“Vậy xem ra, vẫn là ta hại hắn.” La Duy nhìn Vệ Lam ngoài cửa nói.
“Hắn hạnh phúc hay bất hạnh không liên quan đến công tử.” Phất Y Đại Sư nói: “Như người uống nước, ấm lạnh tự biết, công tử không thể tự ý đoán bừa.”
La Duy lo lắng, lập tức quyết định không hỏi chuyện Vệ Lam nữa, mà hỏi Phất Y Đại Sư: “Ai cũng nói nói Đại Sư nhìn được kiếp trước kiếp này của con người, không biết kiếp trước của La Duy, Đại Sư có nhìn thấy?” La Duy mở miệng hỏi lời này, rồi bất an chờ Phất Y Đại Sư trả lời.
Phất Y Đại Sư liền nhìn La Duy, nhìn thật lâu.
“Đại Sư?” La Duy bị Phất Y Đại Sư nhìn đến mức trong lòng hốt hoảng, ánh mắt cụp xuống, bóng tối trong lòng không cách nào vơi đi.
“Ta không có năng lực này.” Phất Y Đại Sư đến tận khi phát hiện La Duy đã đứng ngồi không yên, mới mở miệng nói.
La Duy ngồi ngây ngốc, người này nhìn y nửa ngày, kết quả lại là một câu như vậy? “Điều đó không có khả năng!” Trong kích động, La Duy lập tức đứng lên, giọng cũng đột nhiên to gấp mấy lần.
“Công tử?” Vệ Lam nghe thanh âm trong phòng khác lạ, cũng không nề hà quốc sư đang ngồi phía trong, vội vã vọt vào.
La Duy nhìn thấy Vệ Lam, giật mình, mới phát giác bản thân vừa thất thố.
“Làm việc theo cảm tính mới là tính cách thật cửa công tử phải không?” Phất Y Đại Sư cũng đứng lên, khóe miệng lộ ra ý cười ấm áp: “Công tử, tất cả đều sinh ra từ trong tâm, ta khi đó nói công tử trong lòng có hận, là vì ta nhìn thấy được.”
La Duy sắc mặt trắng bệch, y không nhớ rõ ngày ấy tại cửa cung, mình đã nổi lên hận ý gì với Long Huyền.
“Nhân sinh cùng lắm trăm năm.” Phất Y Đại Sư nhìn thoáng qua Vệ Lam đỡ tay La Duy: “Tam công tử, ngươi hỏi kiếp trước, kiếp trước đã qua đi, ngươi sao không để tâm đến kiếp này? Quý trọng người trước mắt, có thể rời đi thì hãy cứ đi đi.”
“Ngài muốn ta đi đâu? Người nhà của ta đều ở trong này, ta có thể đi nơi nào chứ?”
“Công tử có thể bảo vệ bọn họ cả đời này sao?” Phất Y Đại Sư hỏi: “Người nhà công tử sao lại không hy vọng công tử kiếp này được yên bình? Nếu công tử có chuyện, bọn họ sao có thể an tâm?”
“Ngoài việc muốn ta rời đi, Đại Sư không có gì khác muốn nói với ta sao?” La Duy hỏi.
“Công tử tự giải quyết cho tốt đi.” Phất Y Đại Sư nói: “Thừa dịp còn có thể đi, hãy đi thật xa.”
“Đại Sư sao lại biết sau này ta không đi được?”
“Con người cứ đứng một chỗ chờ thật lâu, ràng buộc lại càng sâu đậm, có được cái gì đó càng nhiều, lại càng luyến tiếc buông tay.”
La Duy trầm mặc, rồi cười với Phất Y Đại Sư: “Đại Sư có thể Phất Y ngũ hồ (rũ bỏ), tất nhiên tiêu sái. La Duy chỉ là một người phàm, lời Đại Sư nói ta nghe không hiểu. Đại Sư, kỳ thật kiếp này La Duy không mong muốn gì nhiều, nếu tâm nguyện đạt thành, khi đó mặc kệ La Duy đang ở chỗ nào, La Duy cũng sẽ rời đi.”
“Công tử.” Phất Y Đại Sư niệm một tiếng phật hiệu: “Chỉ nguyện công tử có thể nhớ kỹ lời nói hôm nay, sau này đừng quên.”
“Ta đã từng hứa với một người, muốn cùng hắn về quê cũ.” La Duy cầm tay Vệ Lam: “Đường xá tuy xa, nhưng cuối cùng La Duy vẫn sẽ đi.”
Vệ Lam siết tay La Duy chặt thêm một chút.
“La Duy cáo từ.” La Duy không có được đáp án mình muốn, quốc sư không nói, y cũng không thể cưỡng cầu, nói đi nói lại đều là khuyên y đi xa, nhưng hiện tại sao y có thể đi?
“Công tử không bằng ở lại đây một ngày.” Phất Y Đại Sư lại mở miệng nói: “Để lòng mình trở nên yên tĩnh.”
“Đại Sư cũng biết Thập hoàng tử ra đời, La Duy muốn vào cung chúc mừng, sau này lại đến quấy rầy Đại Sư.” La Duy cự tuyệt, cửa Phật là nơi thanh tĩnh, người như y tựa hồ không thích hợp ở lâu.
“Được.” Phất Y Đại Sư cũng không giữ, lệnh tiểu sa di đưa La Duy cùng Vệ Lam ra ngoài.
Vệ Lam đi trong chùa, ngăn không được sự hiếu kì, hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Ngươi đang tìm cái gì?” La Duy hỏi, Vệ Lam rất ít khi như vậy.
Vệ Lam nhỏ giọng nói: “Công tử, nơi này thật sự có tòa bảo tháp Cửu Trọng sao?”
La Duy cũng đứng lại, bọn họ giờ phút này đứng trên bãi đất trống trước một Phật điện, La Duy phóng mắt nhìn bốn phía, đều là Phật điện nguy nga, mái cong cong, lần lượt thay đổi, nghe đồn không thể nhìn thấy thứ bên trong bảo tháp.
“Công tử có chuyện gì?” Tiểu sa di dẫn đường thấy hai người đều dừng lại không đi, liền hỏi.
“Tiểu sư phó.” La Duy hỏi tiểu sa di: “Trong chùa này không phải có một tòa bảo tháp chín tầng sao? Vì cái gì chúng ta đều không nhìn thấy?”
“Chuyện này tiểu tăng cũng không biết.” Tiểu sa di thoạt nhìn không có vẻ như nói dối.
“Ngươi cũng không biết?” La Duy có chút không tin.
“Tiểu tăng năm tuổi đã vào chùa.” Tiểu sa di nói: “Ở trong này sáu năm, thật sự chưa thấy cái gì goi là cửu trọng bảo tháp.”
“Thì ra là như vậy.” La Duy cười nói: “Chúng ta chỉ là hiếu kì, tiểu sư phó cứ dẫn đường đi.”
Tiểu sa di đưa La Duy và Vệ Lam ra ngoài, nhìn La Duy được Vệ Lam đỡ lên xe ngựa, mới vào trong chùa, đem cánh cửa hé mở đóng chặt lại, ngăn trở khách hành hương phía ngoài, che khuất những ánh mắt hiếu kỳ phía sau.
Ngồi trên xe ngựa, Vệ Lam liền hỏi La Duy: “Chuyện cửu trọng bảo tháp là giả?”
La Duy tựa vào miếng lót mềm mại, nói: “Kia chỉ là một tiểu sa di, có thể biết được bao nhiêu chuyện của chùa Hộ Quốc? Ngôi chùa ấy, kể cả là thái tử, không có quốc sư cho phép cũng không thể tiến vào.”
“Vậy tức là có?”
“Không biết.” La Duy nói: “Đó là chuyện hoàng gia, chúng ta làm thần tử quản làm gì?”
Vệ Lam ngẫm lại lời La Duy thấy cũng đúng, chỉ có Hoàng đế và quốc sư mới có thể đi vào bảo tháp, cho dù có, hắn là dân thường cũng không vào được, hắn tìm hiểu về nó làm cái gì?
“Lam.” La Duy uống một ngụm nước ấm luôn để trong xe, nói với Vệ Lam: “Ngươi cho ta thêm một chút thời gian, chờ đến lúc ta có thể đi, chúng ta sẽ tới Tuyên Châu.”
Vệ Lam gật đầu.
“Ngươi không hỏi ta là lúc nào à?”
Vệ Lam lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Chờ sau khi thái tử đăng cơ sao?”
La Duy giật mình nhìn Vệ Lam, nói: “Ta còn tưởng rằng Lam không, thì ra Lam cũng thấy rõ hết nhỉ?”
Vệ Lam nói: “Vệ Lam ở trong Tướng phủ lâu như vậy, biết chỉ có củng cố địa vị của thái tử, tướng gia mới được sống an ổn. Công tử vất vả vì thái tử, kỳ thật là vì tướng gia và mọi người.”
“Đúng vậy.” La Duy nghe Vệ Lam nói, đột nhiên phát giác bản thân chưa hoàn toàn hiểu rõ Vệ Lam, vốn tưởng rằng Vệ Lam không hiểu chuyện triều đình đế vị, thì ra hắn đã sáng tỏ hết rồi.
“Vệ Lam chờ công tử.” Vệ Lam trịnh trọng nói.
“Sẽ không lâu đâu.” La Duy nở nụ cười, ghé sát tai Vệ Lam, nhẹ giọng nói: “Nếu đợi đến khi thái tử đăng cơ, chúng ta sẽ phải đợi đến lúc nào? Khi đó chúng ta đều thành ông già, đi đứng không tiện, phải làm cái gì bây giờ?”
Vệ Lam bị lời nói của La Duy chọc cười, bọn họ đều thành ông già, vậy là phải chờ bao nhiêu năm?“Nếu thật sự là như vậy, đúng là chúng ta không chờ được.”
La Duy thuận thế tựa đầu gối lên đùi Vệ Lam, y biết từ giờ đến khi Hưng Võ đế qua đời chỉ còn có bảy năm mà thôi, y sẽ chờ được.