Trữ Phi cảm thấy mình hôm nay không nên đi ra ngoài, tới thăm La Duy, chỉ cần người còn ở thượng đô, tùy tiện một ngày nào đó đều có thể tới thăm mà. Trữ Phi không biết vì sao mình nhất định phải nghe theo lời mẫu thân, sau khi cùng gia đình ăn bữa cơm đoàn viên, chạy tới thăm La Duy.
“Trữ tướng quân, ta không khách khí nữa!” Phó Vi còn chú ý quy củ giang hồ, ôm quyền nói với Trữ Phi.
Trữ Phi nhìn dưới hành lang, La Duy ngồi cạnh lò sưởi, người này tươi cười nhìn Trữ Phi, vẻ mặt rất xấu xa. Không riêng gì La Duy, Thất Tử cầm lạc trong tay vừa ăn vừa xem rất náo nhiệt, Tiểu Tiểu cùng mấy người nữa, cũng khiến Trữ Phi bực bội. Ngay cả Vệ Lam, bộ dáng có vẻ lo lắng, nhưng không phải ngươi cũng đang ăn lạc Tiểu Tiểu đưa cho ngươi hay sao? Trữ Phi thầm rống lên trong lòng.
“Cẩn thận nha!” Phó Vi đâm kiếm tới.
Trữ Phi nghiêng người tránh né. Cùng Phó lục tiểu thư này “tỷ thí”, Trữ Phi thấy thật đúng như khi La Duy kề tai y nói nhỏ, là dạo chơi!
“Võ nghệ tỷ ấy thế nào?” La Duy nhìn trong chốc lát, quay đầu hỏi Vệ Lam.
“Lục biểu muội đang khiêu vũ hay luận võ vậy?” Hứa Nguyệt Diệu cũng hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam là người thành thật, liền nói: “Trữtướng quân đang nhường lục tiểu thư.”
Hứa Nguyệt Diệu cảm thấy ngượng ngùng, nàng không biết La Duy có tâm tư gì, để một tiểu thư khuê các như Phó Vi luận võ với nam tử vừa quen biết, chuyện này truyền ra ngoài, Phó Vi sao còn có thể dự khuê tuyển trong cung?“Tiểu thúc này (nguyên văn là “hắn tiểu thúc”, tức là “chú nó này”, kiểu gọi thay con, như bố nó này, mẹ nó này ý).” Hứa Nguyệt Diệu càng nghĩ càng không hiểu, nói với La Duy: “Ngươi bảo bọn họ dừng tay đi, cứ đánh tiếp như vậy không phải chuyện hay ho!”
La Duy nói: “Ở đây đều là người nhà mình, không có ai ra ngoài nói lung tung đâu, nhị tẩu đừng lo lắng.”
Giữa sân, Trữ Phi nhỏ giọng nói với Phó Vi: “Tiểu thư dừng tay đi, tại hạ nhận thua.”
“Vi nha đầu!” Cửa viện lúc này truyền đến tiếng Phó gia đại gia – Lĩnh Xuyên Tiết Độ Sứ – Phó Kính Tông.
Phó Vi bị tiếng rống của cha dọa sợ, trượt chân, kiếm trong tay rơi trên mặt đất, người cũng ngã xuống.
Trữ Phi theo bản năng vươn tay.
Phó Vi ngã vào lòng Trữ Phi, khoảng cách quá thân cận, khiến nàng có thể ngửi thấy mùi hương như có như không trên quần áo Trữ Phi. Thì ra y dùng xà phòng giặt quần áo, trong lòng Phó Vi đột nhiên toát ra ý nghĩ này.
Trữ Phi ôm Phó Vi hồi lâu mới phản ứng lại, cuống quít buông tay ra, lui lại mấy bước.
Phó Vi ngây người nhìn Trữ Phi, dường như lúc này mới phát hiện tướng mạo Trữ Phi anh tuấn đến vậy, nhỏ giọng “a” một tiếng, má ửng hồng.
“Ngươi là ai?!” Phó Tiết Độ Sứ tiến đến, chắn trước mặt con gái, lớn tiếng hỏi Trữ Phi.
“Đại cữu phụ.” La Duy đứng dậy, đi đến, đứng phía trước Trữ Phi, hành lễ với Phó Kính Tông.
Vợ chồng La Tri Thu chạy theo Phó Kính Tông, thấy La Duy ra mặt nói chuyện, La Tri Thu vội mở miệng: “Duy nhi, có chuyện gì thế?”
La Duy nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn. Tử Chu đến thăm con, vừa lúc lục biểu tỷ đang luyện kiếm, không biết lục biểu tỷ nghĩ như thế nào, đâm Tử Chu một kiếm, Tử Chu tránh được. Lục biểu tỷ có lẽ hứng trí, đuổi theo Tử Chu đến chỗ này.”
“Là con tìm y luận võ.” Phó Vi từ phía sau lưng cha chạy ra: “Không liên quan đến Trữ tướng quân.”
Phó Vi rõ ràng bao che cho Trữ Phi, khiến La Duy chấn động, y thoáng liếc nhìn lục biểu tỷ của mình, khuôn mặt Phó Vi còn chưa hết ửng hồng, không tránh được ánh mắt La Duy.
“Chúng ta vào nhà rồi nói.” La Tri Thu cũng là người tinh tường, vẻ mặt Phó Vi nhìn lén Trữ Phi khiến ông nhớ tới mình thời niên thiếu, khi lần đầu tiên gặp Phó gia đại tiểu thư Phó Hoa, Phó đại tiểu thư cũng trộm nhìn ông. Quả nhiên nữ tử Phó gia đều giống nhau như đúc, đều trúng tiếng sét ái tình.
Trữ Phi muốn đi, nhưng y lại cảm thấy không thích hợp, vừa mới ôm một giai nhân mềm mại trong lòng, khiến người chưa từng tiếp xúc với nữ tử như Trữ Phi đỏ mặt. Chỉ là y đứng trong bóng râm, cho nên mọi người mới không nhận ra vẻ khác thường.
Mấy người ngồi trong thư phòng của La Duy.
Ngụy thái y tự nấu súp mang đến cho La Duy.
La Duy uống một ngụm, nói: “Sao hương vị bát súp này khác với trước đây?”
Ngụy thái y nói: “Công tử, bát súp này có cho thêm một vị thuốc.”
“Thuốc gì?”
Ngụy thái y nhìn La Tri Thu, biết La Duy cũng hiểu về y thuật, nếu cứ như vậy, ông sợ không thể gạt được La Duy.
“Ngươi nhân lúc còn nóng, hãy uống đi.” La Tri Thu nói: “Ngụy thái y còn có thể hại ngươi sao?”
“Hạ quan không dám.” Ngụy thái y vội đáp: “Tướng gia nói đùa thế này, hạ quan không nhận nổi.”
La Duy uống bát súp, nhận nước trà từ tay Vệ Lam uống từng ngụm.
Ngụy thái y hỏi: “Công tử, hiện tại người thấy như thế nào?”
“Không có cảm giác gì.” La Duy nói: “Ta nên có cảm giác gì chứ?”
La Tri Thu nhìn Ngụy thái y, phất tay, để Ngụy thái y lui xuống, cứ bị La Duy hỏi vặn, sẽ khó giấu được cái tên Long Huyền.
Phó Kính Tông đợi đến khi Ngụy thái y ra ngoài, mới mắng con gái: “Nha đầu này đúng là bị nương ngươi dạy hư mà, một chút quy củ cũng không hiểu được!”
Phó Vi ngậm miệng, đầy vẻ không phục.
Trữ Phi muốn nói, lại bị La Duy vỗ vỗ cánh tay, ngăn cản.
“Ngươi lớn đến chừng nào rồi? Vẫn chẳng có bộ dáng của một cô nương gì cả!” Phó Kính Tông tiếp tục mắng.
“Con luôn luôn như vậy, sao bây giờ cha mới thấy con chướng mắt? Con đã làm cái gì?” Phó Vi cãi lại.
“Ngươi còn nói?” Phó Kính Tông vỗ bàn: “Khi ngươi ra ngoài, nương ngươi đã dặn như thế nào?!”
Trữ Phi càng ngày càng đứng ngồi không yên, so với những người trong phòng, trừ Vệ Lam, thì y là một người ngoài, lại ngồi ở đây nghe họ cãi nhau, cuối cùng còn nói đến chuyện con gái không gả được.
“Sao con lại không gả cho ai được?” Nghe cha mình nói vậy, Phó Vi nóng nảy: “Do con lớn lên xấu xí, hay là do con có bệnh, không sinh được hài tử?! Cha, hôm nay cha phải nói cho rõ ràng!”
Trữ Phi toát mồ hôi hột, nhưng y có muốn ra ngoài, cũng tìm một cái cớ, cớ gì mới được chứ? Trữ Phi bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
“Đại ca, Tiểu Lục.” Phó Hoa cuối cùng cũng không nghe nổi nữa, lên tiếng: “Cả hai người đều chẳng có quy củ gì! Như vậy thành ra cái gì đây? Hai người là cha con, đây là diễn kịch cho mọi người xem ư?”
“Nha đầu kia từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh với ta.” Phó Kính Tông theo ánh mắt Phó Hoa, nhìn La Duy, Trữ Phi và Vệ Lam, khuôn mặt già nua, lúc này mới giãi bày: “Cho nên đã quen, không thể sửa.”
Lúc này ngay cả La Tri Thu cũng thấy sợ, dù là con nhà võ, cũng không thể nói về nữ nhi nhà mình trước mặt người ngoài như vậy chứ?
Trữ Phi đứng lên, chắp tay nói với mọi người: “Tử Chu trong nhà còn có việc, không tiện ở lại lâu.”
“Nếu trong nhà có chuyện, vậy ngươi nhanh đi đi.” La Tri Thu vội nói: “Trên đường cẩn thận.”
“Vân Khởi.” Trữ Phi lại nói với La Duy: “Hôm khác ta lại đến thăm ngươi.”
“Được.” La Duy nén cười nói.
Trữ Phi chật vật chạy trốn, thế nhưng đêm giao thừa này là một ngày khó quên trong cuộc đời y.