“Công tử!” Xe ngựa ngừng lại, Thất Tử từ bên ngoài xe nói với La Duy: “Phía trước có kiệu hoa lại mặt (nôm na là con gái sau khi lấy chồng thì quay về nhà bố mẹ đẻ chào hỏi), chúng ta nhường đường chứ?”
La Duy đẩy cửa xe: “Nhường đi, đây là chuyện đại sự cả đời, chúng ta cũng không cần về nhà gấp.”
La Duy cùng Vệ Lam xuống xe, Thất Tử lui xe ngựa sang một bên.
“Quy định của thượng đô…” La Duy nhìn đám người chen chúc náo nhiệt, giải thích với Vệ Lam: “Tân nương tử sau ngày lại mặt, từ nay về sau, trừ phi nhà mẹ đẻ có việc hiếu hỉ, không thì không thể quay về.”
Vệ Lam nói: “Bình thường cũng không thể về nhà?”
“Nữ nhân gả đi như nước hắt ra ngoài.” La Duy kéo Vệ Lam về phía trước: “Kiệu hoa đẹp nhất thượng đô cũng là kiệu hoa đẹp nhất Đại Chu, ta dẫn ngươi đi xem.”
“Tân nương tử đến!” Trẻ nhỏ trên phố vỗ tay kêu lên.
Vệ Lam nhìn kiệu hoa đỏ thẫm lướt qua trước mặt mình, trên thân kiệu còn trạm trổ bách hoa, trông rất sống động. Vệ Lam đã từng vài lần nhìn thấy kiệu hoa trên phố, chỉ là chưa từng nhìn thấy kiệu hoa nào đẹp như thế này.
“Có kẹo mừng kìa.” La Duy huých cùi chỏ vào người Vệ Lam.
“Cướp kẹo!” Không biết là ai hô to, người xem náo nhiệt bắt đầu giơ tay, lao về phía người nhà chú rể đang vung kẹo mừng.
“Công tử!” Vệ Lam nhìn thấy La Duy đi theo sau lưng mấy tiểu hài tử, chen vào đám người phía trước.
“Vệ đại ca, công tử đâu?” Thất Tử lúc này mới mang theo vài thị vệ chen vào giữa đám người, tìm được Vệ Lam.
Vệ Lam chỉ phía trước, sốt ruột nói: “Y đi tranh kẹo cưới.”
Thất Tử ngẩn người, mấy thị vệ trong tướng phủ cũng chẳng khác gì Thất Tử. Một công tử nơi tướng phủ, lại hòa mình vào không khí vui mừng của nhân dân? Tam công tử đang nghĩ gì vậy?
Vệ Lam nói: “Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi trước tìm y.”
“Cùng đi tìm đi.” Thất Tử nói: “Cũng chẳng rõ công tử chen đến chỗ nào rồi!”
Vài người nhón chân tìm kiếm trong đám đông, La Duy lại từ phía trước chen chúc trở về, y phục trên người cũng không biết vì va chạm với ai mà bẩn mấy chỗ.
“Ngươi không sao chứ?” Vệ Lam vội vàng kéo La Duy đến bên cạnh.
“Ngươi xem.” La Duy mở lòng bàn tay cho Vệ Lam xem.
Vệ Lam và Thất Tử đều nhìn vào lòng bàn tay La Duy, trên đó có hai viên kẹo bọc giấy dầu màu đỏ.
“Cái này cho ngươi.” La Duy cho Vệ Lam một cái, cái còn lại giữ cho mình.
Thất Tử ở bên cạnh hừ hừ một tiếng.
“Ta cướp được hai cái thôi.” La Duy liếc nhìn Thất Tử: “Muốn ăn, tự ngươi vào cướp đi.”
“Mọi người chắn trước mặt như thế.” Thất Tử nói: “Nô tài còn cướp thế nào được?”
“Trên mặt đất cũng có kẹo rơi.” La Duy ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngón tay lần khắp nơi tìm kẹo như trẻ con: “Ngươi nhặt cũng được mà.”
“Không cần.” Thất Tử xoa xoa cái mũi: “Công tử, trong phủ thiếu gì kẹo.”
“Đây là kẹo cưới.” La Duy đưa viên kẹo sáng ngời trên tay cho Thất Tử xem: “Không giống với kẹo thường.”
Thất Tử mắt trắng dã, đều là kẹo, có cái gì mà giống với không giống?
“Đi thôi.” La Duy nhìn đám người mãi không tan rã, nói với Thất Tử: “Tân nương tử lại mặt, mặt trời xuống núi mới trở lại nhà chồng, các ngươi còn muốn nhìn họ động phòng hoa chúc?”
Thất Tử mang theo vài thị vệ đi phía trước, tam công tử bây giờ không dữ tợn, nhưng cái miệng vẫn lợi hại!
“Lam.” La Duy kéo Vệ Lam đang đi trước mặt mình.
“Làm sao vậy?” Vệ Lam hỏi, sau đó trong miệng của hắn lại có thêm một viên kẹo ngọt cưng cứng.
“Nếm thử xem.” La Duy nhẹ giọng cười: “Hưởng chút không khí vui mừng của người ta.”
Vệ Lam nhìn nắm kẹo trong tay mình, lột vỏ bọc, đưa viên kẹo màu trắng cho La Duy: “Công tử, ngươi, cũng nếm thử đi.”
“Lam, chờ ta sau khi việc của đại ca ta xong xuôi, chúng ta sẽ đến Tuyên Châu.” La Duy miệng ngậm kẹo, nói với Vệ Lam.
“Ở đó không có gì vui đâu.” Vệ Lam thật thà.
La Duy lắc lắc tay Vệ Lam: “Ta chỉ muốn đi xem quê cũ của Lam thôi mà.”