Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 20: Tạ Ngữ bái sư




Thất Tử trong bữa cơm chiều chạy tới nói cho La Duy, tả tướng La Tri Thu đã hồi phủ.

La Duy lúc này liền nói với Tạ Ngữ: “Tạ huynh, gia phụ hồi phủ, đệ cùng huynh đi gặp người.”

Tạ Ngữ cũng không chối từ, hắn ngưỡng mộ tả tướng La Tri Thu đã lâu, hôm nay vừa lúc có cơ hội quen biết.

La Tri Thu không ngờ La Duy lại mang một đồng học (nôm na là bạn cùng lớp) ở Thượng thư phòng tới gặp mình, nhưng khi biết thiếu niên tuấn tú văn nhã chính là Tạ Ngữ mà ông thường nhắc tới nhiều lần, liền vui vẻ bắt chuyện với Tạ Ngữ.

La Duy ở một bên tiếp khách, y biết hai người coi trọng nhau, tuyệt đối không lo lắng hai vị này không tìm ra chuyện để nói. Mắt thấy mọi chuyện suôn sẻ, La Duy nói ra mục đích y muốn Tạ Ngữ nhập phủ, “Phụ thân, Tạ đại ca muốn học cách trị quốc, học ở Thượng thư phòng cũng không bằng học từ chính phụ thân.”

Tạ Ngữ liếc La Duy một cái, nhìn khuôn mặt La Duy tươi cười, đột nhiên hiểu rõ dụng ý của y, lập tức quỳ rạp xuống đất nói: “Tạ Ngữ bất tài, mong được bái tướng gia làm thầy.”

La Tri Thu nhìn Tạ Ngữ rồi lại nhìn La Duy, đột nhiên muốn ông thu nhận một đệ tử, một chút chuẩn bị cũng không có, La Tri Thu vô cùng khó xử.

“Phụ thân!” La Duy đứng lên nói với La Tri Thu: “Phụ thân vẫn luôn nói Tạ đại ca là nhân tài hiếm có, phụ thân lại thích kẻ hiền tài, sao có thể bỏ qua Tạ đại ca? Tạ đại ca đã tự bước đến cửa rồi.”

La Duy nói những lời này, nửa nghiêm túc nửa vui đùa, nhưng La Tri Thu và Tạ Ngữ nghe được lại không hề xấu hổ, cùng nhau nở nụ cười.

La Tri Thu lại quan sát Tạ Ngữ một phen, một thiếu niên tuấn tú tác phong nhanh nhẹn, văn chương xuất chúng, lại tự nhiên hào phóng, một thiếu niên như vậy là kiểu người ông yêu thích. La Tri Thu không phải một người khó tính, đã đến nước này, ông thấy Tạ Ngữ không tồi, Tạ Ngữ cũng nguyện ý bái ông làm thầy, chỉ cần được sự đồng ý của người nhà Tạ Ngữ, như vậy thu nhận đệ tử này cũng là một chuyện may mắn.

La Duy thấy La Tri Thu gật đầu, lập tức nói chọn ngày không bằng làm ngay lập tức, cũng không hỏi ý La Tri Thu, liền sai người về Tạ phủ mời phụ thân Tạ Ngữ là Tạ Vọng Bắc đến.

Chỉ chốc lát sau, tứ phẩm sử quan Tạ Vọng Bắc liền kinh sợ chạy đến, còn tưởng rằng nhi tử đã làm ra đại họa gì, nghe La Tri Thu nói thu nhận Tạ Ngữ làm đệ tử, Tạ đại nhân choáng váng, cảm giác như bầu trời vừa rơi một mảng lớn, nện xuống đầu mình.

La phủ suốt đêm mở tiệc bái sư, tả tướng La Tri Thu cứ như vậy có một đệ tử.

Tạ Ngữ nâng chén nói lời cảm tạ La Duy, La Duy lúc này lại giả bộ ngốc ngếch, nói: “Tạ đại ca đa tạ tiểu đệ cái gì? Là phụ thân đệ thu nhận huynh làm học trò mà. Nhưng sau này Tạ đại ca cũng không thể quá mức cố gắng, nếu trở nên giỏi hơn tiểu đệ quá nhiều, tiểu đệ ở nhà này sẽ khổ sở vô cùng.”

Tạ Ngữ cười rộ lên, hắn thật tâm cảm kích La Duy. La Duy không tính là quân tử, Tạ Ngữ kỳ thật cũng không phải một quân tử. Một người tâm ý bình lặng thì không thể làm chuyện chính sự, cho nên Tạ Ngữ đối với La Duy vô cùng cảm kích, không chỉ bởi La Duy là tri kỷ, mà là trong hỗn loạn, y đã giúp Tạ Ngữ suy tính tương lai.

Tạ Ngữ ở Thượng thư phòng hơn một tháng, Long Huyền có bao nhiêu ý đồ với hắn, nhưng Tạ Ngữ là người có tư tưởng chính thống, hắn cho rằng vị trí của con trưởng, con thứ không thể tham lam, thái độ của Long Huyền khiến Tạ Ngữ cảnh giác, hiền tướng tài năng tương lai ngầm phát hiện nhị hoàng tử Long Huyền đối với giang sơn, đối với ngôi vị hoàng đế vô cùng chấp niệm, vì thế ngày ngày trên Thượng thư phòng đối với Tạ Ngữ mà nói liền trở thành dày vò. Hắn không muốn trung thành với Long Huyền, nhưng hắn là công tử nhà sử quan tứ phẩm, có thể nào cự tuyệt một hoàng tử? Chẳng lẽ tố giác Long Huyền có tâm địa khó lường với Hoàng đế? Đừng nói hắn không thấy được thiên nhan, cho dù có hân hạnh gặp được, hắn nói như vậy, thì Hoàng đế liệu có thể tin hắn? Trong tình thế nước sôi lửa bỏng này, La Duy xuất hiện, giúp hắn trở thành đệ tử của tả tướng La Tri Thu. Trốn thoát khỏi Thượng thư phòng, cũng trốn được Long Huyền, người thầy này cũng có thể cho hắn một tiền đồ gấm vóc. Nói La Duy là quý nhân của Tạ Ngữ, tuyệt không quá lời.