, đuổi không đi, cũng chỉ có thể mạc kệ nó.

“Chúng ta không thể đứng ở nơi này.” Ngụy thái y để Long Thập Tứ bình tĩnh trở lại, liền nói: “Đi về phía trước.”

La Duy đỡ Vệ Lam hỏi: “Chân ngươi còn có thể đi được không?”

“Công tử.” Ngụy thái y lại nói với La Duy: “Ta cảm thấy Vệ Lam có thể đi nhiều hơn ngươi đấy, ngươi không phải lo cho hắn đâu.”

“Đầu gối hắn vẫn còn sưng mà?” Long Thập ở phía sau nói.

“Nhưng vẫn mạnh hơn tam công tử của chúng ta!” Ngụy thái y đi trước dẫn đường.

“Ông ấy đang khinh thường ta?” La Duy nhỏ giọng hỏi Vệ Lam.

“Nếu công tử không đi được, thì Vệ Lam có thể cõng ngươi.” Vệ Lam hiện tại không dám nói xấu Ngụy thái y, chỉ nói với La Duy như vậy.

“Đi thôi!” La Duy còn chưa nói gì, Ngụy thái y đã bẻ một cành cây thăm dò đường, nói: “Cũng đừng nhìn trên người nhau, đỡ thấy ghê tởm.”

Vừa mới đứng ở đầm lầy bên cạnh, nếu không phải La Duy có chủ ý vào đầm lầy trước, thì đám người Long Thập thà liều chết với truy binh Bắc Yến, cũng không nguyện ý xuống đây. Miệng ngậm thuốc chống côn trùng, cổ áo, tay áo, ống quần đều dùng vải buộc chặt lại, trên người có thể mặc bao nhiêu quần áo thì mặc hết bấy nhiêu, đầu cũng bọc kín lại, chỉ để lộ đôi mắt.

“Kia là cái quái gì vậy?” Đi một lát, Long Thập chỉ vào cách đó không xa, là một đốm sáng màu lam: “Đó là quỷ sao?”

“Không phải.” Ngụy thái y thấy nhưng không thể giải thích rõ: “Chỗ đó khả năng là có người chết, kia là ma trơi tạo thành từ xương người, ta làm đại phu nhiều năm như thế, mà chưa gặp quỷ bao giờ.”

“Công tử.” Long Thập Tứ hỏi La Duy phía sau mình: “Trên đời này không có quỷ sao?”

“Đừng tự dọa mình.” La Duy mỗi một bước đi đều cảm giác mình giẫm lên cái gì đó trắng mịn, càng chạy bước chân càng nặng nề, nhưng vẫn mở miệng an ủi người nhỏ tuổi nhất trong năm tên Long kỵ vệ – Long Thập Tứ: “Người sống sao phải sợ quỷ? Ngươi là hán tử, trên người nhiều dương khí, quỷ không dám lại gần ngươi đâu.”

“Công tử nói như vậy cũng đúng.” Ngụy thái y nở nụ cười, nói: “Thập Tứ này, người chết đều sẽ thành quỷ, ngươi sợ quỷ làm gì cơ chứ?”

“Có thứ gì kéo chân ta!” Long Thập Tứ kêu lên.

La Duy đi phía sau thấy Long Thập Tứ thân thể xiêu vẹo, cùng Vệ Lam đồng thời đưa tay ra, kéo Long Thập Tứ lại, lại bị Long Thập Tứ kéo theo xuống dưới.

“Thập Tứ đừng nhúc nhích!” Ngụy thái y thấy Long Thập Tứ lún xuống, vội kêu to.

Long Thập Tứ đang bị kích động, không nghe được lời Ngụy thái y nói, liều mạng rướn người lên, một thân công phu lúc này lại không dùng đến.

“Đừng nhúc nhích!” La Duy đã bị Long Thập Tứ kéo đến nỗi nằm úp sấp trên nước bùn, y gọi tên Long Thập Tứ thật to.

“Công tử!” Vệ Lam ở một bên nhìn thấy La Duy bị Long Thập Tứ kéo vào lốc xoáy, càng sốt ruột, lại không dám buông Long Thập Tứ, vươn một bàn tay đến, muốn đỡ La Duy, nhưng lại không với tới y.

Long Thập Nhất và Long Thập Tam chạy lên, kéo La Duy và Vệ Lam lại.

Long Thập thấy Long Thập Tứ vẫn giãy dụa kịch liệt, ném một hòn đá lên đầu Long Thập Tứ, để hắn bất tỉnh.

“Chậm thôi.” Ngụy thái y ở một bên chỉ huy, ông cũng nóng ruột vô cùng, nhưng phải cứng rắn, không được để bản thân hốt hoảng.

Sau khi Long Thập Tứ được đám người La Duy kéo ra khỏi xoáy bùn, La Duy cũng đã ngã úp sấp trên bùn không thể đứng dậy hồi lâu.

“Chúng ta phải đi thôi.” Ngụy thái y cũng toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn thúc giục mọi người: “Nơi này không thể ở lâu!”