Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 105: Sát niệm của Thái hậu




Trong điện Duyên Niên, thái hậu hít sâu một hơi, chỉnh lại hô hấp của mình.

Liễu phi ngồi ở bên thái hậu rơi lệ.

“Là La Duy?” Thái hậu hỏi.

Liễu phi đáp: “Gia huynh nói như vậy ạ.”

Thái hậu nói: “Lão còn nói cái gì? Nhắc lại cho ai gia nghe!”

Liễu phi lộ vẻ khó xử.

“Nói!” Thái hậu quát to một tiếng.

Liễu phi quỳ rạp xuống trước mặt thái hậu, nhỏ giọng nói: “Gia huynh nói bệ hạ đối với La Duy thái độ khác thường, nói y giảo hoạt như yêu tinh, không thể giữ lại.”

“Không thể giữ lại?”

“Gia huynh nói mẫu hậu nếu gặp La Duy, ắt sẽ thấy y giống một người mà mười ba năm trước mẫu hậu đã từng gặp.”

Thái hậu hít một ngụm khí lạnh, tướng mạo La Duy giống ai đương nhiên bà biết rõ, người kia cả đời này bà cũng sẽ không quên. La Tri Cẩm, nếu không phải nữ tử này, thì Hưng Võ đế có lý do gì để hận họ Đoan Mộc của bà đến tận bây giờ chứ? Chém tận giết tuyệt, tuyệt không để tâm rằng trong người hắn còn mang nửa dòng máu của nhà Đoan Mộc.

“Mẫu hậu.” Liễu phi rụt rè gọi thái hậu. Liễu Song Sĩ sai người chuyển lời cho ả, La Duy không thể giữ lại, hãy mượn tay thái hậu diệt trừ.

“La Duy là con trai tả tướng.” Thái hậu lại cười: “Ca ca ngươi cái gì cũng dám nói nhỉ.”

“Mẫu hậu!”

“Được rồi.” Thái hậu nói: “Ngươi trở về đi.”

Những gì Liễu phi muốn nói đều đã nói xong, ả biết thái hậu hận La Tri Cẩm, cũng bởi vì vậy, hoàng hậu, Thái Tử, La gia mới là cái gai trong mắt bà. Hiện tại mặc kệ La Duy có phải là con trai của La Tri Cẩm hay không, chỉ cần thái hậu tin như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho La Duy. Liễu phi im lặng thối lui ra khỏi điện Duyên Niên, ả không cứu được gia tộc của mình, nhưng sẽ không bỏ qua cho hung thủ.

Thái hậu mệt mỏi ngồi dưới ánh đèn, La Tri Cẩm, La Tri Cẩm, xuống mồ hóa thành xương trắng, nhưng vẫn là âm hồn không tiêu tan!

“Chính là hắn bức tử Tri Cẩm!”

“Chính là hắn bức tử Tri Cẩm!”

Lời Hưng Võ đế điên cuồng rít gào năm đó vang lên bên tai, nét mặt thái hậu cũng trở nên dữ tợn. La Duy là con trai La Tri Cẩm? Tiện nhân kia thật sự chưa lập gia đình đã sinh con? Hưng Võ đế cứ như vậy hào phóng, yêu thương đứa con của ái nhân cùng kẻ khác, hắn vẫn có thể ân sủng nó sao? Môn sinh thiên tử, cùng vua vào triều, ngủ lại điện Trường Minh… Thái hậu một lần lại một lần suy nghĩ, có hoàng tử nào từng được Hưng Võ đế ân sủng đến nhường này? Không có, Thái Tử Long Ngọc cũng chưa từng hưởng thụ qua! Ngoại trừ đối với La Tri Cẩm, đứa con bạc tình với bất cứ kẻ nào này vì cái gì đối với La Duy tốt như vậy? Bởi vì La Duy giống La Tri Cẩm? Bởi vì y là con La Tri Cẩm? Không, không đúng, cái này cũng không phải lý do, trừ phi y chính là con của hoàng đế! Là La Tri Cẩm sinh đứa con này cho Hưng Võ đế!

Tất cả những chuyện trước kia không thể lý giải đều trở nên thông suốt, thái hậu lại nở nụ cười, tiện nhân kia! Làm hại bà cùng Hưng Võ đế tình cảm mẫu tử đoạn tuyệt, hại Đoan Mộc gia hơn năm trăm người phải chết, hiện tại con của tiện nhân này cũng ở trong cung hô mưa gọi gió! Liễu gia diệt vong, ai còn có thể che chở cho Long Huyền? Thái hậu nghĩ tới Long Huyền lại cảm thấy đau lòng, đây là đứa cháu một tay bà nuôi lớn, bà không thể nhìn Long Huyền cách ngai vàng càng ngày càng xa.

La Duy giữ lại không được, giữ lại không được, vậy bỏ đi là được rồi!

“Nương nương.” Lão cung nữ thân cận Trương ma ma cẩn thận đi tới bên thái hậu: “Người làm sao vậy ạ?”

Thái hậu tay chấm nước trà, viết hai chữ lên mặt bàn, nói với Trương ma ma: “Ta muốn diệt trừ kẻ này.”

Trương ma ma sau khi nhìn cái tên trên mặt bàn, vội vàng nói với thái hậu: “La Duy chính là cháu ruột hoàng hậu, bệ hạ còn để y ở bên mà dạy dỗ. Nếu người lấy đi tính mạng y, chẳng phải quan hệ giữa người với bệ hạ sẽ càng…”

“Nó cũng đã không nhận người mẹ là ai gia.” Thái hậu oán hận nói: “ Ai gia còn phải nghĩ cho nó?”

“Vậy người định làm như thế nào?” Trương ma ma hỏi.

“Giết chết y, không…” Thái hậu nghĩ tới La Tri Cẩm, hận ý ngập tràn tựa hồ tại thời khắc này không cách nào ức chế: “Ta muốn làm cho y sống không bằng chết!”

Trương ma ma bị hận ý trong lời nói của thái hậu dọa sợ, cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân mình đã hầu hạ hơn nửa cuộc đời.