“Điện hạ, đó là Vệ Lam?” Tận đến khi La Duy và Vệ Lam đã không còn thấy bóng dáng, Phúc Vận mới chạy tới phía sau Long Huyền.
Long Huyền không hề phản ứng, chỉ nhìn về phía La Duy rời đi đến xuất thần.
“Điện hạ, họ Vệ chỉ là một thị vệ trong tướng phủ, hắn động thủ với điện hạ, tội không thể tha!” Phúc Vận bất bình nói: “Tả tướng phủ cũng chẳng coi ai ra gì!”
Long Huyền lúc này mới liếc nhìn Phúc Vận.
Phúc Vận bị Long Huyền nhìn vội vàng cúi đầu.
“Việc nhỏ mà thôi.” Long Huyền nói: “Đừng so đo.”
“Nô tài biết rồi ạ.” Phúc Vận vội hỏi.
“Từ thị đã chết?” Long Huyền xoay người đi hơn mười bước mới hỏi.
“Vâng.” Phúc Vận đáp
“Nàng tênTừ Nhu.” Long Huyền nói với Phúc Vận.
“Cái gì.” Phúc Vận ngẩn người, nhưng lập tức phản ứng kịp, Từ Nhu chính là tên thật của trắc phu nhân: “Nô tài nhớ rồi.”
Long Huyền nói: “Tìm một nơi yên tĩnh an táng nàng.”
“Vâng.” Nước mắt Phúc Vận rơi xuống khỏi hốc mắt: “Nô tài đi ngay.”
Long Huyền cất bước định đi.
“Điện hạ.” Phúc Vận lại hỏi Long Huyền: “Vậy còn tiểu chủ tử?”
“Không phải việc của chúng ta.” Long Huyền nói: “Đừng lo.”
Những đứa trẻ hoàng gia không thể chào đời, đều do chùa Hộ Quốc xử lý, từ trước tới nay đều giữ kín không nói ra.
“Nô tài hiểu rõ.” Phúc Vận thầm biết mình vừa hỏi một câu đáng đánh, nhưng may mắn là, lần này Long Huyền không để ý.
Long Huyền bước nhanh giữa con đường trong núi, từ nay về sau, Long Huyền không còn nhắc tới Từ thị, cứ như nữ tử tên Từ Nhu này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn.
“Công tử có chỗ nào không thoải mái?” Vệ Lam đỡ La Duy một quãng đường, thân mình La Duy càng ngày càng dựa vào người hắn, Vệ Lam nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
Lưng La Duy bị hình trượng đánh vào, lúc này đau như bốc cháy, ngực cũng như có cái gì đó phía trong đang quay cuồng, đè nén khó chịu.
“Ta cõng công tử đi.” Vệ Lam thấy La Duy bước đi cũng phải dựa hoàn toàn vào mình, liền đề nghị.
“Không cần.” La Duy lắc đầu nói. Vệ Lam vừa mới cùng Long Huyền đánh một trận, y còn định sau khi trở về sẽ tìm thái y xem vết thương cho Vệ Lam.
“Đường này không dễ đi.” Vệ Lam nói rồi liền đưa lưng về phía La Duy, ngồi xổm xuống: “Cứ để ta cõng công tử đi.”
La Duy nói: “Khi nào ta không đi nổi, mới cần Lam cõng ta.”
“Công tử đi quá chậm.” Vệ Lam nói, quay đầu nhìn La Duy cười.
“Ngươi…” La Duy ghé vào lưng Vệ Lam, tức giận nói: “Mệt, ngươi cũng đừng trách ta.”
Vệ Lam cõng La Duy vững vàng bước đi trên con đường tuyết phủ: “Ta không phiền, công tử lạnh không?”
“Không lạnh.” La Duy nói: “Lam, võ nghệ của nhị điện hạ lợi hại chứ?”
“Ừ, thanh kiếm của hắn cũng rất lợi hại.”
“Đó là bảo kiếm được ngự ban, hồi hắn mười bốn tuổi, thắng giải Võ Trạng Nguyên, bệ hạ đã thưởng hắn bảo kiếm này, khi đó…” La Duy không nói thêm gì đi nữa, hiện tại đã không cần nhắc lại sự tình năm đó.
“Khi đó công tử là thư đồng của hắn?” Vệ Lam hỏi.
“Đúng vậy, chỉ là ta khi đó không thích đọc sách, khiến cha ta đau đầu.”
“Học vấn của công tử rất tốt.”
“Học vấn của Tạ Ngữ mới cao, ta chẳng tài cán gì, chỉ có thể dạy Lam học chữ thôi.”
“Công tử.”
“Sao?”
“Ta nghe có rất nhiều người khen ngươi, vì sao chính ngươi không tự thấy bản thân mình giỏi?”
“Đó là bởi vì ta tự hiểu mình.”
Tuyết lại rơi, đọng trên người La Duy cùng Vệ Lam.
“Tuyết lại rơi.” La Duy nói với Vệ Lam.
“Lạnh không?” Vệ Lam bước nhanh hơn, hỏi.
La Duy tựa đầu trên lưng Vệ Lam: “Lam, ta muốn ngủ một chút, khi về đến nhà ngươi hãy đánh thức ta.”
“Không về bãi săn sao?”
“Nhị ca ta bị đuổi về phủ rồi, ta muốn về gặp nhị ca. Cha ta ở lại nơi này rồi, không có việc gì đâu.”
“Được.” Vệ Lam đáp ứng: “Vậy công tử hãy ngủ đi.”
La Duy mờ mịt ngủ, quẩn quanh nơi khứu giác đều là hương vị của Vệ Lam, có lẽ là tại y đã ở trong nhà quá lâu, trên người Vệ Lam có mùi thơm nhàn nhạt của thuốc, tuy đắng, nhưng lại khiến y an tâm.
Vệ Lam quay đầu nhìn La Duy, thấy La Duy đã kéo mũ áo choàng trùm kín đầu, thế này mới yên lòng. Tuy là tuyết rơi, nhưng trong trời đêm còn có tinh quang lóe ra, khinh công Vệ Lam không còn có thể đạp tuyết vô ngân (đạp lên tuyết không để lại dấu vết), nhưng cũng chỉ lưu lại dấu chân nhàn nhạt trên nền tuyết.
Dưới núi, La Tri Thu đang sai người đi tìm La Duy, thấy Vệ Lam cõng một người tiến đến, không cần suy nghĩ nhiều, ông cũng biết trên lưng Vệ Lam nhất định là La Duy.
“Tướng gia.” Vệ Lam đi đến trước mặt La Tri Thu, nhỏ giọng gọi một tiếng.
La Tri Thu nhìn La Duy trên lưng Vệ Lam, trên áo choàng bằng gấm đã phủ một tầng tuyết: “Nó ngủ rồi?” La Tri Thu nhỏ giọng hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam gật đầu.
“Trước hết cứ vào trong trướng đã.” La Tri Thu nói.
Tạ Ngữ đi lên, thay La Duy che dù.
Vệ Lam nói: “Công tử nói y muốn hồi phủ.”
La Tri Thu nói: “Nó muốn trở về ngay à?”
“Công tử muốn về gặp nhị công tử.”
Hưng Võ đế cũng đang lo lắng chuyện La Duy, La Tri Thu không thể đồng ý để La Duy hồi phủ.“Vào trong trướng rồi nói tiếp.” La Tri Thu nói: “Nơi này có thái y, vừa lúc có thể xem bệnh cho nó.”
“Đi thôi.” Tạ Ngữ vỗ vỗ bả vai Vệ Lam: “Vân Khởi không có việc gì, lát nữa mới về cũng không muộn.”
Trong trướng của La Tri Thu, lò sưởi thật ấm, mấy người đi giữa trời tuyết, trên người mang theo hàn khí, nhưng sau khi vào đây, lập tức đều tan đi.
Có người hầu tay chân lanh lẹ chuẩn bị giường, Vệ Lam cẩn thận đặt La Duy đã ngủ say lên giường, giúp y đắp chăn.
“Đi mời thái y.” La Tri Thu nhỏ giọng nói với người hầu phía sau.
Tạ Ngữ thổi vài hơi vào lòng bàn tay, nhìn vải trắng băng trên đầu La Duy, sờ sờ hai má La Duy: “Không ấm lên chút nào.” Hắn nói với La Tri Thu và Vệ Lam.
Khuôn mặt La Duy có chút hồng hào, nhưng sờ lên vẫn rất lạnh.
“Giấc ngủ của nó rất nông.” La Tri Thu ở phía sau nói: “Chúng ta lại đây nói chuyện.”
Vệ Lam cùng Tạ Ngữ đi tới trước mặt La Tri Thu.
“Ngồi cả đi.” La Tri Thu ngồi xuống trước.
Tạ Ngữ ngồi xuống, Vệ Lam còn đứng.
“Ngươi cũng ngồi đi.” La Tri Thu nói: “Cõng Tiểu Duy trở về chắc đã mệt mỏi rồi?”
Vệ Lam nói: “Tiểu nhân không sao.”
“Ngồi đi.” La Tri Thu chỉ vào chiếc ghế cạnh Tạ Ngữ.
“Lam.” Tạ Ngữ đứng dậy ấn Vệ Lam ngồi xuống.
“Về sau đừng tự xưng tiểu nhân.” La Tri Thu nói: “Tiểu Duy coi trọng ngươi, ta cũng sẽ không xem thường ngươi, ngươi tất nhiên là khác với hạ nhân trong phủ.”
Vệ Lam không lên tiếng.
Tạ Ngữ huých Vệ Lam một cái.
La Tri Thu không đợi Vệ Lam đáp lời, lại nói: “Tiểu Duy lên núi làm cái gì?”
Vệ Lam không biết chuyện của La Duy có nên nói ra hay không, do dự nhìn La Tri Thu.
“Ta là phụ thân.” La Tri Thu bị phản ứng Vệ Lam chọc cười: “Chuyện của nó có gì ta không thể biết?”
“Con chẳng làm gì cả.” La Duy trên giường đã tỉnh lại, mở miệng nói.