“Tiểu Duy có lẽ là đi ra ngoài chơi?” Phó Hoa nói.
“Nàng không biết hiện tại có bao nhiêu người muốn mạng của nó sao?” La Tri Thu chắp tay sau lưng đi qua đi lại: “Tiểu Duy cũng không phải người tùy tiện ra khỏi cửa!”
Phó Hoa nói: “Tắc nhi đã ra ngoài tìm, lão gia cứ ngồi xuống chờ đi.”
“Nàng làm mẹ thế nào vậy?” La Tri Thu lần đầu tiên nổi giận với thê tử kết tóc cả đời: “Nàng không lo lắng hay sao?!”
Phó Hoa sững sờ nhìn La Tri Thu, sau đó rơi nước mắt, người này lại mắng bà trước mặt các con?
Hứa Nguyệt Diệu thấy thế vội vàng đứng dậy nói: “Nương, con với nương về phòng chờ đi.”
Phó Hoa đứng dậy bước đi.
La Khải nhìn Diệp Tú ra hiệu, Diệp Tú cũng vội vã đi theo.
La Tri Thu hiện tại không rảnh để ý đến tâm tình của phu nhân, nói: “Ta phải đi gặp bệ hạ.”
La Khải lại nghĩ tới chuyện La Duy lật đổ Liễu Song Sĩ, không biết có bao nhiêu người của hữu tướng muốn La Duy chết, trong lòng phát lạnh, đâu còn có thể ngồi yên: “Con cũng đi ra ngoài tìm xem.”
Quản gia lúc này mới đưa người gác cửa sau tới.
“Tướng gia, đại công tử.” Người này nơm nớp lo sợ nói: “Ngày hôm qua khi trời sắp sáng, có mấy hạ nhân mang một thùng gỗ lớn ra khỏi phủ.”
La Tri Thu vội hỏi: “Thùng gỗ lớn?”
Gác cổng nói: “Một chiếc thùng màu đen, đặt trên xe vẫn vận chuyển củi hàng ngày.”
La Khải nói: “Trong phủ khi nào cần chở củi?”
Gác cổng nói: “Trong phủ luôn luôn mở cửa để vận chuyển củi bất cứ lúc nào.”
La Tri Thu nói: “Vậy đã có chuyện gì xảy ra?”
Gác cổng lắc đầu: “Tiểu nhân không biết.”
La Tri Thu ngẫm nghĩ, hỏi: “ Thùng có thể chứa người không?”
Gác cổng gật đầu: “Có thể.”
La Tri Thu một khắc cũng không chậm trễ nữa, lập tức tiến cung gặp Hưng Võ đế.
Thượng đô vẫn như ngày thường, chỉ là cảm thấy nha dịch trên đường so với ngày xưa nhiều hơn một chút.
Một ngày trước, La Duy mất tích không rõ lý do.
Trong điện Trường Minh, Hưng Võ đế một đêm chưa ngủ, nếu như có thể, ngài hận không thể tự ra khỏi cung đi tìm.
La Tri Thu cũng một đêm không ngủ, sáng sớm ngày thứ hai lại vào cung nói cho Hưng Võ đế, La Duy vẫn không có tin tức gì.
Hưng Võ đế nén cơn giận: “Đã tìm khắp toàn thành chưa?”
La Tri Thu thở dài, thượng đô lớn như vậy, muốn giấu một người thật dễ dàng, nhưng muốn tìm một người thì vô cùng khó.
“Đi thăm dò Liễu Song Sĩ.” Hưng Võ đế cắn răng nói: “Bắt tất cả các môn sinh của lão, tra khảo rõ ràng!”
Phải tra khảo thế nào đây? La Tri Thu nhìn Hưng Võ đế sững sờ.
“Nói là tìm đồng đảng của Liễu Song Sĩ.” Hưng Võ đế nói: “Ngươi dẫn người tới cho trẫm trực tiếp tra khảo!”
“Bệ hạ.” La Tri Thu vội la lên: “Nếu như là những quan viên này, bọn họ có thể nào giấu La Duy trong phủ?” Hưng Võ đế nếu cứ gây chiến, những người bắt La Duy bị uy hiếp sẽ ra tay giết La Duy ngay!
Hưng Võ đế nhắm mắt lại, thoáng tỉnh táo: “Không giấu ở trong phủ, vậy sẽ ở đâu?” Hắn hỏi La Tri Thu.
La Tri Thu lắc đầu, cả ngày hôm qua, ông đã tìm khắp những nơi ông có thể.
“Vậy tìm từng con phố cho trẫm!” Hưng Vũ mãi cũng chỉ nghĩ ra biện pháp này: “Ngươi cũng đừng quản dân thường hay quan nha, cứ điều tra hết cho trẫm! Trẫm giao quân Đô úy cho ngươi.”
La Tri Thu giờ phút này cũng chẳng quan tâm làm vậy có nhũng nhiễu dân hay không, tiếp chỉ, ra khỏi điện Trường Minh, sai La Tắc điều quân Đô úy.
“Truyền chỉ của trẫm.” Sau khi La Tri Thu đi, Hưng Võ đế nói với Triệu Phúc: “Nhị hoàng tử Long Huyền hôm nay không được ra khỏi điện Khuynh Văn một bước.” Nếu đồng đảng của Liễu Song Sĩ bắt La Duy, như vậy sau khi tin Long Huyền bị giam lỏng truyền đi, đám người này có lẽ cũng không dám hại đến tính mạng La Duy. Hưng Võ đế lo âu, nghĩ đủ mọi cách để bảo toàn tính mạng La Duy.