Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 14: Sinh làm nô giả nhiều bi ai




La Trung bỗng mở mắt trừng La Duy, đây đúng là lý do lão bán chủ, chỉ là không ngờ lại bị La Duy nói ra trước mặt mọi người.

La Duy mặt đối mặt với La Trung: “Kỳ thật Trung thúc thật hồ đồ, kẻ bán chủ cầu vinh, ngươi cho rằng chủ tử ngươi sau này sẽ không lo lắng việc ngươi sẽ lại bán đứng hắn sao? Chỉ là kẻ thất tín mà thôi, còn đòi cái gì vinh hoa phú quý?” Kỳ thật kiếp trước Long Huyền không bạc đãi La Trung, La Trung chiếm được vinh hoa phú quý như ý muốn, chỉ là kiếp này La Duy nhất định không để chuyện này tái diễn.

La Trung nhìn La Duy không chớp mắt, con mắt xinh đẹp của La Duy không hề lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ là một mảnh thanh minh trầm tĩnh, người này từ khi nào đã có ánh mắt như vậy?

La Duy hỏi La Trung: “Trung thúc không cầu xin tha thứ sao?”

La Trung đột nhiên cất tiếng cười to, trong phủ  này, đại công tử La Khải cùng nhị công tử La Tắc từ bé đã gọi lão một tiếng Trung thúc, chỉ có La Duy này chưa từng gọi, hôm nay y gọi, lại là tràn ngập ý mỉa mai, “Không ngờ tiểu công tử mới là kẻ diễn trò hay nhất trong phủ!” La Trung cắn răng nói với La Duy.

“Không giả ngây giả dại…” La Duy nói: “Sao có thể ở bên cạnh chủ nhân ngươi thụ giáo lâu như vậy?”

“Ngươi thật sự chỉ là vì cầu phú quý?” La Tri Thu mở miệng hỏi La Trung, cảm giác bị người tín nhiệm nhất phản bội không hề dễ chịu, ông muốn hỏi cho rõ ràng.

La Trung lại nói: “Nhiều lời vô ích, La Trung chỉ xin được chết.”

La Duy nói: “Phụ thân, kỳ thực bên ngoài phủ Trung thúc còn có một gia đình, có hiền thê kiều nhi, lão cầu phú quý cũng là vì họ.”

“Ngươi!” La Trung căn bản đã sẵn sàng đón nhận cái chết, cho nên cũng không kích động, nhưng không ngờ La Duy lại biết đến gia đình ngoài phủ này của lão, trong nháy mắt toàn thân lạnh lẽo. Lão có chết cũng không sao, nhị điện hạ và Hữu tướng sẽ đối xử tử tế với người nhà của lão, nhưng hiện tại La Duy biết sự tồn tại của họ, liệu y sẽ làm gì bọn họ đây?

“Đừng sốt ruột.” La Duy nói: “ La phủ chúng ta dùng sự khoan dung đối xử với mọi người, chỉ cần ngươi nghe lời phụ thân ta, vợ con ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì.”

La Trung nói: “Ta đã phản bội một lần, sao dám phản bội lần thứ hai?”

La Duy liền nói: “Sợ chủ tử ngươi biết chuyện sẽ giết họ? Vậy thế này, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ để ngươi sống không bằng chết. Trung thúc, chi bằng ngươi hãy thử đánh một ván bạc đi, xem xem đắc tội chủ tử ngươi, hay là khiến ta tức giận thì hơn.”

La Tắc không rõ La Duy định làm gì La Trung, nhưng La Tri Thu lại rất rõ ràng, chỉ cần La Trung đưa chút tin tức giả ra ngoài, thì nay có thể nắm bắt chân tướng án mỏ quặng Úc Châu, chuyện này cùng với vụ án lớn nhất mà Hưng Võ đế đang lo lắng – đại án quan viên tham ô ở Đông Nam Ngũ Châu – có lẽ cũng sẽ có chuyển biến. Vì thế La Tri Thu nói với La Trung: “Ngươi bán chủ cầu vinh, có biết tội nặng thế nào không? Ngươi còn có một nhi tử, nó cũng là hạ nô trong La phủ. La Trung, có một số việc ngươi nên suy nghĩ kỹ một chút.”

Một câu này cắt đứt vọng tưởng của La Trung, lão không còn chỗ nào để trốn, thực sự muốn sống không được, muốn chết không xong.

La Duy ở một bên nói: “Phụ thân, con nghĩ trước hết cứ đưa vợ con Trung thúc vào phủ đi, dù sao cũng là hạ nô của La phủ, nhiều năm sống ở bên ngoài, có lẽ chẳng còn nhớ thế nào là bổn phận làm nô rồi.”

“Tướng gia!” La Trung hung hăng dập đầu, đến tận khi máu chảy. Lão sinh ra làm nô đã là số mệnh, nhưng con trai độc nhất của lão, sao có thể lại làm nô? Vậy thì mấy năm nay lão cho con đọc sách viết chữ là vì cái gì?

La Tri Thu thở dài một tiếng, nói với La Trung: “Ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của ta mà làm việc, vợ con ngươi ta sẽ bảo toàn.”

La Trung nặng nề dập đầu trên mặt đất.