Chuyện Lý phi giáo huấn La Duy tại điện Phượng Nghi rất nhanh liền truyền khắp hậu cung.
Long Huyền ra khỏi điện Phượng Nghi, trở về điện Khuynh Văn. Hôm nay việc này hóa thành bộ dạng gì, truyền đến ngoài cung, La gia sẽ phản ứng thế nào, rồi lại có bao nhiêu kẻ thích xem náo nhiệt, Long Huyền cũng chưa hứng thú quan tâm. Long Huyền tin năng lực của La Duy, nếu y muốn trả thù Lý phi, căn bản không cần người khác trợ lực.
Long Tường cùng Long Huyền trở về lại mang tâm tình mâu thuẫn, hắn muốn lên tiếng thay La Duy, nhưng lại thấy không đáng làm vậy vì một người đã gây thù kết oán với mình.
“Điện hạ.” Hai thái y chữa bệnh cho Từ thị luôn chờ trong điện Khuynh Văn, nghe nói Long Huyền trở lại, vội đến thư phòng gặp Long Huyền.
“Thế nào?” Long Huyền nhìn thấy hai thái y liền hỏi.
Hai thái y mang sắc mặt vui mừng, thái y lớn tuổi nói với Long Huyền: “Điện hạ, triệu chứng sảy thai của trắc phu nhân hôm nay đã đỡ hơn.”
Long Tường cao hứng: “Vậy nghĩa là có thể bảo vệ hài tử?”
Thái y nói: “Hồi bẩm ngũ điện hạ, chỉ cần trắc phu nhân điều dưỡng tốt, nhất định mẫu tử bình an.”
Các thái y thường không mấy khi khẳng định tuyệt đối, Long Huyền và Long Tường nghe thái y nói như vậy, đều biết Từ thị và thai nhi hẳn đã không có vấn đề, ít nhất đã qua cửa nguy hiểm nhất.
“Chỉ cần tiểu tẩu tử và tiểu chất nhi của ta không có việc gì…” Long Tường khen ngợi nhìn hai thái y nói: “Ta nhất định sẽ trọng thưởng các ngươi!”
“Hạ quan đa tạ ngũ điện hạ.” Thái y vội vàng tạ ơn.
“Vất vả rồi.” Long Huyền lại rất bình tĩnh, có chút thờ ơ nói với các thái y, tựa hồ hai người kia không phải vợ con hắn.
“Ca?” Long Tường thấy Long Huyền trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nhìn không quen, nhưng lại không có bất cứ biện pháp nào.
“Ngày mai ngươi không tới Thượng thư phòng hay sao?” Long Huyền hỏi Long Tường.
“Đi, đi chứ.” Long Tường nói.
“Vậy ngươi còn không mau đi ôn bài?” Long Huyền nói, hắn nay đã không cần tới Thượng thư phòng, nhưng vẫn quan tâm đến chuyện ở đó: “Ngươi không đọc được sách, dù không sợ bị đánh, nhưng ngươi không sợ mất mặt sao?”
“Đệ sẽ về đọc sách.” Long Tường không dám nhiều lời, hắn từ nhỏ đã không thích đọc sách, ngồi ở Thượng thư phòng cũng không lý tưởng. Khi Liễu phi cầm quyền, không có ai gây phiền toái với hắn, nhưng hiện tại, Long Tường ở Thượng thư phòng rất khổ sở.
“Bảo Phúc Vận làm chút điểm tâm cho ngươi mang đi.” Long Huyền lại nói: “Ngươi sau khi trở về, ăn một chút điểm tâm rồi đọc sách, buổi tối cũng đừng ngủ quá muộn.”
“Biết rồi ạ.” Long Tường gật đầu, sự quan tâm của Long Huyền với hắn vẫn trước sau như một, chưa từng thay đổi.
Sau khi Long Tường đi, Long Huyền lại nói với thái y: “Hai vị cũng đi về trước đi, nếu Từ thị lại có gì không tốt, ta sẽ sai người đi gọi các ngươi.”
Thái y lĩnh thưởng của Long Huyền, thiên ân vạn tạ lui đi.
Long Huyền ngồi một mình trong thư phòng thật lâu, vẫn không đốt thêm đèn. Phúc Vận muốn đưa bữa tối, Long Huyền cũng chỉ nói một tiếng không cần, đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm trăng sao lóng lánh, thở dài một hơi, rốt cuộc hạ một quyết định.
Từ thị uống thuốc xong, đang nằm trên giường, thái y bảo nàng hãy nghĩ đến những chuyện vui vẻ, Từ thị lại không nhớ ra chuyện vui vẻ nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thời gian làm tiểu thư nhà công hầu, ngày ngày vô lo vô nghĩ. Nay Từ gia đã mất, nàng lại nhớ về năm đó, chỉ thấy thống khổ.
“Ngủ rồi sao?” Long Huyền đi vào gian Thiên Điện này, đứng trước giường Từ thị hỏi.
“Điện hạ.” Từ thị thấy Long Huyền, định đứng dậy.
“Nằm đi.” Long Huyền nói, xoay người vung tay bảo cung nhân lui ra ngoài.
Cung nhân đều lui xuống, phòng ngủ chỉ còn lại có phu thê hai người.
Nhìn Long Huyền ngồi bên cạnh, Từ thị suy nghĩ nửa ngày, mới mở miệng hỏi Long Huyền: “Điện hạ dùng bữa tối chưa?”
“Nàng có khỏe không?” Long Huyền lại hỏi Từ thị.
“Không đau nữa.” Từ thị nói, thái y đã nói với nàng, hài tử của nàng không có việc gì, vì thế trên khuôn mặt Từ thị hôm nay mới có chút ý cười.
“Thái y nói với nàng rằng không có việc gì?”
“Vâng, thái y nói hài tử đã giữ được rồi.”
Long Huyền nhìn cái bụng cao cao hở ra của Từ thị, đưa tay phủ lên.
“Điện hạ.” Từ thị thấp giọng nói: “Hài tử đang động.”
Long Huyền “Ừ” một tiếng.
Từ thị nhìn Long Huyền, nàng đã lâu không có cơ hội nhìn kỹ phu quân mình như vậy. Long Huyền thật anh tuấn, Từ thị còn nhớ rõ khoảnh khắc nọ, khi hắn xốc khăn voan của nàng lên, trái tim nàng đã đập kịch liệt thế nào. Một khắc ấy, Từ thị cảm thấy mình thật may mắn, có thể gả cho một hoàng tử anh tuấn cao quý đến vậy, dù chỉ được làm trắc thất, nhưng cũng là một vinh hạnh lớn lao. Trái tim trở nên lạnh lẽo từ lúc nào? Từ khi nào chợt nhận thấy, người này sẽ vĩnh viễn không rung động vì mình? Từ thị cũng không nhớ rõ, trong trí nhớ của nàng, Long Huyền chưa bao giờ cười với nàng cả, một lần cũng không.
“A Nhu.” Long Huyền tiến lại gần, lần đầu tiên gọi khuê danh (tên thời con gái) của Từ thị.
“Điện hạ?” Từ thị có chút xúc động, thì ra hắn biết khuê danh của nàng.
“Thái y không dám nói với nàng, ta nghĩ những lời này hẳn là nên nói cho nàng biết.” Giọng nói Long Huyền ấm áp lạ lùng.
Nụ cười trên mặt Từ thị tiêu thất: “Điện hạ, ngài, ngài muốn nói với thiếp cái gì?”
Long Huyền thu hồi bàn tay vỗ về bụng Từ thị, nói: “Thái y nói, con của chúng ta không giữ được, đứa nhỏ này đã không còn.”
Từ thị đầu óc trống rỗng, nàng nhìn Long Huyền mà khóe miệng khẽ động, lại không nghe thấy thanh âm, nam nhân này đột nhiên cách nàng xa thật xa, không, không riêng gì nam nhân này, cả thế giới đều lập tức trở nên thực xa xôi.
“A Nhu?” Long Huyền đẩy đẩy Từ thị đang ngẩn ngơ nhìn hắn.
“Điện hạ.” Từ thị chỉ vào bụng mình nói với Long Huyền: “Con của chúng ta không phải vẫn còn trong bụng thiếp hay sao?”
“Còn ở đó.” Long Huyền nói: “Chỉ là thái y đã không nghe thấy tim thai, A Nhu, hài tử này đã chết.”
“Vừa rồi nó còn động mà.” Từ thị vội vã kéo tay Long Huyền đặt lên bụng nàng: “Điện hạ, điều đó không có khả năng, hài tử vừa rồi vẫn còn đá thiếp!”
Long Huyền không chạm vào bụng Từ thị nữa, hắn nhìn Từ thị: “A Nhu, chúng ta còn trẻ, đứa bé này không có duyên với chúng ta, về sau chúng ta vẫn có thể có lại mà.”
“Điều đó không có khả năng!” Từ thị cuồng loạn lắc đầu: “Hài tử còn động, sao lại chết được cơ chứ?!”
“Đó chỉ là ảo giác của nàng.” Long Huyền vuốt mái tóc rối tung của Từ thị: “Chúng ta về sau còn có thể có lại mà.”
“Điện hạ!” Từ thị bắt lấy tay Long Huyền: “Hai thái y kia nhất định đã lừa gạt người, hãy tin thiếp một lần, đứa nhỏ này thật sự vừa mới đá thiếp, hãy tin thiếp đi mà!”
“A Nhu, nó cũng là hài tử của ta.” Long Huyền kéo Từ thị vào lòng: “Sao ta lại không mong con mình còn sống cơ chứ?”
Thân thể Từ thị run rẩy kịch liệt trong lòng Long Huyền, rồi tuyệt vọng gào khóc.
“Khóc đi.” Long Huyền gắt gao ôm Từ thị nói: “Khóc xong rồi… A Nhu, chúng ta không thể để hài tử này mất đi vô ích được.”