Hưng Võ đế nghe Triệu Phúc bẩm báo La Duy cầu kiến bên ngoài trướng, vốn đã vì mất một hoàng tôn mà buồn bực, lại bắt đầu đau lòng cho La Duy. Trời lạnh như vậy, đứa nhỏ này lại cưỡi ngựa chạy thẳng đến Tây Sơn?
“Bệ hạ?” Triệu Phúc nhìn trộm nhìn sắc mặt Hưng Võ đế, thử thăm dò nên giúp La Duy nói vài lời hay không: “Tam công tử đang chờ ở bên ngoài, ngài thấy sao?”
Hưng Võ đế nhìn La Tri Thu chắp tay đứng một bên: “La Tướng thấy như thế nào? Trẫm có nên gặp Duy nhi không?”
La Tri Thu nói: “Thần không dám vọng đoán thánh ý.”
Hưng Võ đế nặng nề mà hừ một tiếng: “Tây Sơn gặp chuyện không may, tướng phủ các ngươi biết tin nhanh như vậy, trẫm thật không ngờ đấy.”
La Tri Thu vừa mới đứng lên, nghe Hưng Võ đế lời này, lại vội vàng quỳ xuống,
“Bảo nó quay về.” Hưng Võ đế nói với Triệu Phúc.
“Vâng.” Triệu Phúc lĩnh mệnh rời khỏi trướng.
“Khoan.” Hưng Võ đế lại nói: “Để thái y khám cho nó trước đã, xem có bị lạnh hay không.”
“Nô tài tuân chỉ.” Triệu Phúc lui ra ngoài.
“Để thái y khám cho ta?” La Duy nghe Triệu Phúc nói, mặt không chút thay đổi.
“Công tử.” Triệu Phúc khuyên nhủ: “Hiện tại bệ hạ đang nổi nóng, ngài nên chờ vài ngày rồi hãy đến tìm bệ hạ, như vậy bệ hạ cũng có thể nghe ngài nói phần nào.”
“Vậy ta cứ chờ ở đây đi.” La Duy cười hối lỗi với Triệu Phúc: “Ta không muốn khiến Triệu công công khó xử, ngài hãy vào trướng đi.”
Triệu Phúc nào dám để La Duy đứng ngoài trướng đón gió chịu lạnh, vị này là người Hưng Võ đế sủng ái, Triệu Phúc lại vội đi vào trong trướng, bẩm báo chuyện La Duy không chịu đi với Hưng Võ đế.
La Duy nhìn Triệu Phúc lại đi vào trướng, đảo mắt đã thấy vài thái y tới đại trướng.
Tiểu thái giám đứng bên ngoài nhìn thấy mấy thái y này, vội chạy vào thông báo. Một lát sau, tiểu thái giám chạy ra, nói với các thái y: “Bệ hạ cho các ngươi vào.”
La Duy nhìn sắc mặt mấy thái y này, liền biết hài tử của Từ thị đã không còn.
Các thái y trở ra không lâu, trong trướng truyền ra tiếng đổ sầm xuống đất, có lẽ là Hưng Võ đế đang tức giận.
“Ngươi, tên hỗn đản này!” Khi La Duy thầm nghĩ phải làm thế nào, phía sau chợt truyền đến giọng nói phẫn nộ của Long Tường.
La Duy xoay người, thấy Long Tường đi phía sau Long Huyền.
Long Huyền nhìn thấy La Duy, lùi lại.
“Ngươi đã vừa lòng chưa?!” Long Tường túm cổ áo La Duy, lắc mạnh La Duy: “Ca ca ta rốt cuộc đã nợ La gia các ngươi cái gì?! Tại sao La gia các ngươi một hai không chịu buông tha cho huynh ấy!”
La Duy làm như mắt điếc tai ngơ với sự phẫn nộ của Long Tường, y chỉ nhìn Long Huyền đối diện, hổ dữ không ăn thịt con, người này vì ngôi vị hoàng đế, mà ngay cả hài tử của mình cũng không cần! Súc sinh!
Long Huyền cũng nhìn La Duy, ánh mắt tức giận của La Duy khiến hắn vừa nhìn đã hiểu, trong mắt hắn lại chỉ còn hờ hững.
Hưng Võ đế ở trong trướng nghe thấy tiếng Long Tường gào rít bên ngoài, lập tức sai Triệu Phúc ra ngoài nhìn xem: “Điên hết rồi!” Hưng Võ đế đã đá văng ngự án, lúc này cũng đá bay cả long ỷ.
Triệu Phúc mang theo vài võ sĩ ra ngoài trướng, nhìn thấy Long Tường túm áo La Duy, vội nói với Long Tường: “Ngũ điện hạ, ngài không thể làm ồn trước trướng của bệ hạ!”
Mấy võ sĩ đi lên lôi Long Tường sang một bên.
“Triệu công công.” Long Huyền đi lên phía trước nói: “Ta muốn cầu kiến phụ hoàng, ngươi đi bẩm báo một tiếng đi.”
La Duy đứng bên cạnh, rất gần Long Huyền, liền nổi cáu, y sợ mình không khắc chế nổi, sẽ cùng người này đồng quy vu tận (chết cùng một chỗ).
Hưng Võ đế không thể không gặp Long Huyền, Triệu Phúc rất nhanh đã đi ra, mời Long Huyền và Long Tường vào trong. Thời khắc thay hai vị hoàng tử vén rèm lên, Triệu Phúc hướng về phía La Duy hơi lắc lắc đầu.
La Duy nhìn Triệu Phúc cảm kích gật đầu, người này còn có thể ngầm báo tin với y, chuyện này rất có lợi cho y.
Người bên ngoài trướng đều nhìn La Duy, đó là người được nhận thánh sủng, nhưng La Tắc làm mất một hoàng tôn, La gia phải bồi thường sinh mệnh của tiểu hoàng tôn này thế nào đây? La Duy ở bên Hưng Võ đế cũng khoe thiên tư trí tuệ, chỉ là gặp chuyện cỡ này, y có thể làm cái gì đây?
La Duy toàn thân tựa như đông cứng, nên làm cái gì bây giờ? Y hỏi chính mình. Tấm rèm che trước đại trướng kín mít, một chút tiếng nói của người bên trong cũng không nghe thấy. Giống như hiện tại y chỉ có thể chờ Hưng Võ đế nói một câu, sống chết của nhị ca y đều phụ thuộc vào ý niệm của vị vua bên trong kia. La Duy không cam lòng, lại thua dưới tay Long Huyền, y còn nợ nhị ca một mạng, y không thể chấp nhận chuyện này, nếu buộc phải chết, không bằng cùng chết chung.
Ngay khi La Duy muốn cất bước xông vào trướng, y thấy Triệu Phúc mang theo vài võ sĩ ra ngoài trướng. Lần này Triệu Phúc không nhìn La Duy, mà lập tức mang theo các võ sĩ đi.
“Tam công tử.” Khi La Duy còn ngây người, một tiểu thái giám đi ra, bước đến trước mặt La Duy, nói: “Bệ hạ gọi ngài vào trong.”
La Duy bước vào, đầu tiên là đưa mắt nhìn phụ thân mình. La Tri Thu cũng giương mắt nhìn La Duy, ánh mắt hai người gặp nhau, nội tâm lo âu, giờ khắc này hai người đều không có gì giấu diếm.
“Duy nhi.” Hưng Võ đế được tiểu thái giám đỡ tới ngồi trên ghế, không đợi La Duy làm quân thần chi lễ, liền nói với La Duy: “Ngươi nhất định phải gặp trẫm, nói đi, ngươi gặp trẫm có chuyện gì?”
La Duy quỳ xuống, nói: “Bệ hạ, chuyện của nhị huynh trưởng thần…”
“Việc này ta đã có quyết định, ngươi đừng nhắc tới nữa.” Hưng Võ đế không để La Duy nói hết câu, quả quyết mở miệng: “Việc này không liên quan đến La gia, ngươi đừng nghĩ nhiều, an tâm tĩnh dưỡng thân mình cho tốt đi.”
La Duy sững sờ, đã có quyết định là ý gì?
“Bệ hạ!” La Tri Thu lúc này đột nhiên cũng quỳ xuống.
“La Tướng, ngươi còn muốn nói gì?!” Hưng Võ đế lạnh lùng nhìn về phía La Tri Thu: “Trẫm đã khai ân, ngươi còn muốn trẫm như thế nào?”
La Duy nhìn Hưng Võ đế, nhìn La Tri Thu, nhìn Long Huyền đang cúi đầu không nói, lại nhìn Long Tường, nhìn vẻ mặt hả giận của Long Tường, La Duy bật dậy, xoay người chạy ra phía ngoài.
Những người trong trướng đều nhất thời không kịp phản ứng.
“Mau đuổi theo!” Hưng Võ đế là người đầu tiên phản ứng, sắc mặt xanh mét nói với mọi người trong trướng.
La Duy hướng về phía Triệu Phúc vừa mới đi mà chạy như điên, y không thở nổi, nhưng chỉ miệt mài chạy đi. Đã có quyết định, đã khai ân, là muốn nhị ca La Tắc phải chết, không bắt tội La gia sao? Y hẳn phải sớm nghĩ ra Triệu Phúc đi đâu chứ, cũng như y phải sớm nhận ra, Long Huyền vì giang sơn mà có thể buông tay bất cứ người nào, cho dù là con ruột của mình. Vì sao lại không nhận ra cơ chứ? La Duy thầm mắng chính mình, sống lại một kiếp, La Duy, La Vân Khởi này vẫn là một con heo!